Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Công Chúa Tha Mạng

Chương 98: Lữ Hoàng đế chết

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dọc theo đường đi, Cố Nguyệt Mẫn từ đầu tới cuối nói một lần. Nguyên Thương nghe xong, mới biết Cố Nguyệt Mẫn muốn làm gì.

Một Trưởng Công chúa tương lai của Đại Yến, muốn nhốt Hoàng đế Đại Yến; Một thái tử của Đại Lữ, muốn gϊếŧ chết Hoàng đế Đại Lữ.

Nguyên nhân trong đó, càng khiến Nguyên Thương giật mình.

Nhưng Nguyên Thương chẳng những không khuyên giải, ngược lại châm ngòi thổi gió: “Mặc kệ ngươi làm gì, cũng không thể thiếu ta!”

Nguyên Thương đối với hoàng quyền cũng không sợ hãi, cũng không có khái niệm quan hệ huyết thống là gì. Đối với nàng mà nói, quan trọng nhất là Cố Nguyệt Mẫn, tiếp theo là Cố Thường Y – coi như một nửa thân nhân. Những người khác, bao gồm Tô gia, nàng cũng không quan tâm. Phản loạn tạo phản, cả nhà sao trảm [ tịch thu tài sản, gϊếŧ ]? Liên quan gì đến nàng?

Nàng nói, “Đánh giặc ta không hiểu, gϊếŧ người, ta là tông sư!”

Ngày trước gϊếŧ người, là bất đắc dĩ, nàng trăm phương nghìn kế đặt cược mạng sống cũng vì muốn được tự do; Hiện tại gϊếŧ người, là vì bảo hộ người trong lòng, vì thế, nàng vạn phần may mắn – may mắn mình có thuật gϊếŧ người, có thể bảo hộ nàng ấy chu toàn!

——————–

Lữ Hoàng ý đồ dẫn giặc Oa tập kích bất ngờ Hoàng Hà, âm thầm cùng giặc Oa cấu kết, muốn cùng giặc Oa hợp lực đánh Đại Yến. Lữ Hoàng đế ý đồ trước khi cúi đầu thì ra sức đánh một trận cùng Đại Yến, làm suy yếu Đại Yến, cũng như bày ra thực lực của mình. Tương lai quy hàng, cũng có thể chiếm được địa vị cao.

Lữ Hoàng đế xuất thân là hải tặc cùng Vu Quốc Chương vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, ngay cả việc cấu kết cùng giặc Oa cũng có thể làm được!

Nhưng mà lại bị hai người – Cố Nguyệt Mẫn cùng Lữ Thiên Tứ đánh vỡ toàn bộ kế hoạch của Lữ Hoàng đế!

Cùng lúc đó, Cố Nguyệt Mẫn đem tin tức thông báo cho Yến Hoàng đế, nói Lữ Hoàng đế cùng giặc Oa tập kích đánh chiến. Yến hoàng đế tức giận – Đại Yến từ┃ Khu Lỗ lệnh┃ quật khởi, đối với chính sách đối ngoại rất kiên trì, cho dù diệt quốc cũng nhất định không cấu kết ngoại tộc. Cho nên khi Bộc Vương cấu kết Hung Nô ám sát Cố Nguyệt Mẫn, Yến Hoàng đế hạ lệnh gϊếŧ chết; Mà Sở vương phản loạn, mặc dù phía sau có hậu Tần triều tham dự, Yến Hoàng lại hạ lệnh bắt, không có trực tiếp hạ lệnh gϊếŧ.

Lữ Hoàng đế lần động tác này không thể nghi ngờ khiến cho vị đứng đầu Đại Yến chán ghét. Vốn dự định chiêu hàng Đại Lữ, Yến Hoàng hạ lệnh khai chiến.

Cũng trong lúc đó, Đông Hải Vương – Lữ Thiên Tứ lại âm thầm lộ ra tin tức cho giặc Oa, tin tức đại loại là: Lữ Hoàng đế mặt ngoài là liên hợp với giặc Oa tấn công Đại Yến, kỳ thật là lừa giặc Oa mắc mưu, chuẩn bị cùng Đại Yến đem giặc Oa hợp lại tiêu diệt!

