- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Công Chúa Tha Mạng
- Chương 70: Tình không duyên phận , chỉ tự hại thân
Công Chúa Tha Mạng
Chương 70: Tình không duyên phận , chỉ tự hại thân
Mắt thấy bắn tên vô dụng, thủ lĩnh Hung Nô thủ lĩnh liền bỏ cung, rút đao ở thắt lưng chỉ huy. Nguyên Thương vừa hạ độc lại dùng ám khí, không bao lâu liền lao ra mấy vòng vây nguy hiểm.
Hắc Kỳ Lân lung lay sắp ngã, thấy người Hung Nô không quan tâm đến mình, trở nên có tinh thần hơn. Thấy mọi người không chú ý, nhích từng chút chạy đi.
Công phu tốt nhất mà Nguyên Thương học là khinh công, không có cách nào khác, vị Thần Cơ Tử đại nhân lúc tuổi trẻ mang tiếng độc y – tiếng xấu đồn xa, độc thuật siêu quần, kẻ thù vô số, khinh công là am hiểu nhất. Cho nên truyền thụ cho Nguyên Thương công phu này, quan trọng và khó khăn nhất cũng là khinh công.
Nguyên Thương một khi hạ quyết tâm chạy trốn, không có thuộc hạ trói buộc, một ngàn binh Hung Nô này thật ra không ngăn được nàng. Chỉ qua non nửa canh giờ, Nguyên Thương liền giục ngựa xông vào rừng rậm bên phải thung lũng.
Rừng cây vào đông không giấu được người, nhưng nàng cưỡi ngựa tránh trái tránh phải, tên của người Hung Nô nhất thời cũng không bắn trúng được nàng, chỉ có thể giơ loan đao ở phía sau đuổi theo. Lại qua nửa canh giờ, mọi người rốt cục đuổi kịp Nguyên Thương… ngựa cưỡi, đâu còn thấy được bóng dáng Nguyên Thương? Chỉ có một con chiến mã Hung Nô trông thật vô tội nhìn mũi tên bốn phía chỉ về phía nó.
Thủ lĩnh ngàn quân Hung Nô vẻ mặt bình tĩnh, nhìn nhánh cây trong rừng, không thấy dấu hiệu có người ẩn núp, nâng ngón tay chỉ bốn phía, dùng tiếng Hung Nô nói gì đó, nghĩ đến hẳn là không tin Nguyên Thương có thể đi xa, cho thuộc hạ đi điều tra. Binh Hung Nô phân tán bốn phía.
Đã cởi bỏ khôi giáp, mặc võ sĩ phục tuyết sắc Nguyên Thương núp trong đống tuyết cạnh cây đại thụ, vẫn không nhúc nhích. Vừa rồi mũi tên ở vai trái, tuy rằng được Thiên Thiền y ngăn chặn không cắm vào trong thịt, nhưng tên có nội lực chấn động khiến cánh tay trái của nàng tê dại.
Trong tuyết lạnh lẽo đến xương, không thể nằm lâu. Nguyên Thương nghỉ ngơi một lát, chậm rãi bò lên, lặng lẽ di động…
Đám người Lục Minh theo sau, khoan thai chậm rãi đến, ở trên đường phát hiện thi thể bốn tên lính liên lạc.
“ Hỏng rồi! Việc lớn không tốt! “ Lục Tú Tài quá sợ hãi, chỉ vào một thuộc hạ nói, “ Ngươi đi thông tri đại công tử! Những người còn lại, đi theo ta! “
Lục Tú Tài tiến lên xem xét một phen dấu chân ngựa, mang theo người lần theo dấu vết, phát hiện ngựa hướng về phía Nam một đoạn ngắn, lập tức quay đầu chuyển hướng Đông, sao còn không hiểu ý nghĩ của Nguyên Thương? Trong lòng kính nể với vị nữ Phò mã này càng thêm sâu hơn, mang theo người không ngừng tiến về phía trước.
Sau đó, ở khe núi phát hiện thi thể của người Hung Nô. Lục Tú Tài đều muốn khóc rồi: Xong rồi, xong rồi! Vạn nhất Phò mã gia có chuyện gì không hay xảy ra, trước hết không nói đến Phong Lão Nhị cùng người phủ Phò mã không tha cho hắn, chỉ nói Công chúa Điện hạ — nếu Công chúa điện hạ biết, hắn còn mặt mũi sống trở về sao?—————-
Mạc Bắc, đầu đông ban ngày nhanh xuống, không bao lâu sắc trời dần tối, ánh trăng ở trong tuyết càng rõ ràng. Rừng cây bóng ngược lẫn lộn, phân không rõ là bóng cây hay bóng người.
Đêm tối, là thế giới sát thủ.
