Nguyên Thương không nhanh không chậm cất bước vào phủ. Nàng vốn gầy nhỏ, nhưng nhớ đến phong thái ban ngày khi nàng ám sát Sở vương, nhảy vọt lên không trung cứu Công chúa, khiến bọn hạ nhân của phủ Công chúa rất kính nể.
Nguyên Thương không nhìn đến Hạ Tử Hàm, trực tiếp đi về phía hậu viện. Trong cảm nhận của nàng, đối phương không phải đồng bạn cũng không phải địch nhân, chỉ là một người xa lạ không liên quan, không cần phí tinh lực quan tâm. Minh Huy bị thương, hiện tại không cần phải gặp mặt vị đóng quân thành Đông này, hơn nữa… nhìn dáng vẻ người trong lòng cũng không có hứng thú nói chuyện với người khác. Nhưng mà Minh Huy lúc này lại mở to mắt, nói: “ Tử Hàm muộn như vậy, nhất định là có chuyện quan trọng, đi phòng khách đi. “
Nguyên Thương nhạy bén nhận thấy xưng hô này vô cùng thân thiết, hơi nhíu mày, thay đổi tuyến đường đi phòng khách.
Hạ Tử Hàm ngồi trong phòng khách, lẳng lặng uống trà. Hắn nghe nói Công chúa đã hồi phủ, liền thúc ngựa trở về, lại phát hiện Công chúa vẫn còn trên đường, vì thế liền ở phòng khách chờ.
Nhưng hắn không nghĩ tới, cái gọi là trở về, là được Phò mã của nàng ôm về.
Nhìn thiếu niên tuấn tú gầy yếu, ôm thiếu nữ mà hắn yêu đến trong mộng cũng nghĩ, Hạ Tử Hàm như rơi vào hầm băng. Nàng vẫn như cũ hoa nhường nguyệt thẹn như vậy, nhưng không còn trên cõi trời nữa. Nàng đã rơi xuống phàm trần, nhưng không phải vì hắn.
Hạ Tử Hàm cùng Minh Huy Công chúa quen biết nhiều năm, hắn đối với chuyện của Minh Huy Công chúa biết được so với người khác nhiều hơn rất nhiều. Chẳng hạn như, nàng mặt ngoài yếu đuối, nhưng thật ra rất kiên cường, ngoại trừ ở trước mặt Hoàng đế giả bộ ngoan ngoãn, chưa bao giờ đối với Hoàng hậu, Trưởng Công chúa hay người bên ngoài làm nũng, cho dù bị thương, chỉ cần có thể động, cũng sẽ không để cho người khác dìu đỡ, càng sẽ không cho người khác ôm.
Nhưng nàng nguyện ý để cho Phò mã của nàng ôm.
Thấy người trên xe ngựa bước xuống, thật lâu sau, trên mặt Hạ Tử Hàm lộ ra cười khổ bất đắc dĩ.
Lúc trước, hắn không sánh bằng vị Phò mã này, có thể là vì quyền thế, tự đánh giá bản thân mạnh hơn ma ốm Phò mã này rất nhiều ; Hôm nay gặp lại, lĩnh giáo được thủ đoạn của Tô Kì, thấy hắn giống như chiến thần, ném Sở vương cứu Công chúa trở về, rồi ôm Công chúa rời đi.
Hắn nghĩ, nếu hôm qua người cứu Công chúa là hắn, Công chúa có thể đối với hắn như vậy hay không?
Đáng tiếc, chuyện như vậy không thể giả thuyết.
Hắn tự hỏi, là một thiếu quân sa trường cầm lên được thì cũng bỏ xuống được, nhưng một đêm này, vẫn không thể ngủ. Hôm nay ở nghị sự đường bàn chính sự, nghe Giang Vương nói Cố Nguyệt Mẫn đem thị vệ đi Bắc thượng, hiệp trợ Trưởng Công chúa kháng địch, liền lập tức xin phép rời đi, chờ đến khi hắn lấy lại tinh thần, đã đi vào phủ Công chúa.Nhưng được cái gì đây? Nàng đã là thê tử của người khác. Muốn lấy được Công chúa, trừ phi Phò mã chết… Không, ta suy nghĩ cái gì vậy? Hắn là tôn tử của Triệu quốc công! Ta làm sao có cái ý niệm đó ở trong đầu? Cho dù hắn không phải tôn tử Triệu quốc công, ta làm sao có thể ti bỉ như vậy?