Tin tức này từ nhi tử độc nhất của Lữ Hoàng đế, tương đương với Thái tử Đại Lữ – Đông Hải Vương, không khỏi khiến giặc Oa tin tưởng!

Vì thế, giặc Oa phẫn nộ, tiến đến càn quét Đại Lữ.

Lữ Hoàng đế trở tay không kịp, nhưng tiểu Vương gia Lữ Thiên Tứ lại cùng Cố Nguyệt Mẫn đã sớm an bài thỏa đáng, đương nhiên đem người đánh một kích phủ đầu.

┃Đại Yến quốc – năm thứ mười hai, cuối xuân ; chạng vạng ngày tổ chức đại hội võ lâm ở Gia Hưng, giặc Oa lên bờ.┃

Lữ Hoàng điều binh khiển tướng, mặc kệ nhanh bao nhiêu cũng không bằng người võ lâm đã tụ tập ở Yên Vũ Lâu. Nguyên Thương đứng trên đài, đơn giản rút Kinh Lôi đao: “Chư vị võ lâm anh hào, sao không cùng ta gϊếŧ lui giặc Oa?”

Quần hào nhất tề hưởng ứng.

Có người không khỏi nhớ tới năm đó, Cố Thường Y lấy┃ Khu Lỗ lệnh ┃dẫn dắt người giang hồ, phối hợp cùng Yến Thái tổ gϊếŧ lui Hung Nô, đại chiến có một không hai.

Thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu di [ Mười bước gϊếŧ một người, chẳng cần đi đâu xa ]!

Người võ lâm phải dũng cảm, tiêu sái gϊếŧ người như thế!

Tiêu diệt kẻ thù bên ngoài, người võ lâm cũng là Hoắc Khứ Bệnh * !

( * ) Hoắc Khứ Bệnh : Trong hàng ngũ quân chủng của Hán Vũ Đế, Hoắc Khứ Bệnh là một trong những vị tướng có thành tựu vĩ đại nhất trong nhiều thập kỷ chiến tranh với Hung Nô.

Quần hào đều nhiệt huyết sôi trào. Dù là cao thủ Đột Quyết, Nam Thục cũng hưởng ứng. Như A Sử Na Quắc ngửa mặt lên trời cười to nói: “Bọn ta cũng là con cháu Hoa Hạ [ Trung Quốc ], sao không cùng nhau gϊếŧ địch?”

Cùng văn phú võ[ nghèo thì học văn, giàu thì học võ ], phần lớn người võ lâm đều có khoái mã của mình, tiểu vương gia Lữ Thiên Tứ cũng có mấy trăm con ngựa, nhưng là cao thủ cá biệt lấy khinh công mà bay ra. Không đến nửa nén hương, minh chủ võ lâm trẻ tuổi nhất trong lịch sử, cao thủ đệ nhất thiên hạ – Tô Kì dẫn dắt ba ngàn võ lâm hào kiệt suốt đêm tiến về phía bờ, cùng giặc Oa đánh giáp lá cà.

Đây là một hồi chiến tranh chân chính của giang hồ. Mấy ngàn giặc Oa cùng ba ngàn hào kiệt hỗn chiến, hai phương không có trang phục thống nhất, không có binh khí thống nhất. Duy nhất khác biệt là, trên đầu người võ lâm buộc hoàng bố [ vải vàng ] – do Đông Lâm Vương miễn phí dâng tặng.

Giặc Oa cùng người võ Lâm tuy rằng cũng gϊếŧ người như ngóe, khí sắc dữ tợn, nhưng vẫn rất khác nhau. Người trước là cường đạo làm nhục bách tính, người sau là sát phạt huyết tinh.

Giặc Oa không phải là dân tộc trên đảo đối diện, giặc Oa phần đông là cường đạo người Hán cùng thủy khấu [ cướp biển ]của Triều Tiên tạo thành, bên trong đội binh tinh nhuệ nhất là người Phù Tang [ Nhật Bản ], tự mình học tập kỹ thuật rèn đúc của tiền Tần, đao cụ hoàn mỹ, vì thế có khả năng làm thủ lĩnh.

