Cuối cùng Hoàng đế cũng không bãi bỏ lệnh cấm đối với Thái tử. Chuyện tình Hoàng đế đã quyết định ; sẽ không bởi vì Công chúa, Phò mã quỳ hai canh giờ mà thay đổi.
Chỉ là chuyện đại học sĩ Trương Sĩ Cát bị cắt chức quan, Tể tướng Hứa Văn Tú, Ngự Sử Lệnh Tào Tham cùng các quan văn cực lực phản đối, cuối cùng bị cắt chức quan điều đến Cống Châu làm Thứ sử.
Đêm đó, Hoàng đế đến phủ Công chúa thăm hỏi, sau đó hạ thánh chỉ, nói hắn thân thể không tốt, không nên trở lại phủ Phò mã, cứ ở phủ Công chúa dưỡng thương, để Công chúa chiếu cố — Đây là tự chui đầu vào rọ trong truyền thuyết sao?
Nguyên Thương rõ ràng không có bệnh, nhưng Bạch thái y nếu đã đến cũng không thể nói ' Phò mã gia thân thể vô cùng tốt, ăn cơm vô cùng ngon, một chút bệnh cũng không có ' đi? Như vậy, không phải kêu hắn tự mang theo đầu của mình đi hoàng cung tự thú?
Lại nói Bạch thái y ngay cả mạch cũng không có bắt qua, sao có thể khai dược? Dựa theo nguyên tắc ' thuốc bổ uống sẽ không bị bệnh ', đem đến một đống lớn thuốc bổ! Dù sao không phải Phò mã thân thể không tốt sao? Nên hảo hảo bồi bổ.
Vì thế trong hoàng cung lại đưa tới vô số thuốc bổ, Hoàng Thượng ban thưởng, không ăn cũng không được!
Hoàn hảo đêm đó thần y Trần Tam nghe tin Nguyên Thương té xỉu, đặc biệt đến thăm nàng. Nguyên Thương như là tìm được cọng cỏ cứu mạng, lập tức viết mấy phương thuốc lặng lẽ đưa qua. Trần thần y cầm đến phương thuốc, giống như thấy đứa nhỏ của mình, tâm hoa nộ phóng [ vui như mở cờ trong bụng ], miệng liên tục đáp ứng.
Vị thần y Trần tam này không bị lệ thuộc vào Thái y viện, nhưng không có thái y nào không biết thanh danh Thần Y Môn? Trần thần y lên tiếng, Bạch thái y cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Dù là Hoàng đế, ở chuyện ốm đau cũng không dám không nghe Trần Tam.
Nguyên Thương cuối cùng thoát khỏi bể khổ, nếu không như vậy một phen bổ xuống, còn không biết sẽ uống ra cái bệnh gì! Còn Trần Tam cũng cầm phương thuốc cao hứng vui vẻ trở về. Lúc gần đi còn thần thần bí bí nói với Nguyên Thương, sẽ cho nàng một ' kinh hỉ '.
Nguyên Thương nhìn biểu tình của hắn, dự cảm kia nhìn thế nào cũng không phải kinh hỉ, mà hẳn là kinh sợ!
Thái y còn chưa đi, vị cao thủ thiếu niên Tô gia liền chạy tới. Tô Ấm đến đây liền thấy — Mình vừa mới rời đi đại phu đã chạy tới, nếu nhìn ra Nguyên Thương là nữ tử thì làm sao bây giờ? Vội vàng che chở Nguyên Thương, không cho bất kì kẻ nào tiếp cận.
“ Ta đã nói không thể tới gần Công chúa! Thiếu gia người xem, mỗi lần gặp Công chúa đều bị bệnh, nếu gặp nhiều thêm vài lần, chẳng phải ngay cả tánh mạng cũng không còn? “
Nguyên Thương cảm thấy thật đúng, gật đầu thật mạnh. Cùng Công chúa khôn khéo như vậy gần gũi ở chung, lo lắng đề phòng, mấy cái mạng cũng không đủ.Tô Ấm là muốn mang Nguyên Thương trở về phủ Phò mã, kiếm đều rút ra, cắm ở trên sàn gỗ, đằng đằng sát khí, bộ dáng như ai dám ngăn cản máu tươi sẽ nhiễm ba thước đất.
