Chương 63: To gan lớn mật Hạ

Nguyên Thương liếc mắt nhìn mọi người xung quanh một cái, nói: “ Chúng ta chỉ có bốn trăm người, việc có thể làm không nhiều. Chỉ cần làm chuyện chúng ta có thể là tốt rồi. “

“ Chuyện chúng ta có thể làm? “ Đám người Cổ Nghiên nghe thế, nhất thời nghĩ, đúng vậy, chúng ta hiện tại có thể thông tri cũng đã thông tri, chuyện còn lại, đối mặt với mười vạn quân, chúng ta cũng vô pháp, chỉ có thể làm chút chuyện mình có thể. Nhưng, Phò mã gia nói là chuyện gì?

Trình Duyên dằn lòng không được, nói với Nguyên Thương: “ Nguyên cô nương, người nói đi, phải làm như thế nào, chỉ cần phân phó! Lão Trình ta đều nghe lời người! “

Nguyên Thương chỉ nói bốn chữ: “ Vây Nguỵ cứu Triệu! “

Nguyên Thương ở hiện đại, phần lớn thời điểm đều hành động một mình, nhưng cũng là một thành viên của [ Hắc Sắc Chỉ Vân ]. Nàng có lẽ không hiểu bày mưu nghĩ kế chiến đấu quy mô lớn, nhưng cũng thường cùng đồng bọn chấp hành nhiệm vụ. [ Hắc Sắc Chỉ Vân ] lúc mới thành lập, thời điểm chấp hành nhiệm vụ từng có một lần, vài tên đồng bọn ở Washington bị CIA của Mỹ cùng đặc công Washington vây công, Vu Linh không đi giải cứu, lại mang theo vài người đi công phá Nhà Trắng. Chính phủ Washington không thể làm gì đành phải thu hồi cảnh lực quay về chi viện, nhưng trước khi quay về Vu Linh đã nghênh ngang đi mất. Theo lời của Vu Linh, cái này gọi là ' Vây Ngụy cứu Triệu '.

Thấy Cố Nguyệt Mẫn trầm tư suy nghĩ, Nguyên Thương giải thích: “ Mẫn Nhi, ngươi đã nói bên trong các bộ lạc của người Hung Nô đều có vệ binh, thêm ở những nơi khác lại có sáu bảy vạn nhân mã ; Mà vương đề phòng sâm nghiêm, có vệ binh gần sáu vạn. Nhưng hiện tại, người Hung Nô rút bớt năm vạn nhân mã của vương đình, các bộ lạc khác cũng điều động hai vạn, đều là binh tinh nhuệ – sào huyệt của Hung Nô binh lực chỉ có mấy ngàn, mà thủ vệ của các bộ lạc còn lại đều già yếu, lại đề phòng lơi lỏng, như vậy, chúng ta một đường Bắc thượng, đánh thẳng vương đình. Nếu Hung Nô Tả Hiền vương không trở lại, chúng ta liền bắt đầu từ vương đình, gϊếŧ Hung Nô vương tộc ; Nếu Tả Hiền vương trở về, chúng ta đi hướng Tây, đến Bình Tây đại doanh tìm Mộ Dung sư huynh, như vậy, nguy cơ tự giải. “

Ý tưởng thiên mã hành không * như thế, kế hoạch lớn mật như thế, cũng chỉ có người từ hiện đại như Nguyên Thương mới có thể không cố kỵ mà đề suất. Mọi người ở dị thế này, có mấy ai dám có ý tưởng như vậy.

( *) Thiên mã hành không: Ở đây chỉ ý tưởng, suy nghĩ phong phú, vượt ngoài khuôn khổ, không bị bó hẹp.

Đám người Cổ Nghiên không thể che giấu khϊếp sợ. Kế hoạch này quá điên cuồng. Nếu dựa theo cách nói của Nguyên Thương, bọn họ sẽ càn quét một nửa dân Hung Nô!

Cố Nguyệt Mẫn mặt đầy vui mừng, lôi kéo tay Nguyên Thương, một bên nghe một bên gật đầu, trong con ngươi cũng tỏ vẻ khϊếp sợ. Nàng không nghĩ tới, Nguyên Thập Tam lại có thể nghĩ ra biện pháp như vậy, tuy không nhất định sẽ thành công, nhưng loại mưu lược thiên hạ này có mấy ai có thể nghĩ đến, cũng không có nhiều người bạo gan như vậy.Nhưng, có chút…

“ Việc này có được hay không? “ Cố Nguyệt Mẫn tuy học qua binh pháp, nhưng đều là lý thuyết, lần đầu tiên xuất chiến, vẫn muốn nghe nhiều hơn ý kiến của thuộc hạ. Đám người Cổ Nghiên, Mộ Sính đều là những người ưu tú của các gia tộc, từ nhỏ đều được bồi dưỡng để trở thành tướng, binh pháp cũng là nhất lưu ; Mà Chu Đại Phong từng là thân vệ tướng quân, có nhiều kinh nghiệm đánh trận.

