Chương 10: Lần đầu chạy trốn thành công

Ta làm bộ như bị kinh hách lại cố tỏ vẻ trấn định quay đầu lại, đối với Minh Huy Công chúa ở phía sau nói:“Ta không sao! Thích khách này thật lớn mật, có hay không quấy nhiễu Công chúa?“.

Trong lòng thì lại nói: Chết tiệt đồ thích khách không chuyên nghiệp, như thế nào mục tiêu lại là mình đây? Nếu không có bị thích khách quấn lấy, nàng đã sớm tự do rồi! Hiện tại tốt lắm, muốn dưới mí mắt võ lâm cao thủ như Công chúa rời khỏi càng thêm khó khăn.

Minh Huy Công chúa nói:“Bản cung vừa rồi ở khoang thuyền cũng gặp phải một tên, may mắn có Tô hộ vệ tới cứu.“.

Nguyên Thương khẽ cười:“Công chúa không có việc gì là tốt rồi!“.

Lúc này, Nguyên Thương thoáng nhìn tên phi đao thích khách kia đột phá vòng vây hộ vệ, nhìn thấy nàng, đã muốn hướng bên này vọt tới. Nàng trong lòng vui vẻ, làm bộ như quá sợ hãi nói: “Công chúa cẩn thận!“.

Nhất thời bổ nhào về phía Công chúa cùng thích khách. Bất quá nàng dùng sức quá mạnh, vọt tới lan can mép thuyền, một thanh phi đao sượt qua gáy nàng, nàng thân mình khẽ lật, liền trong vô số tiếng kinh hô khốn đốn hướng đến gần Vi hồ.

Ở trong không trung, Nguyên Thương vẫn như cũ không quên tránh né phi đao truy kích không chịu buông tha kia. Nhưng vào lúc này, từ phía đuôi thuyền một đạo hàn quang nhỏ bé bắn về phía ngực của nàng.

Nguyên Thương vội vàng cong thân mình, mũi tên trật mục tiêu, không bắn trúng ngực nàng, mà đính ở trên đầu vai nàng.

— Khốn kiếp! Tên thích khách thứ hai là từ đâu nhảy ra? Như thế nào lúc xuất thủ , nàng không cảm nhận được sát khí?

Chợt nghĩ đến, chẳng lẽ là tên thích khách trong khoang thuyền quấn lấy Tô Ấm?

Bùm –.

Nguyên Thương nghiêng mình rơi vào trong nước. Lúc rơi vào trong nước, trong thoáng chốc bọt nước văng lên, từ trong ống tay áo Nguyên Thương phóng về phương hướng mũi tên, trong nháy mắt kéo cổ tay áo đồng thời bắn ra ba cây ngân châm. Từ mép thuyền vang lên tiếng động một người rơi xuống nước. Bộ dáng hoàn toàn không rõ ràng lắm, chỉ có thể theo trang phục cung nữ biết được đó là một nữ tử.

Đi theo cung nữ này từ phía khoang thuyền xông ra Tô Ấm vốn muốn nhảy xuống nước, lại bị phi đao thích khách cuốn lấy.

Nguyên Thương nghĩ rằng, khó trách hôm nay còn chưa xuất môn, liền cảm thấy nguy cơ khó nói rõ, ban đầu còn tưởng rằng là có người muốn ám sát, nguyên lai là điềm báo trước nàng sẽ bị thương!

Ở dưới nước còn có thể nghe thấy trên thuyền thanh âm hoảng hốt, thậm chí lúc chìm xuống nước thời điểm, cách một tầng nước nhợt nhạt, còn có thể nhìn thấy Công chúa ở sát hàng rào nhìn xuống phía dưới bằng ánh mắt quan tâm. Nguyên Thương lần đầu tiên nhìn thấy trên khuôn mặt bình tĩnh thong dong của nàng xuất hiện thần sắc khác, mới vừa rồi trong lúc nàng nhào về phía thích khách trong mắt nàng hiện ra tia kinh ngạc, cùng hiện tại trong mắt nàng xuất hiện do dự cùng lóe ra không bình tĩnh.”Phò mã –” Trong hồ gió rất lớn, làm góc áo Minh Huy Công chúa khẽ lay động. Nguyên Thương trông thấy tay nàng gắt gao nắm chặt lan can, sắc mặt có chút trắng bệch, ánh mắt phức tạp nhìn Nguyên Thương trong hồ, cố nén xúc động nhảy xuống. Nếu là nhảy vào trong hồ nước cùng thích khách giao thủ, nàng hình tượng Công chúa hiền thục ôn hòa, không biết võ công, chẳng phải sẽ lập tức bị lộ?

Nguyên Thương cảm thấy, phía ngực trái bỗng nhiên có một cỗ đau đớn. Nguyên Thương cảm thụ loại đau đớn âm ỷ này, nghĩ rằng, dù vết thương bị mũi tên vừa rồi bắn trúng dính nước, cũng không đến mức đau nhức như vậy mới đúng, chẳng lẽ là có độc?