“ Tử Hàm, đã trễ thế này, tìm ta có chuyện gì? “ Minh Huy Công chúa ý cười trong suốt, không giống bộ dáng lãnh diễm lúc còn trên xe ngựa.
Hạ Tử Hàm đột nhiên đứng lên, chắp tay nói: “ Điện hạ, tiểu thần nghe nói Điện hạ đang muốn dẫn quân đi Bắc thượng, gấp rút tiếp viện Trưởng Công chúa chống đỡ Hung Nô, tiểu thần cả gan, thỉnh Công chúa Điện hạ cho tiểu thần đi theo! “
Không biết vì sao, ánh mắt vị Phò mã gia nhìn hắn có chút âm trầm… Nhưng, nghe thấy Minh Huy không khách khí gọi hắn là 《 Tử Hàm 》, làm cho hắn tâm hoa nộ phóng [ vui như mở cờ trong bụng ]. Hôm qua ở trên tường cung, nàng một câu một lời đều là Hạ tướng quân, trước đây cũng chỉ gọi hắn là Hạ huynh, chưa bao giờ gọi thân cận như vậy.
Minh Huy nói: “ Ngươi là võ tướng thủ vệ kinh thành do phụ hoàng bổ nhiệm, tự tiện rời đi, chính là tội không làm tròn trách nhiệm, huống chi đang trong thời điểm rối loạn này? “
Hạ Tử Hàm ngữ khí kiên định, rất có khí phách thấy chết không sờn: “ Còn thỉnh Công chúa Điện hạ nói giúp cho, thỉnh Giang Vương Điện hạ cùng Tể tướng đại nhân hạ lệnh, chấp thuận tiểu thần hộ tống Công chúa đi Bắc thượng! Lúc này Bắc cương Hung Nô xâm phạm, khắp chốn đều là khói báo động, Công chúa an nguy quan trọng hơn! “ Hạ Tử Hàm mặt mang ý cười, liền vì hai chữ xưng hô này của Công chúa.
Minh Huy Công chúa suy tư nói: “ Tử Hàm lời này cũng đúng. Phò mã hình như muốn đi Triều Tiên, ta chỉ là một cô gái, quả thật không tiện một mình đi Bắc thượng… “
“ Đi Triều Tiên, tạm thời không vội. “ Nguyên Thương thản nhiên mở miệng, “ Ta đưa Nguyệt Mẫn đi đến chỗ cô cô rồi nói sau! “
Minh Huy Công chúa mỉm cười, nói: “ Phò mã không đi Triều Tiên nữa? “
Nguyên Thương vẫn hai chữ trước: “ Không vội. “
Hạ Tử Hàm chợt thấy cả người lạnh buốt. Hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua, vị Phò mã gia sắc mặt bình thản ngồi bên cạnh Công chúa Điện hạ uống trà, không hề khác thường.
Hạ Tử Hàm sao có thể dễ dàng buông tha? Ở trong mắt hắn, Công chúa là thiên chi kiêu nữ xinh đẹp như thiên tiên, trải qua trận chiến hôm qua, hắn mới phát hiện, vị Công chúa này không biết từ khi nào lại trở thành võ lâm cao thủ, cầm trường kiếm mà đứng, như trích tiên hạ phàm, khiến hắn say mê. Nếu không, hắn biết rõ Phò mã đã trở về, vẫn bị ma quỷ ám ảnh chạy tới, thấy phu thê Công chúa gần gũi ân ái, vẫn khó có thể dứt bỏ. Dù cho chỉ có một chút hy vọng, cũng…
Công chúa cười nhẹ, bưng trà lên uống, không nói nữa.
Bưng trà, ý là tiễn khách. Nguyên Thương không biết nghi lễ cổ đại, Hạ Tử Hàm thì biết.Thôi thôi! Nghe nói vị Phò mã gia này sủng ái Công chúa đến nỗi xuống bếp nấu cơm, sợ rằng hai chữ xưng hô này đã khiến hắn bị ghét tới cực điểm. Nếu vị Phò mã gia này cũng muốn đi cùng, hắn cần gì phải đi theo cho mất mặt? Chỉ sợ dù có đi theo, Công chúa cũng sẽ không liếc hắn một cái. Hắn là đại tướng, lãnh binh rong ruổi sa trường mới là thứ thuộc về hắn? Cần gì vì nữ nhi tình trường mà mê muội?