Cổ Nghiên nói: “ Thuộc hạ cho rằng việc này có thể làm! Mạc gia có lưu lại người dẫn đường, hắn không chỉ biết rõ đường đi, còn quen thuộc địa hình phương Bắc, hơn nữa xuất thân từ Mạc gia, độ trung thành có thể tin. “

Cố Nguyệt Mẫn nghe xong lúc mới vỗ tay: “ Được! Liền làm như vậy! Kế này nếu thành, nguy cơ của Cổ Lan trấn sẽ được giải! “

Mộ Sính tiến tới một bước, chắp tay chờ lệnh: “ Đại công tử, Thập Tam đại nhân nhìn rõ mọi việc, thuộc hạ cùng bốn trăm thị vệ sẽ dụng binh như vậy! Ta dựa theo bí tịch của Thập Tam đại nhân lưu lại, huấn luyện hơn nửa năm, phương pháp huấn luyện này chính là thích hợp ở rừng núi gϊếŧ địch và tập kích đường dài. “ Hắn dù sao cũng xuất thân từ ngự tiền thị vệ, quan lại thế gia, khi nói chuyện còn mang theo một chút nịnh nọt, cũng không khiến người khác cảm thấy phản cảm.

Chu Đại Phong nhíu mày nghĩ, nói: “ Đại công tử, kế này có vài điểm khó khăn, còn cần phải từ từ thương nghị! “

Cố Nguyệt Mẫn gật đầu, nói: “ Nói không vô ích! “

“ Thứ nhất, nhân lúc có tuyết tập kích, quan trọng nhất ra quân thần tốc, chi bằng song mã song yên [ hai ngựa hai yên ] ; Thứ hai, chúng ta một đường này, không thể tiết lộ hành tung, nếu không bị người Hung Nô vây công kết cục là chết ; Thứ ba, tuyến đường hành động của chúng ta… “ Chu Đại Phong không hổ là ở quân nhân chuyên nghiệp đã từng tôi luyện ở Tô gia, đem sơ hở từ lớn đến nhỏ từng cái nói ra.

' Võ tú tài ' Lục Minh tâm tư cẩn thận, ra chủ ý nói: “ Song mã song yên, chúng ta có thể một đường đi một đường gϊếŧ, dọc đường nếu gặp người Hung Nô thì diệt khẩu tất cả… “ Lục Minh nhìn như tú tài bình thường có tri thức hiểu lễ nghĩa, ra chủ ý vô cùng đơn giản lại tràn ngập huyết tinh, ngữ khí lại vô cùng lạnh nhạt.

“ Ha ha! Các ngươi làm đại sự, tại sao không gọi ta? “ Thành Thiên Phách từ bên cạnh đi tới, “ Năm đó lúc lão nhân đi Bắc thượng gϊếŧ người Hung Nô, ta không theo kịp, lần này ta nói cái gì cũng muốn ra tay tới nghiện, gϊếŧ bọn hắn máu chảy thành sông! Nói không chừng ta cũng có thể trở thành Hoắc Khứ Bệnh * ! “

( *) Hoắc Khứ Bệnh: Một trong những vị tướng có thành tựu vĩ đại nhất trong nhiều thập kỷ chiến tranh với Hung Nô.

Cha của Thành Thiên Phách, cũng chính là cốc chủ Hoàng Tuyền Cốc -Thành Thiên Xa, là một trong ngũ đại tông sư năm xưa cùng với Yến Thái Tổ đi Bắc thượng, tham dự [ Nhai hạ chi minh ]năm đó. Khi đó thiên hạ đại loạn, Thành Thiên Phách mới hơn mười tuổi, ở Nga Mi khiêu chiến một vị cao thủ trẻ tuổi phái Nga Mi nên không kịp cũng lão cha đi Bắc thượng, kết quả bỏ lỡ một màn độc chết mấy vạn người Hung Nô năm đó, một cuộc đại chiến ác liệt có một không hai bức lui đại quân Hung Nô.Cố Nguyệt Mẫn mỉm cười, “ Có Thành sư huynh gia nhập, chúng ta đương nhiên hoan nghênh! Như thế thắng lợi lại nhiều hơn một phần. “

Đánh nhau, mai phục, ám sát, đột kích… Nguyên Thương có thể làm thủ lĩnh, nhưng bàn tới chiến lược binh sách Nguyên Thương giúp không được gì, Cố Nguyệt Mẫn cùng đám người Cổ Nghiên nhanh chóng bắt đầu thảo luận kế hoạch tập kích ngàn dặm kia. Nguyên Thương và Thành Thiên Phách ngồi bên cạnh.

