Nguyên Thương tuy rằng không quan tâm ánh mắt của người khác, nhưng hành động nghiêng người bảo hộ mình của Cố Nguyệt Mẫn, vẫn khiến mắt nàng lộ ra ý cười, đáng tiếc Cố Nguyệt Mẫn đưa lưng về phía nàng không nhìn thấy được.
Cố Nguyệt Mẫn khép quạt lại, vẻ mặt tươi cười sáng lạn, nói: “ Trương đại nhân, không bằng vào cửa uống chén rượu nhạt thế nào? “ Hiểu rõ Cố Nguyệt Mẫn, Nguyên Thương biết Cố Nguyệt Mẫn tức giận mới có thể cười như vậy.
Cố Nguyệt Mẫn là người lòng dạ rất sâu, bình thường biểu tình nhiều nhất chính là cười: Nhìn thấy thuộc hạ cười thân thiện, đối với Nguyên Thương luôn mang theo nụ cười giảo hoạt, lúc có chút không vui sẽ cười sáng lạn, khi vô cùng tức giận sẽ dùng cười lạnh chống đỡ.
“ A? A… Rượu nhạt? Tốt, rượu nhạt… “ Ánh mắt Trương Lợi bị Cố Nguyệt Mẫn ngăn trở, phục hồi tinh thần lại, mới tỉnh ngộ mình đang nói cái gì, lập tức đi tới, “ Uống rượu nhạt cái gì? Bản quan là đến bắt kẻ chứa chấp đạo phỉ! “
Cố Nguyệt Mẫn mỉm cười không thay đổi, nhưng không nói chuyện, tên Phong Lão Nhị láu cá ở bên cạnh bước ra. Đừng nhìn Phong Lão Nhị ngày thường giống côn đồ du côn ; luận về thân thủ, cùng vài vị thị vệ thống lĩnh kém không bao nhiêu, lại thêm thông minh đa dạng ; luận về tài trí, có thể ở trong quân doanh Lữ Đế cùng hậu Tần chủ lăn lộn đi ra ; nói đến thiên phú biểu diễn, lại càng không thành vấn đề, muốn giả cái gì giống cái đó. Chỉ thấy hắn đi ra, nghiễm nhiên là bộ dáng hộ vệ kiêm quản gia, nếu ở hiện đại, trong nhà nước thì là cận vệ Trung Nam Hải * kiêm người quản lý ngoại giao, trong nhân dân thì là tiểu đội trưởng bảo an kiêm luật sư tư nhân.
( *) Nam Trung Hải: nơi tập trung cận vệ giỏi nhất Trung Quốc.
Phong lão Nhị trà trộn trong quân doanh mấy năm, bởi vì bắp chân bị thương, không thể xông pha chiến đấu nên lui ra, lại làm thám báo, sau đó lại là hộ vệ của Tô Phong. Nếu không bị thương, quan chức sớm so với Trương Lợi còn cao hơn, một phần binh doanh đều rõ ràng, những người ở đây đều không nhúc nhích, để hắn đứng ra giới thiệu nói: “ Đại nhân, vị này là thiếu chủ tử của Nguyên gia chúng ta! “ Lại chỉ vào Nguyên Thương nói, “ Đây là thiếu phu nhân của chúng ta. “ Cuối cùng chỉ vào người thanh niên cao gầy đứng vô ích bên cạnh nói, “ Đây là quản gia của chúng ta. Đại nhân, chuyện này chỉ sợ có hiểu lầm, thiếu chủ của chúng ta là người làm ăn đàng hoàng. “
Trương Lợi lại nói: “ Có cất giấu đạo phỉ hay không, lục soát liền biết! “
Đám người Mộ Sính lập tức nắm lấy chuôi đao, rút ra khỏi vỏ hai tấc. Âm thanh rút đao chỉnh tề lập tức khiến Trương Lợi nhận ra được hộ vệ thương đội này đều được huấn luyện.