Nguyên Thương khuyên can mãi, mới làm cho hắn hiểu được: Thiếu gia nhà ngươi không có bệnh, chỉ là vì tránh cho quỳ không dậy nổi, bị công chúa xúi giục giả bộ bất tỉnh thôi.
Tô Ấm nghe thế mới bỏ qua, nhưng mà một tấc cũng không rời, canh giữ ở phòng ngủ Nguyên Thương. Trúc Ngữ nhận ý chỉ của Minh Huy Công chúa đưa thuốc đến cho Nguyên Thương, thấy Tô Ấm, tránh không được lại một phen khẩu chiến, náo nhiệt cực kỳ.
Nguyên Thương đau đầu không thôi.
Nàng là một sát thủ… Được rồi, nàng từng là một sát thủ, hơn nữa thói quen sát thủ khắc sâu vào linh hồn nàng — ví dụ như chán ghét ồn ào. Thường xuyên làm bạn với sát thủ chỉ có cô tịch cùng thanh lãnh, bởi vì bọn họ cần bình tĩnh, cần ở trong bóng đêm vận sức chờ phát động, một kích gϊếŧ địch.
Mà mấy ngày nay —
Hoàng đế ban cho hai mươi tên thị vệ, đã được xoá tên khỏi cấm vệ quân hoàng cung, hiện tại đã ghi tên vào phủ Phò mã, ngoài ra còn có hai trăm thị vệ. Số người này đương nhiên không cần đăng ' thông báo tuyển dụng ' ở bên ngoài, trực tiếp để lão cha Tô Sách từ trong đại doanh chọn hai trăm lão binh đến đây. Hai mươi tên thị vệ lúc trước hiện tại đã mang họ ' Tô ', chủ tử của mình ' bệnh nặng ' ở trên giường, đương nhiên muốn tới vấn an.
Hai trăm lão binh nghe nói Phò mã trưởng tôn của Triệu quốc công ' không sợ hoàng uy ', vì cùng Công chúa quỳ mà bị bệnh, một đám đều nói “ Không hổ là tôn tử của Tôn nguyên soái “, một đám cầm bổng lộc ít ỏi của mình mua chút lễ vật đến thăm.
Nhóm binh sĩ này đều đã là hộ vệ của phủ Phò mã, thuộc hạ của mình nên cũng không thể không gặp đi?
Tô Ấm tuy rằng đã thông tri sự thật cho Triệu quốc công cùng Tô Sách, nhưng hai người vẫn phái hạ nhân đến thăm hỏi.
Triệu quốc công cùng bộ binh Thượng Thư Tô Sách, chính mình không thể tự đến phủ Công chúa — Nếu ở thời điểm mấu chốt Thái tử bị giam cầm này đi đến phủ Công chúa, chẳng phải bị hiềm nghi thuộc phe Thái tử? Vì thế chỉ có thể ba rẻ năm ngoặc phái người truyền lời, tặng đồ.
Tiểu hài tử cùng Công chúa quỳ ở Thành Cực điện, đó là do hai cái vãn bối tình thâm ý trọng, cũng sẽ không khiến Hoàng đế ngờ vực vô căn cứ. Nhưng Tô gia nếu dám có hành động bảo hộ Thái tử, Hoàng đế nói không chừng sẽ nghĩ – Trẫm còn chưa có chết đâu, đã nghĩ muốn lập Thái tử sao? Còn để Hoàng đế ta ở trong mắt hay không?
Cho nên Tô gia gia cùng Tô lão cha vạn lần không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Trừ bỏ người phủ Phò mã cùng Tô phủ, người của phủ Thái tử đến tìm Công chúa thương nghị, cũng chạy tới quấy rầy Nguyên Thương, nói bóng nói gió hỏi thăm Triệu quốc công gia gia cùng bộ binh Thượng Thư lão cha ý đồ như thế nào!Bọn hạ nhân phủ Công chúa khó có cơ hội ở gần nhìn thấy ' Phò mã gia trong truyền thuyết ', cũng muốn tìm mọi cách từ sân khác chạy đến nhìn nhìn, lén lút ở một nơi bí mật gần đó rình coi. Nếu là quang minh chính đại nhìn còn không nói, cố tình bọn họ lén lút nhìn. Mà làm sát thủ, đối với chỗ tối có người nhìn trộm rất mẫn cảm, khiến cho Nguyên Thương thần kinh luôn khẩn trương.