Thầm than một tiếng, Hạ Tử Hàm đứng dậy nói: “ Đã như thế, tiểu thần cáo từ. Công chúa nếu có gì phân phó, tiểu thần đều sẽ tuân theo! “
Nhìn Hạ Tử Hàm rời đi, Nguyên Thương trong lòng đột nhiên trở nên không bình tĩnh. Lúc trước nàng cũng không có chú ý đến chuyện tình yêu gì của Công chúa Điện hạ, nhưng dù vậy, truyền tới tai nàng cũng không ít. Minh Huy Công chúa diện mạo, tính tình, địa vị, người yêu mến nàng nhiều không đếm hết, lớn mật theo đuổi chạy đến hoàng cung cầu xin Hoàng đế hạ chỉ ban hôn cũng không phải ít. Mà nghe nói cùng vị Công chúa này có lời đồn, quan hệ thân mật, số người cũng không ít hơn một bàn tay. Hiện tại nghĩ lại, dù biết vị Công chúa này là vì mục đích chính trị mà cùng những người đó giao thiệp, bằng vào thủ đoạn cùng công phu của Công chúa cũng sẽ không chịu thiệt, nhưng ngăn không được, nhịn không được suy nghĩ — rốt cuộc, tin đồn, là thật hay là giả? Bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả?
Minh Huy Công chúa thấy nàng ngẩn người xuất thần, cười nhẹ, nói: “ Thập Tam? “
Không phản ứng.
Minh Huy Công chúa tiến sát lại, ở bên tai nàng nhẹ nhàng gọi: “ Thập Tam… “
Nguyên Thương chợt phục hồi tinh thần lại, đột nhiên lui về phía sau, lại quên mình còn ngồi trên ghế, cái lui này, liền đem cả người lẫn ghế ngã về phía sau. Sắp ngã xuống trong nháy mắt, Nguyên Thương như cá chép, trở mình nhảy lên.
Minh Huy Công chúa trong mắt nhịn không được lộ ra ý cười, nói: “ Ta đáng sợ như vậy? “
Nguyên Thương lắc đầu.
Minh Huy nhìn nàng ngơ ngác ngây ngốc, giống như tiểu nữ hài không hiểu thế sự, chỗ nào giống bộ dáng cầm kiếm cao ngạo không quan tâm sinh tử như lúc ở Bạch Mã Tự?
“ Thập Tam, ngươi không phải biết ngâm thơ sao? Chỗ ta có một bức họa, cần đề vài câu thơ, không bằng Thập Tam đến giúp ta có được không? “ Minh Huy Công chúa vươn bàn tay về phía nàng, đặt vào trong tay nàng, trong đôi mắt phản chiếu bóng dáng của nàng.
Sát thủ làm việc luôn sạch sẽ lưu loát, cũng không vì chuyện đã làm mà hối hận, cho dù làm sai cũng chỉ đi bù lại, mà không phải đi ảo não, Nguyên Thương rất ít khi nhất thời xúc động đáp ứng không đi Triều Tiên, nhưng không đi thì không đi, cũng không có gì ghê gớm, chỉ là đối với vị đồ đệ lão ngoan đồng tổ tông kia phải phí chút công phu giải thích.
Lúc nói ra mấy chữ ' Đi Triều Tiên tạm thời không vội ', trong lòng nàng chợt giống như đã buông xuống cái gì, cảm thấy tâm tình thay đổi rất nhiều, rộng mở thông suốt hơn, thật giống như, kiếp trước, ở trong trại huấn luyện tối tăm không thấy ánh mặt trời, giống như một khắc kia Vu Linh đại tỷ đi đến trước mặt nàng, hướng nàng vươn tay, nói với nàng ' Đi theo ta đi '.