Trong lúc đao thương, nơi nơi đao quang kiếm ảnh, liên tục có tiếng kêu thảm thiết, cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu đánh nhau chết sống. Giặc Oa không am hiểu bày trận, đều là tranh nhau gϊếŧ người, tự mình chiến, người võ lâm đối phó bọn họ, vừa vặn!

Không bao lâu, giặc Oa liền liên tiếp bại lui. Cao thủ trong đám giặc Oa – Thôn Điền Nhất Lang cùng mười vị trùm thổ phỉ trong hỗn chiến bị đám người Tô Kì, Tuệ Thông, Cố Nguyệt Mẫn, Ngọc Khanh Hồng, Thanh Tuyền, Lữ Thiên Tứ chém gϊếŧ.

Giặc Oa không địch lại, lên thuyền chạy trốn, đội thủy quân của Lữ Hoàng đế chạy tới, đuổi theo.

Trên tàu chiến, Lữ Hoàng đế mời hai người Cố Nguyệt Mẫn, Nguyên Thương cùng theo. Những cao thủ khác trong nhóm không mời — nhiều người, an toàn của Lữ Hoàng đế sẽ bị trở ngại.

“Minh Huy Công chúa, Phò mã Minh Huy, các ngươi thấy thủy quân của Lữ gia ta thế nào?”

Cố Nguyệt Mẫn biết rõ hắn có ý thị uy [ ra oai ], nhưng vẫn cười nói: “Hùng binh trên biển, không thể địch nổi.”

Lữ Hoàng đế cười ha ha, nhìn trên mặt nước trăm chiến thuyền lớn, tiếng cười khí phách của quân vương vùng biển từ xa truyền đến. Con thuyền phía trước đồng thời xuất động, truy kích giặc Oa, mỗi chiến thuyền đều chứa hoặc ít hoặc nhiều nhân sĩ võ lâm, chiến đấu trên biển trợ lực được tăng cường hơn, chắc hẳn không tốn bao lâu thì có thể giành được toàn thắng.

Lữ Hoàng đế ung dung mời Công chúa Phò mã ngồi trên thuyền xem diễn, chiêu đãi tiệc rượu, không giống đánh giặc, mà giống như mở yến hội. Trên biển bày tiệc, khiến Nguyên Thương mơ hồ nhớ tới thuyền hoa yến hội trên Vi hồ.

Lữ Hoàng đế ngồi ở ghế trên, Lữ Thiên Tứ ngồi bên trái, Cố Nguyệt Mẫn cùng Nguyên Thương ngồi bên phải.

Lữ Thiên Tứ tươi cười thản nhiên, trầm tĩnh, ngay ngắn ngồi trong gió biển, thái độ khác thường không có cùng Lữ Hoàng đế đối nghịch.

Lữ Hoàng đế kỳ quái, nhưng tâm tình tốt, cũng không để ý. Ai ngờ Lữ Thiên Tứ bỗng nhiên nói: “Lão nhân, có một câu, ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi.”

Lữ Hoàng đế mắt phải giật một chút, bỗng nhiên cảm thấy không thoải mái, nhíu mày nói: “Có gì muốn hỏi, chờ trở về rồi nói!”

Cố Nguyệt Mẫn cười không nói, Nguyên Thương cũng lẳng lặng xem diễn. Các nàng đều biết, Lữ Thiên Tứ muốn động thủ.

Lữ Thiên Tứ tùy ý ngồi ở trên ghế, đương nhiên, đừng hy vọng hắn quy củ ngồi xếp bằng. Bên phải bàn, chân trái hắn thoải mái dũi thẳng bên cạnh, tay trái đặt trên đầu gối, tay phải bưng chén rượu, thờ ơ thưởng thức, nhưng lời nói lại khiến Lữ Hoàng đế nổi gân xanh, sắc mặt trắng bệch.

“Lữ Chấn Hải, năm đó, mẹ ta làm sao mà chết?”

Lữ Hoàng Lữ Chấn Hải cắn răng hừ một tiếng, “Ngươi là đồ bất hiếu! Sao lại đem chuyện nương ngươi qua đời mà nghị luận?”

“Hắc, bất hiếu!” Lữ Thiên Tứ cười lạnh, “Ta chẳng những bất hiếu, mà còn là một nghiệt chủng!”