Người Phò mã phủ, Công chúa phủ, Tô phủ, Thái tử phủ từng nhóm từng nhóm chạy đến, còn chưa hết, Thập Nhất hoàng tử – Cố Duệ cũng chạy tới.
“ Muội phu, muội phu! Bổn vương đến thăm ngươi! “ Cố Duệ vẻ mặt tươi cười như ánh mặt trời, không thông báo, trực tiếp vọt vào đây, “ Ngươi xem bổn vương đối với ngươi thật tốt, mới từ Lạc Dương trở về đã đến thăm hỏi ngươi! “
Nguyên Thương nhìn vị Giang Vương điện hạ này, cũng chỉ là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, nghe nói là ca ca sinh đôi của Cố Nguyệt Mẫn, hai người một chút cũng không giống nhau. Cố Nguyệt Mẫn cùng Hoàng hậu tuổi trẻ có bảy phần tương tự, Cố Duệ lại có vài phần giống Hoàng đế, chỉ là mặt mày lộ vẻ non nớt, mặc võ phục màu đen bó sát người, cử chỉ tùy ý tiêu sái, nhìn không giống Hoàng tử, mà giống hiệp khách giang hồ — thiếu niên phong lưu, tuấn tú như ánh mặt trời.
Hắn thân hình không cao, chỉ cỡ Minh Huy Công chúa, hẳn do tuổi còn nhỏ vóc dáng còn chưa phát triển, thoạt nhìn đáng yêu anh tuấn trông giống đệ đệ của Minh Huy hơn.
Cố Duệ nhìn thấy Nguyên Thương, ý cười trong suốt, còn chưa đến gần, Tô Ấm vẻ mặt cảnh giác đã rút ra trường kiếm, sử dụng kiếm nhọn hung tợn chỉ vào hắn.
“ Phụ hoàng không nên phong ngươi làm ' Giang Vương ', hẳn nên phong ngươi làm ' Giang hồ tiểu bá vương ' mới đúng! “ Minh Huy Công chúa vén rèm cửa, cười đi vào, “ Thập Nhất ca không ở đất phong của ngươi, sao lại trở về kinh thành? Ngươi không sợ Tào Ngự Sử dâng thư tố ngươi? “
Cố Duệ đối mặt trường kiếm của Tô Ấm, cười hì hì lui về phía sau một bước, ngồi trên một cái ghế, nói: “ Ta đây là phụng hoàng mệnh vào kinh, ai có thể tố ta? “
“ Hoàng mệnh? “ Minh Huy cho Trúc Ngữ phía sau một ánh mắt, cười nói, “ Chẳng lẽ ngươi nói là đạo thánh chỉ hơn một tháng trước ta cùng Phò mã thành thân, cho ngươi vào kinh chúc mừng? “
Trúc Ngữ khẽ gật đầu, lập tức đem hạ nhân xa xa đuổi đi. Trong phòng cũng chỉ còn lại bốn người Nguyên Thương, Tô Ấm, Giang Vương Cố Duệ, Minh Huy Công chúa – Cố Nguyệt Mẫn.
“ Phải nha! “ Cố Duệ thân mình tà tà tựa trên bàn, “ Thân muội bổn vương thành thân, ta đến kinh thành, là chuyện đương nhiên! Phải không, muội phu? “ Nói đến câu cuối, cũng kéo Nguyên Thương vào trong nước.
“ Thánh chỉ đến chỗ ngươi không sai biệt lắm là hai tháng trước, từ đất phong của Giang Vương đến kinh thành nhiều nhất chỉ mất thời gian năm ngày. Nghe nói ngươi cải trang thiếu niên hiệp sĩ, chạy loạn trong giang hồ còn đến võ đài ' Luận võ kén rể ' — rốt cuộc là tới xem muội muội, hay vẫn là đi du ngoạn giang hồ? “Cố Duệ hai tay giang ra, nói: “ Ta không phải vì hoàng mệnh sao? Phụ hoàng muốn ta đem thế lực giang hồ thu về dưới trướng, cứng rắn quá thì không được, kết thông gia là phương pháp mau lẹ nhất, bổn vương lấy nữ nhi, tôn nữ của những nhân vật võ lâm, từ từ chậm rãi từng bước xâm chiếm, tự nhiên sẽ tan rã thôi. “
“ Đây là vị thϊếp thất thứ tư của ngươi đi? Ngươi không sợ ăn không tiêu? “
“ Nữ nhân thôi, tùy tiện dỗ dành liền… “ Cố Duệ vừa thấy Minh Huy khuôn mặt phá lệ sáng lạn tươi cười, liền lập tức xoay đổi chiều gió, nói, “ Đương nhiên, những người này sao có thể cùng hoàng muội so sánh? Nữ tử giống hoàng muội, muội phu còn không lấy yêu thương đối đãi, nâng ở trong lòng bàn tay ngàn theo trăm thuận? “ Nói xong câu cuối cùng, ánh mắt chuyển sang nhìn Nguyên Thương, vốn thần sắc bất cần đời nháy mắt mang theo vài phần sắc bén, như là cảnh cáo, hoặc như là dò xét.