Đám người Mộ Sính thật ra muốn một kiếm đâm chết tên đăng đồ tử này cho sạch sẽ, nhưng Cố Nguyệt Mẫn không có khả năng đồng ý. Về công, đây là tướng sĩ Đại Yến, đối với Đại Yến trung thành và tận tâm, vì chuyện cá nhân gϊếŧ hắn sao? Về tư, lần này xuất quan, tới đại doanh Trấn Bắc đương nhiên càng điệu thấp càng tốt, nếu cùng Trương Lợi xung đột, để mình chịu thiệt thì không được, nhưng nếu đem Trương Lợi giáo huấn hung ác, nhất định lan truyền ra ngoài, khiến cho thám tử Hung Nô chú ý, càng không tốt.Nơi này là con đường giao lưu thương nghiệp trọng yếu từ Nam chí Bắc, ba hiệu buôn này, có thể ở thời điểm hai phe giao chiến mà ra vào tự nhiên, đều bởi vì thảo nguyên cần rất nhiều vật tư, mà Hoàng đế Đại Yến cũng muốn rất nhiều chiến mã phương Bắc. Cho nên Lam Triệt mới có thể tùy tiện thu thập.
Minh không được, đành phải ám *. Cố Nguyệt Mẫn chỉ vào Phong Lão Nhị nói: “ Trương đại nhân, ngươi muốn điều tra, chúng ta dân chúng bình dân tất nhiên là nguyện ý, thỉnh Trương đại nhân để người của ta cùng đi lên kiểm tra như thế nào? “
( *) Từ câu: Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng: thương đâm trực tiếp dễ tránh, tên bắn lén khó phòng.
Hỏi ' Như thế nào ', lại ẩn ẩn mang theo một cỗ uy áp khiến người ta khó có thể cự tuyệt.
“ Thấy các ngươi né tránh thì cũng không phải lương dân! Ta xem các ngươi là gian tế của người Hung Nô! Đến, đem bọn gian tế bắt lại cho ta! “ Trương Lợi mặt lộ tàn khốc, ánh mắt nhìn Nguyên Thương, lại lộ ra ý cười nghiền ngẫm.
Cố Nguyệt Mẫn tươi cười ấm áp trở nên lạnh lùng, lạnh lùng nói: “ Trương đại nhân, ngươi đây là muốn dùng sức mạnh? “
Cố Nguyệt Mẫn những lời này vốn không có thâm ý gì, chính là ý tứ mặt ngoài, nhưng Nguyên Thương ở hắc đạo lăn lộn mười mấy năm nghe trong tai, hai chữ ' dùng sức mạnh ' này quả thực như sấm bên tai, lập tức khiến nàng liên tưởng đến một số chuyện cũ không chịu nổi ở kiếp trước, ánh mắt nhìn Trương Lợi nhất thời thêm vài phần sát khí. Có ' khí thế Bá vương ' khiến người bình thường kinh sợ, chỉ có Hoàng đế cùng đại tướng Mộ Dung Thanh Hoa dẫn dắt quân đội nhiều năm mới có, Nguyên Thương đương nhiên không có được, nhưng nàng ở trong sinh tử dưỡng thành sát khí lại khiến Trương Lợi cảm thấy da đầu run lên. Trương Lợi cảm thấy mí mắt nhảy lên, nhưng không biết vì sao.
Chỉ thấy chiết phiến trong tay Cố Nguyệt Mẫn vòng vo xoay chuyển, ngữ khí có chút bại lười, lại nói tiếp: “ Hiệu buôn Nguyên thị chúng ta dám ở nơi có Bắc phạt này để đến Bắc thượng vì Đại Yến trù ngựa, thì không phải hạng người nhát gan. Trương tướng quân muốn ỷ thế hϊếp người, thử nhìn một chút Nguyên thị chúng ta có mặc cho người khi dễ? “
Trương Lợi đâu phải là người sợ phiền phức? Ở trên sa trường gϊếŧ người như ngóe, không có nửa điểm lùi bước, giờ phút này tính khí quật cường nổi lên, đâu thèm để ý ngươi có lai lịch gì? Cười ha hả, chỉ vào Nguyên Thương nói: “ Ta xem người này giống gian tế, bắt lại cho ta! “
Nguyên Thương bị ngón tay của hắn chỉ vào, mắt lạnh không nói, đáy lòng lại nổi lên sát tâm.