“Thiên Tứ!” Cố Nguyệt Mẫn chen vào nói, “Đừng nói bậy!”

Nếu mẫu thân Lữ Thiên Tứ bị vũ nhục mà ra sinh hắn là một nghiệt chủng, vậy mẫu hậu quanh co lòng vòng gả cho phụ hoàng rồi sinh ra Cố Nguyệt Mẫn thì gọi là gì?

“Sai là do… đời cha tự cho trong tay nắm cả thiên hạ, không phải ngươi!”

Lữ Thiên Tứ cười dữ tợn cứng một chút, chậm rãi bình ổn, hít sâu một hơi, khôi phục lạnh nhạt ngày thường, “Không sai, mẫu thân nếu không thích ta, sẽ không ôn nhu ôm lấy ta? Nàng hận chính là ngươi! Nếu phụ thân ta không phải ngươi, mẫu thân nhất định sẽ không chết, càng sẽ không bỏ lại ta!”

Lữ Hoàng đế rốt cuộc hiểu được gì đó, nhìn nhìn Cố Nguyệt Mẫn, lại nhìn nhìn Lữ Thiên Tứ.

“Thì ra, lần này giặc Oa có dị động, là do mấy tiểu bối các ngươi giở trò quỷ! Lữ Chấn Hải ta ngang dọc tứ hải, hôm nay lại thua trong tay con trai mình!”

Cố Nguyệt Mẫn cười nhạt không nói. Nguyên Thương thấy hắn nắm chặt khớp tay, nổi gân xanh, như muốn xuất thủ, cười lạnh nói: “Khuyên ngươi đừng bức con ngươi gϊếŧ cha.”

Lữ Hoàng đế không để ý tới nàng, gắt gao nhìn Lữ Thiên Tứ, “Thiên Tứ, ngươi thật sự sẽ đối phó cha ruột của mình sao?”

“Ngươi cũng xứng làm cha ta?” Lữ Thiên Tứ gầm lên một tiếng, quăng ngã chén rượu.

Người hầu xung quanh một nửa là thị vệ của Hoàng đế, một nửa là thân vệ vương phủ, đều rút đao ra, lại không biết có nên công kích hay không.

Lữ Thiên Tứ làm như không thấy, hai mắt che giấu không được hận ý, “Ta sẽ không gϊếŧ ngươi! Ta muốn ngươi xem một chút, tư vị những thứ ngươi coi là trọng yếu tất cả biến mất!”

Lữ Hoàng đế sắc mặt biến ảo mấy lần, rốt cục cười ha ha, trong tiếng cười giấu không được bi thương, “Ta một đời lừng lẫy, sau cùng, mới biết nhi tử lại thống hận mình như vậy! Thiên Tứ, ai nuôi ngươi lớn? Ai cho ngươi vinh hoa phú quý? Giang sơn và ngôi vị Hoàng đế của ta, thủy quân vô địch tương lai sẽ thuộc về ai? Ngươi dựa vào gì để hận ta?”

Lữ Thiên Tứ căm hận nói: “Ngươi không biết vì sao ta hận ngươi? Ngươi vậy mà không biết?” Lữ Thiên Tứ vẻ mặt thê lương cười lạnh, ánh mắt nhìn về phía biển xa, thật xa, “Ta còn nhớ rõ hơi ấm trong ngực mẫu thân, nhưng ngay cả cơ hội lau nước mắt cho người cũng không có, đến lúc ta hiểu được, lại chỉ có thể ở trước mộ phần của người trồng hoa.”

Lữ Thiên Tứ từ trong lòng xuất ra một quyển trục, chậm rãi mở ra, “Mẫu thân nàng, trước Túc Sa Duyệt Dung cũng đã nổi danh Giang Nam, tài sắc vẹn toàn, tính tình lương thiện, là nữ tử tốt nhất thiên hạ. Ta chẳng có cơ hội cùng người nói chuyện, lúc còn nhỏ mỗi ngày đều có thể nghe thấy lời đồn lưu lại về nàng. Lữ Chấn Hải, ngươi khẳng định không biết, làm con như ta, chỉ có thể từ trong miệng người bên ngoài biết được bi ai của mẫu thân mình!”