Minh Huy làm như không phát hiện, ở bên cạnh Cố Duệ ngồi xuống, nói: “ Ngươi lúc này trở về, chẳng lẽ là vì chuyện Thái tử ca ca? “
“ Thái tử lão ca? “ Cố Duệ lại lắc đầu, “ Ta quản hắn làm cái gì? Còn không tới phiên ta nhúng tay. Mấy ngày trước, ngươi cùng Phò mã quỳ, vở hài kịch nhảy nhót kinh sợ này là đủ rồi. Phụ hoàng giam cầm Thái tử lão ca, không chỉ vì chuyện lần này, mà là đối với tác phong Thái tử lão ca không hài lòng, muốn phạt hắn, để cho hắn nhớ thật lâu mà thôi, cũng không phải phế hắn, hoàng muội ngươi chính là quá khẩn trương! “
“ Thập Nhất ca, tuy rằng phụ hoàng hiện tại không có ý định phế Thái tử, nhưng cứ như vậy đi xuống, tóm lại sẽ có biến! “
Cố Duệ khoanh tay: “ Không có cách nào khác, không có cách nào khác! Huynh muội chúng ta dù cầu phụ hoàng ra sao, phụ hoàng cũng chỉ sẽ cho rằng chúng ta thiên vị! Chỉ có trọng thần ở trước mặt lão cha góp lời, phụ hoàng mới có thể thật sự suy nghĩ. Nhưng hiện tại cũng không phải phế Thái tử, chỉ là phạt Thái tử lão ca cấm túc, ở trong lãnh cung tư quá, phụ hoàng có lý do đầy đủ, lão hồ li này sẽ không nguyện ý mủi lòng. “
Cố Nguyệt Mẫn ngữ khí giống như tùy ý hỏi: “ Ta nghe nói ngươi từng cùng Ngụy vương ra ngoài săn thú? “
Ngụy vương là một vị Hoàng tử văn võ toàn tài, nhưng làm người cao ngạo, hắn không dung được tính tình hiền lành của Thái tử, cũng không vừa mắt vũ phu như Sở vương, Tề vương. Hoàng đế thập phần thưởng thức tài học của hắn, từng để cho thái phó Thái tử – Trương Sĩ Cát dạy hắn học hành.
Hắn làm người cao ngạo, cũng không cùng với đám Hoàng tử làm bạn, còn từng công khai công kích khuyết điểm của Thái tử ở chính sự, cùng Sở vương, Tề vương hung hăng càn quấy. Duy nhất ngoại lệ, có thể cùng Giang vương phong phạm hiệp sĩ này có chút chơi thân, ra ngoài du ngoạn vài lần.