Nguyên Thương luôn suy nghĩ, tự do là cảm giác gì. Nửa năm qua, nàng ở trên giang hồ lăn lộn, vô câu vô thúc [ không bị quản thúc, kiềm chế ; tự do tự tại ], nhưng hình như, không có vui vẻ như nàng nghĩ. Vu Linh nói, tự do, giống như chim rời khỏi l*иg, giương cánh bay cao, tâm không bị gò bó . Nhưng mà, lòng của nàng, lại không có cảm giác gì. Nàng đã nghĩ, có lẽ, đi chưa đủ xa, nếu đi xa một chút, càng đi cao hơn xa hơn, sẽ cảm thấy tâm như cánh chim tự do bay cao.
Nhưng, có lẽ nàng sai lầm rồi. Tự do, có lẽ không phải đi đến chỗ nào, mà là, lòng đang ở chỗ nào.
Giờ khắc này, nàng cảm thấy, âm thanh xiềng xích trong lòng đứt đoạn.
Vì thế, nàng nắm chặt bàn tay ở trong tay mình, nói, “ Được. “
Công chúa Điện hạ dẫn nàng đi vào thư phòng. Vào cửa ngẩng đầu, ánh mắt đầu tiên sẽ thấy bức tranh sơn thủy trên vách tường đối diện cửa lớn. Bức tranh sơn thủy này chiều rộng khoảng một thước, treo ngang, ngọn núi xanh biếc, hoàng hôn đỏ sẫm, trên mặt sông có điểm một chiếc thuyền buồm, bức họa mang ý cảnh mờ ảo mông lung, tựa như ở trong sương mù dày đặc, vụ lý khán hoa [ ngắm hoa trong sương mờ ], mơ hồ lại thích thú.
“ Thập Tam, ngươi thấy bức họa này như thế nào? “ Minh Huy Công chúa tiến lên lấy bức họa xuống, đặt ở trên bàn.
Bức họa này, là nửa năm trước Cố Nguyệt Mẫn vẽ, khi đó, Cố Nguyệt Mẫn cũng giống như ý cảnh mà bức họa miêu tả, ở trong sương mù dày đặc, ở trong mộng yểm gương mặt của Nguyên Thập Tam cùng Phò mã quấn quýt, khó có thể kiềm chế.
Mà chính giữa bức họa là một chiếc thuyền giương buồm, lúc đó bị nhỏ một giọt mực, bởi vì nghe thấy Nguyên Thương rời đi kinh thành mà lỡ tay rơi mực, giọt mực này, được nàng vẽ thành một đóa hoa bách hợp.
Nguyên Thương cầm bút lông, đứng trước bức họa, Minh Huy Công chúa đứng bên cạnh, vì nàng đè giấy. Dưới ánh nến, ánh trăng tôn nhau lên, hồng tụ thiêm hương *, nét bút mạnh mẽ thanh tú đặt trên tranh:
Yên quang sơn sắc đạm minh mông, thiên xích phù đồ ngột y không. Hồ thượng họa thuyền quy dục tẫn, cô phong do đái tịch hồng.
《 Cảnh vật, núi non sương mù bao phủ ; ngàn thước phù đồ * vươn tận trời. Mặt hồ họa thuyền tìm về chốn, ngọn núi cô quạnh dưới ánh chiều. 》
( *) Phù đồ: tháp của Phật gọi là phù đồ.
Cuối cùng, đề thượng ba chữ | Nguyên Thập Tam |. Cố Nguyệt Mẫn nhìn thấy, không biết nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên giương mi cười nói: “ Mấy câu thơ này viết thật hay! Thập Tam thật sự là đại tài! “ Tiếp nhận bút lông trong tay Nguyên Thương, nói, “ Nếu Thập Tam đã nói như vậy, ta không nghe theo chẳng phải rất không hiểu phong tình? “
———————
( * ) Hồng Tụ Thiêm Hương: Câu này là câu thành ngữ cổ. Hiểu ngắn gọn là “ Hồng nhan thêm hương “, Hồng tụ: nói về những thiếu nữ áo quần xinh tươi diễm lệ.
Nghĩa ban đầu: thư sinh trong thời gian dùi mài kinh sử có hồng nhan bên cạnh giúp đốt thêm hương. Ý chỉ những người có nữ nhân xinh đẹp bên cạnh.
—————————————–
P/S: Thơ Thập Tam chế dịch loạn đấy, suýt phun một búng máu tử trận.
Chương sau có ' biến ' o! Có ai chờ?!