Nhóm hộ vệ ở đây tuy rằng không biết Nguyên Thương là Phò mã gia, nhưng cũng biết vị này chính là người bình loạn ở kinh thành, cùng với thị vệ phủ Công chúa cứu Công chúa Điện hạ, là cao thủ dịch dung. Thấy ngón tay Trương Lợi chỉ vào nàng, tướng sĩ phía sau như lang như hổ xông tới, làm sao nhịn được, một đám nhào tới đánh.
Thị vệ phủ Công chúa phủ Phò mã đều được chọn lựa kỹ càng, được cung cấp thức ăn ngon, nửa năm qua được đặc huấn, há có thể tầm thường? Tướng sĩ nơi biên cương này tuy rằng cũng là lão binh, ra trận gϊếŧ địch có lẽ còn được, nhưng ở trong thành đánh nhau, đấu hung hãn sao lại có thể cùng bọn thị vệ ở kinh thành so sánh với nhau?Minh Huy Công chúa ra hiệu ngầm, mọi người không có hạ sát thủ, cũng chưa dùng đao, mà là dùng chuôi đao cùng nắm đấm mà đánh, âm thầm vây ẩu, không bao lâu liền chiếm thượng phong.
“ Dừng tay! “ Ngoài cửa lại vọt đến mười mấy người, Nguyên Thương ngẩng đầu nhìn, thấy hai nam tử cầm đầu đúng là Tiếu gia lão Lục – Chu Vân Tuyền cùng lão Thất – Đan Tự Nam.
Giữa sân còn đang ẩu đả, Trương Lợi nhìn Lục đệ tử – Chu Vân Tuyền của Tiếu gia nói: “ Như thế nào, Chu lão đệ cùng Đan lão đệ cũng muốn đến giúp vui? “
Chu Vân Tuyền hướng trong đại sảnh quét một vòng, cuối cùng dừng ở trên người Nguyên Thương, hơi lộ ra chút nghi hoặc, trong lòng cảm giác đó là Tô Kì, nhưng Tô Kì vì sao thay đổi bộ dáng? Nghĩ một chút chuyện lúc sáng Tô Kì nữ phẫn nam trang, nhất thời tự cho hiểu rõ, hung hăng nhìn thoáng qua Cố Nguyệt Mẫn, trong lòng nghĩ: Tất nhiên là đại thiếu gia của Nguyên gia này hϊếp bức nàng, cải trang giả dạng vì để che giấu người quen biết, nhưng hắn là thanh mai trúc mã cùng Kì muội ở chung đã nhiều năm, làm sao có thể nhận không ra? May mắn mình phát hiện, nếu không chẳng phải để Kì muội bị lừa gạt đến thảo nguyên Mạc Bắc?
Tô Kì từ nhỏ yếu đuối nhiều bệnh, lớn lên mới dần dần tốt hơn, mọi chuyện đều ỷ lại hắn, luôn yêu thương đối đãi, trưởng thành lại vì người trong nhà cùng hắn chia lìa, hiện tại lại bị thiếu niên không rõ lai lịch hϊếp bức, không biết bị sợ hãi bao nhiêu. Chu Vân Tuyền nghĩ đến đây nhịn không được đau lòng vô cùng, nắm chặt quyền như muốn vặn ra nước.
– Kì muội, Kì muội, ta nhất định sẽ cứu ngươi, ta không biết rốt cuộc ngươi có thân phận gì, dù gia đình ngươi có quyền thế che khuất cả bầu trời, ta cũng muốn mang ngươi thoát khỏi khổ ải! Dù là chân trời góc biển, cũng muốn cùng ngươi bên nhau!