Cố Duệ híp mắt nghĩ nghĩ, nói: “ Ngươi không phải muốn ta đi tìm Ngụy Vương đi? “
Cố Nguyệt Mẫn cũng hướng hắn nháy mắt mấy cái, vị Công chúa điện hạ này trong mắt lộ vẻ hồn nhiên của một cô gái mười sáu tuổi: “ Đúng vậy! Chẳng lẽ ngươi đã đến kinh thành rồi, không cùng hắn ôn chuyện? Mẫu phi của Ngụy vương – Lật phi sinh thần sắp tới, ít ngày nữa sẽ đến. “Cố Duệ cắn răng nói: “ Lại là ta? Vì cái gì ngươi không đi? Phụ hoàng không nỡ phạt ngươi, nhưng sẽ phạt ta! Nếu để phụ hoàng biết, mông của ta lại nở hoa rồi! “
Cố Nguyệt Mẫn mỉm cười ngọt ngào nói: “ Thập Nhất ca, ngươi đã quên ta bị phụ hoàng cấm túc? Ngươi là ca ca, chẳng lẽ không nên góp sức nhiều một chút? “
“ Được rồi! Được rồi! “ Cố Duệ có chút nhụt chí nằm ở trên bàn, “ Khó trách ngươi không vội, thì ra đã sớm tính toán! Hừ, được rồi, chiêu này của ngươi so với biện pháp của ta đơn giản ít dùng sức hơn! Ta vốn chuẩn bị đi Li Sơn cáo trạng với hoàng nãi nãi đang tham phật, xem ra hiện tại cũng không cần lão nhân gia ra tay! Để phụ hoàng biết ta quấy rầy Thái hậu nãi nãi thanh tu, mông của ta không có khả năng không có việc gì, nên dùng đầu suy nghĩ a! “
“ Vậy kính nhờ Thập Nhất ca! “ Minh Huy vừa xong một chuyện, lại nói: “ Ngươi cũng biết, Ngũ Ca đang âm thầm liên lạc với rất nhiều võ tướng? “
Cố Duệ nháy mắt mấy cái, nói: “ Ngũ Ca ham mê binh chiến, võ nghệ siêu quần, phụ hoàng chấp thuận hắn cùng các vị tướng quân thỉnh giáo binh pháp, đây cũng không vượt khuôn phép. “
Túc Sa Hoàng hậu tổng cộng sinh ba nam một nữ, thái tử – Cố Thừa Nghiệp ba mươi sáu tuổi, ngũ Hoàng tử – Tề vương Cố Mẫn hai mươi tám tuổi ; còn có Thập Nhất hoàng tử – Giang Vương Cố Duệ, cùng với tiểu nữ nhi – Cố Nguyệt Mẫn, hai người cũng không đến mười sáu tuổi. Trừ bỏ Thái tử ra, Hoàng tử trưởng thành có hi vọng trở thành Thái tử nhất có Sở vương – Nhị Hoàng tử do Đông Phi sở sinh, tam Hoàng tử – Ngô Vương do Đan Phi sở sinh, cùng với tứ Hoàng tử – Ngụy Vương do Lật phi sở sinh.
Trong đó, ở trong quân Sở vương cùng Tề vương được Hoàng đế đặc biệt yêu thích, là Hoàng tử đứng đầu trong việc tuyển chọn Thái tử. Tề vương tuy rằng là đồng bào đệ đệ của Thái tử, nhưng đứng trước ngôi vị Hoàng đế, ai nói phải nhường ca ca ngôi vị Hoàng đế đâu? Tề vương chỉ nhỏ hơn Thái tử vài tuổi mà thôi.
Minh Huy thấy hắn giả ngu, cũng không vạch trần, mỉm cười, cúi đầu uống trà.
Hai huynh muội lại nói một số chuyện lý thú này nọ trên giang hồ, Cố Duệ liền cáo từ ly khai. Lúc sắp đi, quay đầu nhìn Nguyên Thương, ý vị thâm trường nói: “ Huynh muội chúng ta nói chuyện, cũng không để người bên ngoài nghe thấy, muội phu, đây là lần đầu tiên nga! “
Không đợi Nguyên Thương trả lời, người đã không thấy đâu.
Nguyên Thương cau mày, nhìn hắn đi xa. Minh Huy Công chúa cũng không đưa tiễn, như trước ngồi trong phòng chậm rãi uống trà.
Nguyên Thương hỏi Công chúa: “ Tìm Ngụy vương làm gì? “
Minh Huy có chút kinh ngạc nhìn nàng, “ Ta nghĩ Phò mã sẽ không quan tâm. “ Sau đó dần dần triển lộ nụ cười động lòng người, thoáng chốc như hoa lan nở rộ, thanh lệ không nhiễm bụi trần.
Nguyên Thương thản nhiên nói: “ Không quan tâm cũng không được, nói không chừng lúc nào đó lại có vị Hoàng tử muốn ám sát ta! “
Minh Huy nhợt nhạt cười, mắt nhìn Nguyên Thương, “ Thì ra Phò mã đã biết, lần trước là Thất hoàng huynh âm thầm mua sát thủ. Không biết, là ai nói cho Phò mã? “
Nguyên Thương lúc này mới phản ứng lại — tin tức ám sát là lúc ở Bạch Mã Tự, Cửu hoàng tử đề cập qua, nhưng mà khi đó ' chính mình ' cũng không ở đấy.