Thành Thiên Phách nói: “ Nguyên cô nương, lần này đi vào trong Hung Nô, nguy hiểm rất lớn, thời khắc mấu chốt, nhất định không thể mềm lòng. Vị này của ngươi, ha ha, đến lúc đó chỉ sợ không thể hạ thủ! Ta là người ngoài, không có cách nào can thiệp, đám thuộc hạ của các ngươi lúc đó cũng không dám phản bác, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, người Hung Nô mặc kệ là người già, phụ nữ hay trẻ em, ai cũng không bỏ qua! Một khi để lộ tin tức, hậu quả không cần nói cũng rõ! “

Nguyên Thương gật đầu nói: “ Ta hiểu được, đến lúc đó ta nhất định sẽ không lòng dạ đàn bà. “

“ Sư phụ… “ Cách đó không xa một thân ảnh gian nan tập tễnh tiến đến, đi được mấy bước liền té trên đất. “ Sư phụ… “ Nhị Hổ gian nan nửa đi nửa lếch, “ Sư phụ, ta, ta chạy xong rồi… “ Nói xong đầu nghiêng một cái, ngất trên đất.

Nguyên Thương không thể không gật đầu. Mầm móng này, xương cốt không tệ, có thể bồi dưỡng thành một sát thủ giỏi.

Nguyên Thương sai một tên thị vệ mang Nhị Hổ đi, bỗng nhiên gặp Phong lão Nhị chạy tới. Lửa trại chiếu rọi dưới, có thể thấy rõ ràng, hai tay dính đầy vết máu của hắn, cũng không biết hắn dùng hình pháp gì với người Hung Nô, hay là đem bọn họ cắt xẻ?

“ Đại công tử! Thập Tam đại nhân! “ Phong lão Nhị sắc mặt vui mừng, “ Ta ở trong thi thể tên thủ lĩnh Hung Nô phát hiện được cái này! “

Đám người Cố Nguyệt Mẫn, Nguyên Thương, Cổ Nghiên, Mộ Sính đều hướng hắn đi đến, thấy trong tay hắn cầm một tấm da trâu, bên trên vẽ một bức bản đồ, viết văn tự Nguyên Thương không biết. Ở giữa da trâu còn có một khăn lụa trắng, bên trên là văn tự Hung Nô.

Cố Nguyệt Mẫn cầm khăn lụa màu trắng, nói: “ Chiếc khăn trắng này là quân lệnh bí mật của Hung Nô Tả Hiền vương, phía trên viết, Nữ Chân tộc ti tiện vô sỉ, mặt ngoài thần phục Hung Nô, lại ngầm kết giao Đột Quyết, làm khi họ tưởng gặp được đội ngũ Hung Nô đã tách ra ngờ đâu lại biến thành mã tặc, bọn họ thuật cưỡi ngựa so với Hung Nô và Đột Quyết còn cao siêu hơn, lại còn là kẻ thù truyền kiếp của người Hung Nô, khiến người Hung Nô bị tổn thất nghiêm trọng. Quan trọng hơn, người Nữ Chân hình như phát hiện ra được một con đường bí mật, hướng về phía vương đình… Bản đồ da trâu này, có khả năng là nơi dân tộc Nữ Chân đang ẩn núp, Tả Hiền vương lệnh cho bọn kỵ binh tinh nhuệ này đi tìm sào huyệt của Nữ Chân rồi báo cáo lại. “ Nói tới đây, Cố Nguyệt Mẫn trên mặt dần dần mang theo mỉm cười.

Trình Duyên vỗ đùi Lục Tú Tài, nói: “ Ai nha! Thật sự buồn ngủ còn được kê gối mà! “

Lục Minh đau đến giậm chân, “ Ngươi vỗ đùi ta làm gì? “

Trình Duyên làm bộ như không nghe thấy.