Xem thủ hạ của tên đại thiếu gia Nguyên Văn – Nguyên gia này, liền biết thân phận của hắn không đơn giản, như vậy thì sao? Tinh tế cân nhắc, năm trước Kì muội rời đi, tất nhiên là vì trong nhà an bài nàng gả cho công tử phóng đãng này. Kì muội, Kì muội, một năm này, ngươi chịu ủy khuất…
Chu Vân Tuyền giật giật môi, thế nhưng nói không ra lời, xuất thần muốn đến chỗ Nguyên Thương, hoàn toàn không phát hiện Mộ Sính lạnh lùng rút đao nhìn chằm chằm hắn.
Đan Tự Nam nhanh đến giữ chặt hắn, nói: “ Lục sư huynh, lúc đi ra chúng ta đã nói thế nào? Ngươi trấn định chút! Từ từ toan tính, từ từ toan tính! “
Chu Vân Tuyền run một chút, cắn răng lui hai bước, ánh mắt không chớp nhìn Nguyên Thương, tràn đầy thâm tình cùng áy náy. Bỗng nhiên quay đầu lại, nói: “ Trương tướng quân, ngươi lạm dụng chức quyền như vậy, không sợ bị Tằng tướng quân biết? “
Trương Lợi nhìn Chu Vân Tuyền, do dự một chút, nhưng vẫn nói: “ Những người này chứa chấp đạo phỉ, bản quan đến điều tra, có gì không thể? “
Chu Vân Tuyền nghiến răng nghiến lợi nói: “ Tướng quân lại muốn nhục nhã sư muội của tại hạ! “
Trương Lợi cả kinh, “ Sư muội ngươi? “” Đúng vậy! “ Chu Vân Tuyền chỉ vào Nguyên Thương nói, “ Đây là tiểu sư muội của Tiếu gia ta, Tiếu Kì! “
“ Chu huynh nhận sai người đi! “ Cố Nguyệt Mẫn không chút cảm kích, phe phẩy cây quạt, thần sắc điềm đạm, đối với giữa sân hai bên hỗn chiến coi như không thấy, “Đây là nội tử của tại hạ, Nguyên Thập Tam của Thần Y Môn, chưa bao giờ là người của Tiếu gia ngươi? “
“ Nguyên Thập Tam? Ngươi chính là người được xưng Tuyết Liên Hoa – Nguyên Thập Tam của Thần Y Môn? “ Trương Lợi rốt cục nhớ tới, thần sắc có chút sợ hãi, quát, “ Tất cả dừng tay! “
Bọn quan binh nghe thấy hiệu lệnh tất nhiên là dừng lại, thị vệ hai phủ lại thừa dịp loạn đạp hai cước mới dừng tay, chọc bọn quan binh trợn mắt nhìn nhau, vừa muốn đánh lại.
“ Lui ra phía sau! “ Trương Lợi lại hô một tiếng, trong mắt có thật sâu kiêng kị.
Thần Cơ Tử, là chúa cứu thế trong mắt dân chúng, là Hạnh Lâm thánh thủ * ; Nhưng những người cấp cao trong quân đội đều mơ hồ đoán được, năm đó trận bạo phát ôn dịch ' trùng hợp ' ở người Hung Nô, vì sao bùng nổ ở thời điểm hai quân giao chiến? Vì sao chỉ có người Hung Nô chết? Vì sao tướng sĩ ở trước trận ôn dịch bùng nổ uống thuốc? Suy nghĩ cẩn thận, liền không rét mà run – ôn dịch này, rõ ràng là bởi vì! Một người Thần Cơ Tử, liền độc chết mấy vạn người Hung Nô a!