“ Ưm… “ Trong im ắng một tiếng kêu rên rất nhỏ, một tên binh Hung Nô dựa vào đại thụ, chậm rãi ngã trên mặt đất.
Qua non nửa canh giờ, thủ lĩnh Hung Nô rốt cục phát hiện, không tìm được Nguyên Thương, ngược lại người mình lần lượt chết hơn hai mươi người. Hắn kêu lớn tiếng vài cái, ba đến năm binh Hung Nô kết thành một tiểu đội, hơn nữa ở gần hỗ trợ lẫn nhau, bắt đầu thám thính tìm kiếm.
Hừ, rốt cục phát giác sao?
Nguyên Thương lúc này đã leo lên ngọn cây, tựa vào nhánh cây, cố nén ho khan, nuốt vào một viên thuốc. Nàng ở lần đầu tiên cùng người Hung Nô đánh giáp lá cà bị trúng mấy mũi tên, tuy rằng được thiên thiền y đỡ, lực độ cũng không kém đi, xa luân chiến [ luân phiên đánh ], hơn nữa còn mũi tên của thủ lĩnh Hung Nô kia, khiến nàng khó tránh khỏi nội thương. Nàng từ nhỏ thân thể suy yếu, sau lại dùng dược vật, nội lực điều dưỡng sau đó tốt hơn nhiều, lại chịu khó trị phần rễ, trong khoảng thời gian ngắn đánh nhau thì không sao, thời gian dài đánh giằng co thì liền phải cố hết sức.
Cứ tiếp tục thế này, trong gió tuyết này chỉ khiến nàng càng thêm mệt mỏi suy yếu, sao có thể thoát thân?
Nguyên Thương gặp phải nguy cơ, không chút nào kích động, quyết định thật nhanh, quyết định liều chết phá vây.
Nguyên Thương rất rõ ràng, đám người Lục Minh hẳn đã phát hiện thi thể trên thảo nguyên. Nhưng cho dù đợi cho Lục Minh đến cứu viện, thì có ích lợi gì? Nếu cùng người Hung Nô giao chiến, chỉ thêm càng nhiều người chịu chết chứ đừng nói cứu mình ra ngoài! Đám người Lục Minh chết sống không quan hệ, liên lụy đến Cố Nguyệt Mẫn thì phải làm sao?
Nguyên Thương xuất ra một lọ đan dược màu đen. Luyện chế lúc ở trên giang hồ, tác dụng tương tự thuốc kí©h thí©ɧ, hơn nữa dược liều lượng rất mạnh, độc tính rất nặng, rất hại thân, trước khi thân thể nàng được điều dưỡng tốt thì không thể dùng, nếu không sẽ lưu lại nội thương, không thể chữa khỏi — Trên thế gian này, nếu Nguyên Thương cùng Thần Cơ Tử nói không thể chữa khỏi, thì thần tiên cũng không có biện pháp.
Nàng chỉ theo thói quen mang theo, không nghĩ nhanh như vậy đã dùng đến.
Mở bình ra, đem viên thuốc lớn cở hạt đậu toàn bộ dùng hết. Thuốc xuống bụng, giống như bị hỏa thiêu. Trong miệng bỗng ngọt, một ngụm máu từ cổ họng tràn ra. Nguyên Thương cường ngạnh đem máu nuốt xuống, khiến dược hiệu chậm rãi phát ra toàn thân. Làm nàng không cảm giác được toàn thân đau đớn, cả người tràn ngập sức mạnh, mạnh mẽ rút ra Kinh Lôi đao, hướng tới địa phương Hung Nô bao vây yếu nhất vọt tới.
Nàng là sát thủ, tập võ tự nhiên cũng thiên về ám sát thuật. Ban ngày cùng Hung Nô đấu nhau, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, đến buổi tối ở trong rừng cây, mới chính thức đánh một trận.Dưới ánh trăng, phía trên tuyết, đao kiếm hàn quang càng thêm khiến lòng người lạnh ngắt. Nguyên Thương hạ quyết tâm — đi không được sẽ chết ở trong này, trong tay không để ý sinh tử, chỉ muốn gϊếŧ, không cần bảo vệ bản thân.
Người Hung Nô phát hiện tung tích của nàng, lập tức một đàn xông lên. Nếu không phải uống qua thuốc, Nguyên Thương cũng sẽ chết vì mệt.