Cố Nguyệt Mẫn suy tư nói: “ Xem ra người Hung Nô đối với Nữ Chân động sát tâm, địch nhân của địch nhân là bằng hữu, chúng ta có thể suy xét cùng người Nữ Chân kết minh. “

Nguyên Thương đối với Nữ Chân tương đối quen thuộc, không vì cái gì khác, đơn giản do Nữ chân là dân tộc thiểu số cách hiện đại gần nhất, cũng chính họ thành lập nên Mãn Thanh. Ở kiếp trước, Nữ Chân tộc lúc vừa mới quật khởi, vương tộc họ kép là ' Hoàn Nhan ', Hoàn Nhan A Cốt Đả * ở Tống Triều đã thành lập nên chính quyền Nữ Chân thứ nhất là [ Đại Kim quốc ] ; chính quyền thứ hai [ Hậu Kim ] do Ái Tân Giác La thành lập, sau cùng đánh bại nhà Minh, đổi tên nước là Đại Thanh.

( *) Hoàn Nhan A Cốt Đả ( Kim Thái Tổ): Hoàng đế đầu tiên của nhà Kim.

Nữ Chân quật khởi thời điểm, người đời đối với Nữ Chân tộc có một nhận định, gọi là ' Nữ Chân bất mãn vạn, mãn vạn không thể địch ', ý tứ là nói người Nữ Chân tộc người tuy ít, chiến sĩ không tới một vạn, nhưng tố chất rất cao, một khi số binh vượt hơn một vạn người, liền không thể địch nổi. Lời này hơi khoa trương, nhưng cũng hình dung được sức chiến đấu của dân tộc Nữ Chân.

Nói như vậy, Tả Hiền vương cũng chính là người thừa kế của Thiền Vu Hung Nô. Hắn có thể nhìn thấy được sự uy hϊếp từ người Nữ Chân, thuyết minh tên Thái tử này còn không có vô dụng.

Nhưng là người tinh tường vùng thảo nguyên Phong lão Nhị nói: “ Đại công tử, trăm triệu lần không thể! Lời người Nữ Chân là không thể tin nhất, lật lọng, là bọn mã tặc lớn nhất trên thảo nguyên. Cùng người Nữ Chân kết minh, không khác gì lột da hổ! “

Mộ Sính ý kiến lại tương phản: “ Ai là hổ còn chưa biết chừng! “

“ Các ngươi nói không sai! “ Cố Nguyệt Mẫn khẽ gật đầu, nói, “ Người Nữ Chân thô lỗ, ít học, khó mà tin được, chúng ta chi bằng hảo hảo phòng bị ; Nhưng không thể bởi vì vậy mà buông tha, nhưng nếu như con đường bí mật tới vương đình này là thật, chúng ta như thế nào cũng phải lấy được! Đối với thế lực như vậy, chúng ta một bên giao dịch, một bên phòng ngừa. “

Phong lão Nhị nói: “ Vừa rồi ta nghe một người đi săn nói, bọn họ cũng từng cùng người Nữ Chân giao dịch qua, thủ lĩnh của Nữ Chân tộc là Hoàn Nhan Vĩnh, Hoàn Nhan Vĩnh có hai người con, con trai là Hoàn Nhan Hồng, con gái là Hoàn Nhan Nhã Đồ, rất được Hoàn Nhan Vĩnh yêu thương. Hoàn Nhan Nhã Đồ mới hơn mười tuổi, tính tình ương bướng, thường xuyên đi ngoài, không lâu trước còn xuất hiện ở phụ cận Lạc Dương Sơn. Chúng ta nếu có thể bắt nàng uy hϊếp Hoàn Nhan Vĩnh nói ra mật đạo, liền làm ít được nhiều, cho dù hắn không nói, thời điểm chúng ta cùng hắn hợp tác trong tay có con tin nhiều thêm một phần an toàn. “ Người đi săn, chính là nhóm sơn dân của Nhị Hổ.

Hoàn Nhan Nhã Đồ? Ngay tại phụ cận?

Đám người Cổ Nghiên nghe được liền kinh hỉ, liếc nhau, thầm nghĩ: Trời cao chiếu cố Đại Yến a!

Cổ Nghiên chắp tay nói: “ Đại công tử, việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức đi bắt Hoàn Nhan Nhã Đồ! “

Trình Duyên hắc hắc nở nụ cười hai tiếng, nói: “ Rốt cục cũng có chuyện để làm! “

Nguyên Thập Tam nhăn mi, không phải chỉ là một Công chúa Nữ Chân sao? Bốn trăm thị vệ, nếu ngay cả một tiểu Công chúa Nữ Chân cũng không bắt được, làm sao có thể đánh hạ vương đình?

————————–

P/S: Cuộc chiến này ngưng ở đây ^-^. Tiếp theo là 6 chương ngoại truyện của cặp phụ.