————
( *) Hạnh Lâm thánh thủ:
Đời Tam Quốc có Đổng Phụng ở Lô Sơn chuyên nghề làm thuốc. Mỗi khi chữa người nào lành bệnh, ông không lấy tiền, chỉ yêu cầu người đó trồng trong vườn từ một đến năm cây hạnh. Chẳng bao lâu trong vườn của Đổng Phụng cây hạnh mọc khắp, chẳng khác một khu rừng rậm, người đương thời gọi là rừng hạnh của tiên ông họ Đổng ( Đổng tiên hạnh lâm). Nhân đó người ta dùng chữ ' hạnh lâm ' để ca tụng những thầy thuốc giỏi. ( Trích từ: “ Từ điển Hán-Việt từ nguyên” của Bửu Kế).
————
Thần Cơ Tử trước đó được xưng độc y, bản lĩnh dùng độc tiếng tăm lừng lẫy trong giang hồ, vài chục năm trước không biết tại sao bỗng nhiên cùng người Hung Nô kết thù, từ đó về sau cùng Thái tổ lên Bắc thượng chống lại Hung Nô.
Mấy vạn người a! Ở đây không có ai từng gϊếŧ qua một ngàn người, càng đừng nói là một vạn. Tướng sĩ này tuy rằng dũng mãnh, gϊếŧ người không chớp mắt, nhưng nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, mấy vạn người phơi thây thảo nguyên, bất luận là người già hay trẻ nhỏ, bao gồm ngựa chiến, dê bò, khắp nơi thối rữa nằm trên mặt đất. Vì phòng ngừa thi thể gây ra ôn dịch thật, các tướng sĩ đem thi thể thiêu, nghe nói từ sau trận chiến đó, rất nhiều tướng sĩ về sau không ăn thịt nữa.
Mà thảm trạng như địa ngục đó, chính là công lao của Thần Cơ Tử. Thần Cơ Tử, một trong Ngũ đại tông sư của võ lâm, ngày thường điên điên khùng khùng, ai có thể từ bộ dáng hạc phát đồng nhan [ tóc bạc nhưng vẫn hồng hào ] của hắn mà nhìn ra được lãnh huyết cùng tàn nhẫn?Trương Lợi nghĩ đến đây, trong lòng liền e ngại, khí thế liền giảm xuống, đầu óc cũng tỉnh táo. Trong lòng biết thương đội giống như Nguyên thị, tất nhiên ở Trung Nguyên có thực lực hiển hách, không phải tùy tiện có thể gây khó dễ, hiện tại nghe thấy tên Nguyên Thập Tam, thầm nghĩ chẳng lẽ là hiệu buôn của Thần Y Môn?
Chu Vân Tuyền cũng mơ hồ nghe qua danh hào Nguyên Thập Tam, ngẩn người, không khỏi căm giận nghĩ: Khó trách dám bức bách đệ tử Tiếu môn! Chẳng lẽ đằng sau Nguyên Văn là Thần Y Môn?
Tiếu môn lão thất Đan Tự Nam thấy mọi người kinh ngạc khi nghe đến tên Nguyên Thập Tam, nhân cơ hội tiến lên một bước, nói: “ Trương tướng quân, một chút hiểu lầm thôi, thương đội Tiếu gia chúng ta đang muốn mời thương đội Nguyên thị gia nhập, đều là người một nhà! Đạo phỉ này sao, thấy Trương tướng quân mang binh đến, chỉ e đã sớm sợ tới mức tè ra quần, sao còn ở tại khách điếm này? “ Đan Tự Nam bất động thanh sắc nhét một tấm ngân phiếu vào trong tay Trương Lợi.
Trương Lợi cầm ngân phiếu, công khai nhét vào trong ngực, nhìn thoáng qua Lam Triệt, ánh mắt kia ý tứ nói: Không phải lão ca ca không giúp ngươi, ngươi đυ.ng phải gai nhọn! Lam Triệt nghe thấy ba chữ ' Thần Y Môn ', cũng kiêng kị giống như Trương Lợi, nhưng thấy Trương Lợi dễ dàng thỏa hiệp như vậy, cũng rất không cam lòng, biết rõ tên trộm hại đệ đệ của hắn vẫn còn ở trong khách điếm này, hắn đường đường là Lam gia chủ sự của Cổ Lan trấn thế nhưng qua tới cửa mà không thể vào, tương lai chẳng phải là làm trò cười cho người ta?