“ Ta đoán. “ Nguyên Thương lúc này cũng chỉ có thể vịt chết mạnh miệng. Đêm đó Cố Nguyệt Mẫn mang Tâm nhi đi ăn chút điểm tâm, cũng không có tiếp tục hướng Tâm nhi hỏi vòng vèo. Nhưng Nguyên Thương thủy chung cảm thấy Công chúa giống như đã biết cái gì đó, mỗi ngày thấy Công chúa mắt cười tủm tỉm, nàng liền toàn thân sợ hãi.
Công chúa cũng không truy vấn, nhưng Nguyên Thương nhìn bộ dáng Cố Nguyệt Mẫn thế nào cũng không giống như tin tưởng nàng.
Minh Huy Công chúa nói: “ Ngụy vương cùng Thái tử ca ca không hợp, cả triều văn võ đều biết. Nếu Ngụy vương vì Thái tử ca ca cầu tình, so với bất kì kẻ nào, càng thêm hữu dụng. “
Nguyên Thương nghĩ nghĩ, mới bừng tỉnh đại ngộ: Nếu Thái tử hiện tại ngã ngựa, lợi cũng là Tề vương hoặc là Sở vương, đối với Ngụy vương hắn không có lợi ích gì, còn không bằng ôm lấy Thái tử, cùng Sở vương, Tề vương chống đỡ.
Công chúa, Hoàng tử này tâm tư thật quá sâu!
Không được, chờ đợi ở nơi này rất nguy hiểm! Không thể cứ như vậy đi xuống! Thừa dịp Công chúa vẫn còn lệnh cấm túc, phải nhanh đi, chạy mau! Lần này, Công chúa sẽ không thể điều động Long Võ Quân tới bắt nàng đi?
Đêm đến, Nguyên Thương liền ở trong trà Tô Ấm hạ mê dược, khiến Tô Ấm nằm sấp mơ màng ngủ gục trên bàn, Nguyên Thương liền thu dọn chút đồ, thuốc trị thương, ngân phiếu, ám khí, cùng với con dao găm nhỏ trên bắp chân, đều chuẩn bị xong xuôi, sau đó từ phòng ngủ đi ra, bắt đầu thăm dò địa hình. Nàng hạ quyết tâm, nếu có cơ hội liền đi, không có cơ hội liền chậm rãi tìm kiếm.
Đi qua hành lang dài thứ nhất, là một cái hồ nước thật lớn uốn lượn, bên hồ là một hòn non bộ mọc san sát nhau. Nguyên Thương làm bộ dáng như tản bộ dưới ánh trăng, phóng nhẹ bước chân đi về phía trước. Nàng cũng không dám ban đêm lén lút. Vạn nhất để thị vệ trực đêm phát hiện, nói không chừng còn bị cho là thích khách mà giải quyết.
Bên hồ thanh lãnh, phản chiếu ánh trăng. Bên cạnh mọc đầy bụi hoa, thật đúng là thích hợp với câu ' Hoa tiền nguyệt hạ ' * .
————
( *) Hoa tiền nguyệt hạ: trước hoa dưới trăng, chỉ những nơi nam nữ tỏ tình, nói chuyện tình yêu.
Xuất xứ từ thơ của Bạch Cư Dị:
Tận thích sanh ca dạ túy miên, Nhược phi nguyệt hạ tức hoa tiền.
( Nghe tận sênh ca say triền miên, dẫu không phải trước hoa thì cũng là dưới trăng).
————-
“ Phò mã, ban đêm rất lạnh, sao không mặc nhiều quần áo một chút? “
Nguyên Thương nhìn lại, thấy Cố Nguyệt Mẫn đứng ở lương đình bên hồ, bạch y như tuyết, giống như tinh linh ban đêm, dung sắc tuyệt lệ, kiều mị không thể tả.
————————
P/S: Phía trên nói Túc Sa Hoàng hậu sinh ba nam một nữ.
Có hai vị Túc Sa Hoàng hậu, nhưng gộp con chung mà nói làm dân chúng hiểu lầm.
Thái tử và Ngũ Hoàng tử là con của vị Hoàng hậu đầu tiên – Túc Sa Linh Phượng.