Ánh mắt thủ lĩnh Hung Nô đã muốn đỏ, ban ngày để nàng xung phong liều chết một phen, buổi tối lại thêm hơn mười mấy huynh đệ chết trong tay một Công chúa đại Yến. Quân đội người Hung Nô xây dựng cùng Trung Nguyên bất đồng, thủ hạ của bọn họ phần lớn đều là bộ lạc ruột thịt của mình, cũng có phần lớn là quân riêng của mình, chết một người cũng đau lòng. Nguyên Thương gϊếŧ người, đã chọc giận hắn. Tuy nói hắn cũng muốn bắt sống giao cho Thiền Vu lĩnh thưởng, nhưng cũng không muốn nàng từng bước cắn gϊếŧ thế lực của mình — nếu thực lực tổn hao nhiều, hắn ở triều đình Hung Nô địa vị sẽ giảm xuống trên diện rộng!
Hắn tim treo ngang, giơ lên cung tiễn, quát một tiếng ' Gϊếŧ ', một đám thân vệ theo đó giương cung, bắn ngay!
Mưa tên bốn phương tám hướng vọt về phía Nguyên Thương. Tại đây tuyết rơi cây cối thưa thớt, không có vách đá, cũng không có bụi câ y, không thể nào trốn, Nguyên Thương mắt thấy mưa tên không kẽ hở phóng tới, trong lòng biết giờ phút này không thể may mắn thoát khỏi, thẳng thắn không tránh né, phảng phất như mưa tên không tồn tại.
Ánh đao bay lượn, năm bước liền thấy máu tươi, từng bước đi đến hoàng tuyền, Nguyên Thương cả người đẫm máu, dưới chân không có nửa điểm chần chờ. Kiếp trước của nàng, tự do quan trọng nhất, rồi đến sinh mạng.
Đời này lại thay đổi — an nguy của người kia quan trọng nhất, những thứ khác đều dẹp qua một bên.
Ngay giờ khắc mưa tên bắn nàng, bên tai bỗng nhiên vang lên một tiếng hét lớn “ Đi! “ Trên không trung nhảy ra một người, đỡ lấy thắt lưng nàng, một cước giẫm lên trên đầu tên binh Hung Nô, bay vọt ra ngoài. Nơi mưa tên bắn tới Nguyên Thương trong nháy mắt, trăm tên rậm rạp cắm trên mặt đất, vừa nhìn liền thấy sát khí lẫm liệt.
Người này công lực cực cao, so với Hách Liên Cẩm cũng không kém nhiều, khinh công lại tuyệt đỉnh. Xuất kỳ bất ý [ hành động bất ngờ khi người ta không đề phòng ], ở giây lát thoát ra vòng vây người Hung Nô.
Ở phía ngoài vòng vây, ở chỗ tối một con ngựa đang núp dưới bóng cây, thấy hai người, lập tức chạy ra. Người này ôm Nguyên Thương chạy nhanh, vừa lúc dừng ở Hắc Kỳ Lân, một đường lao về hướng Bắc.
Người Hung Nô phản ứng lại, đuổi theo ra, hai người đã chạy được hồi lâu.
Nguyên Thương ngồi trên Hắc Kỳ Lân tiến về phía Bắc, nhìn nam tử cứu mình, không phải Chu Vân Tuyền thì có thể là ai?
“ Đi hướng Đông! “ Nguyên Thương nhắc nhở nói, “ Phía Bắc có mai phục của Loan Đê tướng quân Hung Nô. “
Chu Vân Tuyền đối với nàng ngoan ngoãn phục tùng, lập tức đổi hướng nhắm về phía Đông.
Nguyên Thương hỏi, “ Ngươi sao lại ở chỗ này? “ Không biết hắn ở trên cây mai phục bao lâu, ở một khắc cuối cùng cứu nàng ra ngoài.Chu Vân Tuyền chau mày, nói: “ Ta thấy Hắc Kỳ Lân trở về, người đầy tên, lo lắng ngươi gặp phải nguy hiểm…Ta tới chậm, Kì muội… “
Nguyên Thương nghe thấy hai chữ ' Kì muội ', nhíu mày, nhưng cuối cùng không có trách cứ.
Chu Vân Tuyền thấy sắc mặt của nàng, vội vàng nuốt xuống xưng hô vừa nói được một nửa…, câu nói kế tiếp cũng không nói ra được.
Hai người cũng không nói chuyện. Chu Vân Tuyền không dám nói, Nguyên Thương dược lực đi qua, mệt nói không nên lời. Dưới đêm trăng, chỉ còn lại tiếng vó ngựa từng hồi.
Đến bên cạnh vách núi, Chu Vân Tuyền ghìm ngựa, nói: “ Kì… Chúng ta cứ đi như thế không được. Hắc Kỳ Lân thương thế không tốt, mang theo hai người sớm hay muộn cũng bị đuổi theo. “ Chu Vân Tuyền vẻ mặt chần chờ, muốn nói lại thôi.