Lam Triệt trong lòng thầm hận, cũng không nói chuyện, xem như cam chịu. Thầm nghĩ: Hoàn hảo ta giữ lại đường lui! Quan gia chính là lũ sói ăn không no, không đáng tin cậy!
Chu Vân Tuyền xuất ra một phần công văn, đưa cho Cố Nguyệt Mẫn, ánh mắt nhìn về phía Cố Nguyệt Mẫn tràn ngập địch ý, lại cố nhẫn nại nói: “ Đây là công văn! Lăn dấu tay đi! “
Công văn thông quan, cũng chính là công văn của bộ binh triều đình, có ngọc tỷ của Hoàng đế ' Xuất ngoại thị thực ', loại công văn này sẽ không dễ dàng ban cho, thương đội Nguyên thị muốn gia nhập thương đội Tiếu gia để xuất quan, chỉ cần ở cuối công văn ký tên, ấn dấu tay, trở thành một thành viên của thương đội Tiếu gia là được. Nếu gia nhập thương đội Tiếu gia, liền xem như đã được triều đình thừa nhận, binh tướng này không thể tùy tiện đặt tội danh, đối với Nguyên Thị đang bị Trương Lợi làm khó, lại có Lam Triệt một bên như hổ rình mồi mà nói, không khác gì một tấm bùa hộ mệnh.
Chu Vân Tuyền thầm nghĩ, chờ bọn hắn gia nhập thương đội Tiếu gia, sẽ chậm rãi thu thập, cứu Kì muội trở về. Hắn không sợ Nguyên Văn không đồng ý, bọn họ muốn xuất quan, Lam Triệt đã cùng bọn họ kết thù, mình ở bên cạnh cũng đã lấy lòng, không chọn thương đội của mình, chẳng lẽ còn qua Lam gia phải không?
Nhưng mà Cố Nguyệt Mẫn vẻ mặt mỉm cười, ngay cả nhìn cũng không nhìn. Phong Lão Nhị tiến lên một bước ngăn công văn trước mặt, cười hì hì nói: “ Vị huynh đài này, đa tạ ý tốt, Nguyên thị thương đội chúng ta tự có nơi đi. Xin mời! “ Lễ phép đưa tay muốn tiễn khách.Chu Vân Tuyền biểu tình nhất thời cứng đờ. Lam Triệt cười lạnh một tiếng. Nguyên Văn này, rốt cuộc đánh chủ ý gì?
Bên ngoài ngã tư khách điếm bỗng nhiên có người hô lớn —
“ Là bọn hắn! Chính những người này đã mạnh mẽ chiếm đoạt khách điếm! “
Tất cả mọi người hướng ngã tư đường nhìn lại, thấy một đám dân chúng vây quanh, nhao nhao ồn ào.
Trương Lợi nhìn thoáng qua Lam Triệt, thấy hắn vẻ mặt cười bí hiểm, liền biết việc này là hắn an bài. “ Sao lại thế này? “
Đối mặt với chất vấn của Trương Lợi, một người trong đám nói:
“ Hiệu buôn Nguyên Thị chiếm đoạt khách điếm, đem chúng ta đuổi ra ngoài! “
“ Hiệu buôn Nguyên Thị cũng quá bá đạo! “
Trương Lợi vốn là nhận bạc bán mặt mũi cho Tiếu môn mới chuẩn bị thu tay lại, nhưng hiện tại Nguyên Văn [ Cố Nguyệt Mẫn ] lại cự tuyệt lời mời của Tiếu gia, thì không phải người Tiếu gia, hắn lúc này không tính làm bẽ mặt mũi Tiếu gia. Tuy rằng cố kỵ Thần Y Môn, nhưng nghĩ Thần Y Môn không can thiệp vào triều chính, Cổ Lan trấn dựa theo luật pháp bắt người, dù Thần Cơ Tử đến đây, có thể nói cái gì?