Nguyên Thương nhìn Lữ Thiên Tứ, thần sắc hắn cùng vui cười ngày thường bất đồng.

Oedipus tình kết *. Nguyên Thương dưới đáy lòng nói một câu.

——————-

( * ) Oedipus tình kết ( luyến mẫu tình kết): Oedipus là một trong những anh hùng nổi tiếng nhất trong thần thoại Hy Lạp. Từ trước khi chàng ra đời, có một lời sấm cho rằng chàng sẽ gϊếŧ vua cha và cưới mẹ chàng. Vì vậy, Laius lo sợ và ông đã bàn với hoàng hậu là phải gϊếŧ Oedipus. Cuối cùng, Oedipus lại được giấu đi, và được một người khác nuôi.

Sau này anh gϊếŧ cha ( Laius), cưới mẹ mình ( Jocasta). Khi biết sự thật, Oedipus vô cùng đau khổ, Jocasta tự tử, Oedipus lấy trâm Jocasta đâm mù mắt mình rồi bỏ đi. Sống đau khổ cho tới chết.

Nhà phân tâm học Sigmund Freud đã mượn truyền thuyết này để đặt tên cho một đặc điểm tâm lý ở trẻ nhỏ từ 3 đến 5 tuổi mang tên mặc cảm Oedipus: đứa trẻ thể hiện sự quý mến người sinh thành ra mình, thuộc giới tính khác mình nhưng lại đố kỵ và căm ghét ( xuất phát từ sự ghen tỵ và sợ hãi vô thức giới tính) bậc phụ huynh cùng giới tính với mình.

——————-

“Cho nên ngươi liền đại nghịch bất đạo, dám ra tay gϊếŧ cha?” Lữ Chấn Hải khinh thường cười lạnh, “Bằng vài người các ngươi, có thể ngăn được trẫm sao?”

“Không có chuẩn bị, ta sao có thể xuống tay?” Theo lời nói của Lữ Thiên Tứ, hai nam tử tuổi cùng Lữ Hoàng đế không sai biệt lắm từ trong thị vệ vương phủ bước ra, xuất hiện ở khoang thuyền, thả xuất khí thế, dĩ nhiên là hai Tiên thiên cao thủ vững vàng!

Một Tiên thiên, Lữ Hoàng có thể liều mạng; Hai tiên thiên, Lữ Hoàng có thể chạy trốn ; Cộng thêm Nguyên Thương, có ba Tiên thiên, cộng thêm hai Hậu thiên đỉnh, hắn muốn chạy cũng không thoát. Hắn ở trên thuyền có hộ vệ trong tối, nhưng còn có thị vệ vương phủ Lữ Thiên Tứ dốc toàn bộ lực lượng, làm sao có thể không tính toán chu toàn?

“Tốt tốt! Quả nhiên không hổ là con ta! Tâm ngoan thủ lạt, muốn một kích tất trúng!” Đến nước này, Lữ Chấn Hải ngược lại bình tĩnh.” Thuộc hạ ngươi có hai Tiên thiên cao thủ, muốn gϊếŧ ta không khó, không cần phiền toái như vậy?”

“Ta sao phải mang tội danh gϊếŧ cha trên lưng?” Lữ Thiên Tứ nhếch miệng cười, trong mắt không che được hận ý, “Ta muốn gϊếŧ ngươi còn không đơn giản? Nhưng ta không muốn gϊếŧ ngươi, ta muốn ngươi xem chính mình mất hết tất cả!”

Lữ Hoàng đế hừ một tiếng, nói: “Ngươi giam lỏng ta vô dụng! Nhị thúc ngươi còn mười vạn hùng bá, quân sư Thừa tướng chưởng quản Đại Lữ quyền to, lúc đó ngươi cũng đấu không lại họ! Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm để cho cơ nghiệp Đại Lữ rơi vào trong tay người khác họ?”