Nguyên Thương ngay cả đứng cũng không vững, thấp giọng nói: “ Ngươi cứu ta tới đây, ta đã vô cùng cảm kích. Ngươi cưỡi Hắc Kỳ Lân đi đi! “ Nàng không phải Tô Kì, Hắc Kỳ Lân vốn của hắn, xem như trả lại cho hắn. Lúc trước mình muốn mang Hắc Kỳ Lân tặng cho Cố Nguyệt Mẫn, lấy bạch mã ' Dung nhi ' so sánh, mới khiến nàng hiểu được, bảo mã cũng có linh tính, ngựa tốt chân chính, sẽ không tùy ý chủ nhân tặng tới tặng lui.
Chu Vân Tuyền sửng sốt, chợt cười khổ, nói: “ Ta là người tham sống sợ chết sao? Kì muội — ngươi cứ để ta gọi một tiếng Kì muội đi! Ta biết ngươi không giống trước đây, nhưng tâm ý đối với ngươi chưa bao giờ thay đổi. Dù ngươi có biến thành bộ dáng gì, thay đổi thành tính tình gì, ngươi cũng là ngươi. Chỉ là, ngươi thích Nguyên đại công tử kia, phải không? “
Nguyên Thương trầm mặc, nhẹ nhàng gật đầu.
“ Ta đã biết, ta đã biết… Ngươi đã yêu người khác, thì ta còn có thể nói gì? “ Chu Vân Tuyền ánh mắt thống khổ, “ Kì muội, ngươi liền trốn ở nơi này, ta dắt truy binh rời đi, sau đó ngươi về hướng Tây, cùng hộ vệ Nguyên đại công tử hội hợp! “
Nguyên Thương kinh ngạc nhìn hắn. Hắn làm như vậy, mình sẽ có vài phần hy vọng thoát hiểm, nhưng hắn gần như phải chết không thể nghi ngờ.
“ Vì sao? “
“ Vì sao ư… Ngươi mặc dù đã quên ta, nhưng ta sao quên được những năm tháng lúc nhỏ? Ta chỉ hy vọng ngươi bình an. Chỉ cần ngươi cần, dù là đầm rồng hang hổ ta cũng nguyện vì ngươi xông vào. “
Chu Vân Tuyền nói xong, không đợi nàng phản ứng, liền cưỡi Hắc Kỳ Lân, phóng ngựa đi về phía Đông. Xa xa, lập tức truyền đến một câu: “ Kì muội, ta đi rồi, ngươi bảo trọng! “
Nguyên Thương nhìn bóng dáng hắn, thấy trên lưng hắn có cắm hai mũi tên, đúng là lúc cứu nàng ra đã bị thương, cũng không thấy hắn có chút phản ứng, ngay cả một chút đau đớn cũng không có. Nguyên Thương nhìn bóng dáng hắn càng lúc càng xa, chỉ cảm thấy buồn bã khôn kể, không biết là cảm giác của mình, hay là cảm giác của chủ nhân thân thể này còn lưu lại một chút ý niệm sót lại trong đầu, khiến nàng có chút khổ sở.
Nàng cảm giác, chính mình có thêm một chút gì đó mà khi làm sát thủ đời trước chưa từng có. Nguyên Thương thật lâu về sau mới biết được, cái này gọi là đối nhân xử thế [ cách làm người ].
Chu Vân Tuyền sau khi rời khỏi, Nguyên Thương cứ như vậy tựa vào vách núi đen dưới tuyết, nàng gần như muốn hôn mê.
Bộ dáng hiện tại của nàng, nhúc nhích thế nào được? Đừng nói đi tìm Cố Nguyệt Mẫn, không biết mình có thể sống đến mặt trời ngày mai hay không.
Trong thoáng chốc, nàng bỗng nhiên nhớ tới lời nói của Chu Vân Tuyền trước khi đi — Ta chỉ hy vọng ngươi bình an. Chỉ cần ngươi cần, dù là đầm rồng hang hổ ta cũng nguyện vì ngươi xông vào.
Những lời này, cùng mình đối với Cố Nguyệt Mẫn vô cùng giống nhau. Chỉ là chưa bao giờ đem những lời này nói ra miệng.
Nguyên Thương nhìn bầu trời.
Tuyết lại bắt đầu rơi.
Nhìn tuyết rơi đầy trời, nàng có chút quyến luyến ấm áp trên người Cố Nguyệt Mẫn. Rất kỳ quái, không phải độ ấm của thân thể, mà là tươi cười ấm áp của nàng.
Không biết qua bao lâu, cùng ngày hôm đó, khi tia ánh sáng rạng đông đầu tiên hiện ra, Nguyên Thương ý thức dần dần chìm vào bóng tối.
——————
P/S: Tuyền ca si tình quá!
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Công Chúa Tha Mạng
- Chương 70: Tình không duyên phận , chỉ tự hại thân