Trương Lợi lớn tiếng nói: “ Nguyên đại thiếu gia, các ngươi chiếm đoạt khách điếm, khiến người ta đến oán than, còn có gì để nói? Theo ta đi một chuyến đi! “ Nói xong liền muốn bắt lấy cổ tay Cố Nguyệt Mẫn.
Chiết phiến trong tay Cố Nguyệt Mẫn xoay tròn một vòng, ở trên mu bàn tay hắn gõ một cái. Trương Lợi một thân dữ tợn, bàn tay cũng vô cùng rắn chắc, không nghĩ tới bị Cố Nguyệt Mẫn gõ một cái cánh tay liền tê dại. Thiếu gia Nguyên gia này, cũng là võ lâm cao thủ.
Nhưng Trương Lợi vốn cũng không hy vọng xa vời mang theo mấy chục thủ hạ này có thể đem thủ hạ tinh binh cường tướng của Cố Nguyệt Mẫn bắt lại, mà là có mục đích khác. Theo Lam Triệt tìm hiểu, hộ vệ của thương đội Nguyên thị không chỉ có những người này, những người khác đi thu mua hàng hóa đi, cộng lại chỉ sợ có hơn ba bốn trăm người, so với tất cả thủ hạ của hắn còn nhiều hơn.
Nhưng thế cũng không ảnh hưởng Trương Lợi bắt người. Ở quân trấn, bất kỳ lúc nào, gặp gỡ có gian tế, công khai tập kích mệnh quan triều đình, mặc kệ đối tượng là văn thần võ tướng, đều bị coi là mưu phản. Trương Lợi lúc này có lý để bắt người, Cố Nguyệt Mẫn xuất thủ, đó là chống lại lệnh bắt, Trương Lợi nhân tiện nói: “ Tốt! Ngươi dám tập kích mệnh quan triều đình! Người đâu, đi thông tri cho đại doanh đến đây bắt người! “
Đám người Cố Nguyệt Mẫn từ chủ đến tớ, không người nào khẩn trương, đều là vẻ mặt cười nhạo nhìn hắn, giống như lời hắn nói chỉ là một chuyện cười chê.
Trương Lợi mất mặt, thẹn quá thành giận, nói: “ Đám phản tặc các ngươi… “
“ Chỗ nào có phản tặc a? “ Một thanh âm chậm rãi, hùng hậu từ phía xa vang lên.
Dân chúng vây quanh ở ngã tư đường cùng gia đinh Lam gia, tướng sĩ Cổ Lan trấn đều nhường đường cho hắn. Ba người ba ngựa chậm rãi chạy tới, ghìm dây cương đứng ở trước cửa khách điếm.
Trương Lợi ngượng ngùng nói: “ Tả tướng quân, ngài đã tới! “
Tả tướng quân vẻ mặt lập tức nghiêm túc, chính trực, nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: “ Trương đại nhân thật là uy phong! Lại có thể định người khác tội mưu phản! “
Trương Lợi ôm quyền nói: “ Tả tướng quân, thuộc hạ cũng không phải bắn tên không đích, mà là có dân chúng kêu oan! “
Tả tướng quân cho ngựa lui ra sau hai bước, chỉ vào khách điếm Phúc Lai, đối với một người ven đường nói: “ Ngươi là từ khách điếm này đi ra? “
Người nọ bị Tả tướng quân nhìn thẳng như vậy, nhất thời trên trán toát ra mồ hôi lạnh, nói: “… Vâng, vâng! Tiểu nhân, tiểu nhân là từ nơi này đi ra… “
Tả tướng quân cầm roi ngựa chỉ vào chóp mũi hắn, nói: “ Ngươi rời khỏi khách điếm, Nguyên gia cho ngươi bao nhiêu tiền? “
Người này bị roi ngựa chỉ vào, lập tức hai chân run lên, thành thật quỳ trên mặt đất, khóc nói: “ Tiểu nhân cầm năm lượng bạc! “
Tả tướng quân hừ một tiếng, nhìn lướt qua chung quanh, nói: “ Các ngươi thì sao? Các ngươi cũng đều thu bạc đi? Là ai kêu các ngươi đến gây rối? “
Tất cả mọi người thưa dạ không dám ra tiếng.