Lữ Thiên Tứ không một chút kích động, ngược lại tàn nhẫn cười nói: “Ngươi còn không biết đi? Công chúa Điện hạ đã truyền tin cho Yến Hoàng đế, nói ngươi cấu kết giặc Oa ý đồ đánh lén, hiện tại Hoàng Hà hẳn là đánh nhau đến náo nhiệt đi? Không biết tên hải tặc huynh đệ kết nghĩa của ngươi, thật là quy thuận Đại Lữ, hay là đem ngươi mười vạn đại quân hợp lại thành một?”

Dù là loại nào, mười vạn đại quân cũng không còn là của Lữ Chấn Hải.

” Còn có Thừa tướng Vu Quốc Chương! Nghe nói năm đó hắn được xưng là ” Độc tú sĩ “, là đầu sỏ giúp Tần Hoàng đế bày mưu kế gϊếŧ hại mấy vạn lưu dân, ngươi nói, Đại Lữ rồi sẽ nghe ai sai khiến? ” Lữ Thiên Tứ đứng dậy, đi về phía Lữ Hoàng đế, ” Phụ hoàng ” của ta, ngươi cái gì cũng không còn! Ngay cả thủy quân, cũng thuộc về ta. Ta sẽ nói với bọn họ, ngài bị giặc Oa ám sát bỏ mình, ngươi yên tâm, ta sẽ dẫn thuỷ quân đầu nhập vào Đại Yến, từ nay về sau đây là tư quân [ quân riêng ] của Minh Huy Công chúa Đại Yến! Giang sơn Đại Lữ? Hừ, ta không thèm! “

” Ngươi… “ Lữ Hoàng đế chỉ vào hắn nói không ra lời.

Bỗng nhiên, Lữ Hoàng đế mạnh mẽ vọt lên, chụp về phía Lữ Thiên Tứ.

Nhị lão bên cạnh Lữ Thiên Tứ sớm có phòng bị, ăn ý phối hợp, một trái một phải hướng hắn chụp tới, mười thành nội lực, không chừa đường sống.

Lữ Hoàng bị chấn động té ngã trên sàn, phát ra tiếng va chạm thật mạnh.

Lão Ngô tiến lên trước, sờ mạch đập ở cổ, rồi lại kiểm tra thân thể hắn, quay đầu nói: “Tiểu thiếu gia, hắn đã chết.”

“Hắn… Hắn cứ như vậy mà chết?” Lữ Thiên Tứ như trước đứng ở chỗ Lữ Hoàng đế vừa muốn xuất thủ, vẫn không nhúc nhích, kinh ngạc nhìn thi thể, hai mắt mờ mịt.

Lão Ngô nói: “Hắn tự cho là anh hùng, sao chịu người khác giam cầm? Đây là lựa chọn của hắn. Hừ, nhưng thật ra tiện nghi hắn!”

Cố Nguyệt Mẫn nói: “Thiên Tứ, đem phụ thân ngươi liệm [ an táng ] đi. Hắn dù sao cũng là cha ruột của ngươi. Đừng quên, kế hoạch của chúng ta còn chưa xong đâu!”

“A, đúng! Đúng, ta còn có việc chưa làm xong!” Lữ Thiên Tứ từ thất hồn lạc phách [ hồn bay phách lạc ] mà thanh tỉnh, quay người đi thu nạp thủy quân Đại Lữ.

Cố Nguyệt Mẫn lắc đầu, nói: “Cừu hận hai mươi năm của hắn không còn, chỉ sợ hắn sẽ suy sút một thời gian dài.”

Nguyên Thương tuy rằng bất mãn Cố Nguyệt Mẫn cùng Lữ Thiên Tứ thân cận, nhưng cũng không có cách nào. Nếu đồng bạn kiếp trước của nàng đến đây, nàng cũng sẽ không bỏ lại đồng bạn không lo. Nghĩ đến, Lữ Thiên Tứ cùng Cố Nguyệt Mẫn, cũng giống như vậy đi!

“Bây giờ chúng ta đi đâu? Thẳng lên Hoàng Hà? Chỉ có thuỷ quân, sợ là không đối phó được phụ hoàng ngươi.”

“Còn có Tả Hiền cùng lão Đậu.” Cố Nguyệt Mẫn rũ mắt, lộ ra chút đau thương, “Ta cũng có một câu muốn hỏi phụ hoàng.”
« Chương TrướcChương Tiếp »