Tả tướng quân tự nhiên hiểu được là ai sai sử, cũng không tốt nói rõ, chỉ nói: “ Lần sau còn dám bịa đặt sinh sự, hãm hại người lương thiện, nhất định chém không buông tha! Cút cho ta! “
“ Vâng vâng! “ Dân chúng đến gây chuyện lập tức chen chúc mà chạy.
Cố Nguyệt Mẫn lui ra sau một bước, nói với Nguyên Thương: “ Đây là Tả phó tướng của Cổ Lan trấn, cùng Mộ Dung Thanh Hoa là sư huynh đệ, đều từng bái phụ thân ngươi làm môn hạ học qua binh pháp. “
Tả tướng quân lúc này mới xuống ngựa, đem roi ngựa đưa cho hai thân vệ, đi vào khách điếm, nhìn lướt qua Trương Lợi, nói: “ Còn thất thần làm gì? Trở về lĩnh ba mươi gậy! “
Trương Lợi lập tức ôm quyền nói: “ Vâng! “ Không chút do dự mang theo nhóm thủ hạ mặt mũi bầm dập vội vàng rời đi. Tả tướng quân lại lãnh đạm nhìn thoáng qua Lam Triệt cùng Chu Vân Tuyền, nói: “ Nhị vị thiếu gia sắp xuất quan, các ngươi không cần trở về kiểm kê một chút hàng hóa, lại ở trong này cùng biểu đệ ta nói chuyện phiếm? Tốt nhất nên nhìn kỹ một chút, để tránh dính vào cấm vật, đến lúc đó mặt mũi khó coi! “
Lam Triệt vừa nghe liền hiểu được, đây là uy hϊếp bọn họ – Nguyên Văn là biểu đệ của ta, các ngươi tốt nhất đừng tới đây gây chuyện, nếu không đừng trách lúc xuất quan ta làm khó dễ ngươi! Chu Vân Tuyền cũng chỉ lúc đối mặt Nguyên Thương đầu óc cứng ngắc một chút, nhưng cũng là người làm ăn khôn khéo, nếu không Tiếu gia như thế nào có thể làm một trong những chủ sự ở Cổ Lan trấn? Hai người mắt thấy Tả tướng quân ra mặt, đều biết hôm nay vô công nhi phản [ không công mà về ].
Hai người mục đích còn chưa đạt thành, Lam Triệt phẩy tay áo bỏ đi, Chu Vân Tuyền lại lưu luyến không nỡ nhìn Nguyên Thương, vội vàng lớn tiếng nói với Nguyên Thương: “ Tiểu sư muội, ngươi đừng lo lắng! Ta nhất định sẽ cứu ngươi! Nguyên Văn dám động một sợi tóc của ngươi, ta nhất định khiến hắn sống không bằng chết! “
Cố Nguyệt Mẫn tà tà cười, trước mặt mọi người, đưa tay ôm lấy thắt lưng của Nguyên Thương, ngả ngớn cười nói: “ Chu huynh, ngươi là nhận sai người. Đây không phải tiểu sư muội của Tiếu gia ngươi, mà là thê tử kết tóc của Nguyên mỗ. Thập Tam, ngươi nói có phải hay không? “
Nguyên Thương không nói gì, cực khó có được, trong mắt lạnh lùng lộ ra tươi cười.
—————-
P/S: Cũng 5000 chữ rồi, tuần này tới đây thôi nhen. Lười!