Dưới nước cũng có thích khách ở tạc thuyền, cùng hộ vệ Công chúa mang theo ở trong nước đánh nhau say sưa. Trúc Ngữ cũng có chút khó xử nhìn về phía Công chúa, chờ chỉ thị.

Ánh mắt Công chúa lóe ra tia giãy dụa, sau vài nhịp thở, rốt cục kiên quyết buông tay đang nắm lấy lan can, nhìn Trúc Ngữ liếc mắt một cái. Trúc Ngữ lập tức lảo đảo vài bước, làm bộ như bị thích khách trên thuyền dọa đến, lật người ngã vào trong hồ. Thích khách trong hồ nước cũng không hướng đến nàng, để cho nàng thuận lợi trực tiếp bơi về phía Nguyên Thương.

Tô Ấm mắt thấy nàng rớt xuống thuyền, hỗn chiến trong nước so với trên thuyền còn quyết liệt hơn, trong mắt tràn đầy lo lắng. Nhưng lúc này hắn đang bị vị phi đao thích khách kia dây dưa chế trụ, làm sao thoát thân được?

Nguyên Thương làm cho bản thân chậm rãi chìm xuống nước, bốn phía thích khách hướng về phía nàng, vũ khí sượt qua đỉnh đầu của nàng, nhưng thế nào cũng không bắt được nàng, trơ mắt nhìn nàng hướng về phía đáy hồ, chỉ trong nửa khắc, bọn lâu la thích khách, hộ vệ Công chúa, thậm chí cả Trúc Ngữ, cũng không thấy bóng dáng nàng đâu.

Lúc Tô Ấm làm tên phi đao thích khách bị thương nặng, nhảy vào hồ nước thời điểm, Nguyên Thương đã muốn cách xa vài dặm.

————————————-.

Lúc này vẫn là mùa xuân, nước trong hồ có chút lạnh lẽo, Nguyên Thương dựa theo lộ tuyến đã sớm vạch ra mà bơi. Nàng ở hải đảo chịu huấn luyện thời điểm, đã từng bị đàn cá mập truy đuổi. Khi đó, hơi chậm một chút, sẽ phải chết. Sau lưng tiếng kêu thảm thiết, trong nước vị mặn của nước biển cùng mùi máu tươi trộn lẫn làm gay mũi, để cho nàng ở trong sinh tử luyện được kĩ năng bơi lội cường hãn, lặn như vầy với nàng hoàn toàn không thành vấn đề.

Ở vô kinh vô hiểm phía dưới, sau một nén nhang, Nguyên Thương theo chỗ cỏ lau bên hồ lên bờ, theo bên hông lấy ra túi vải, mở ra, lấy ngân lượng bên trong, cất vào, sau đó cột lại bên hông.

Địa phương Nguyên Thương lên bờ là một đồi núi, hướng nhìn bên trong, là một rừng cây. Nàng hôm nay xuất môn, cố ý mặc ngoại bào thâm sắc, bên trong là bộ trung y màu trắng. Nếu ở địa phương có hoàn cảnh âm u, tự nhiên ngoại bào này sẽ có tác dụng, nếu xung quanh là bờ cát, hoặc địa phương cảnh vật sắc nhạt, liền thoát ngoại bào mặc trung y, màu sắc có tác dụng tự vệ.

Nơi này vừa vặn có rừng cây, vì thế quần áo cũng không cần thoát, dựa theo địa hình đi vào cánh rừng. Đi đến chỗ đất trống trong rừng, xem xét hoàn cảnh bốn phía, coi như bí ẩn, địa hình thấp bé, một bên mặt là nước, hai mặt khác là rừng cây, còn có một bên cách đó không xa có một gò núi, ít nhất bên ngoài không thấy rõ tình huống bên trong, ở nơi địa hình thấp bé không có sơn động, nơi này chính là nơi thích hợp để nghỉ ngơi.

Nguyên Thương ngồi trên một tảng đá lớn, vén lên ống quần, trên bắp chân cột một bao vải. Nguyên Thương đem bao vải vắt khô, lau đi lớp nước trên bao, rồi mới mở bao vải ra, lộ ra đồ vật bên trong. Là mấy bao thuốc bột cùng vài tờ ngân phiếu.

Hiện tại nhanh đến giữa trưa, tuy rằng còn đang mùa xuân, nhưng cũng sắp sang hè ánh mặt trời có chút nóng bức. Nguyên Thương lấy ra một mảnh vải, đặt ở trên tảng đá lớn để phơi nắng, mở phần áo bên vai trái ra, lộ ra chỗ bị thương.

Mũi tên còn lộ ra bên ngoài nửa tấc, nhìn ra được đây là thép sở chế, phần nằm bên trong có lẽ cũng là thép cứng. Miệng vết thương bởi vì đã ngâm trong nước lâu, chung quanh thịt đã muốn có chút thối rữa. Chính là mũi tên tạo thành miệng vết thương rất nhỏ, không chảy nhiều máu, nếu không Nguyên Thương mang theo mũi tên này bơi nửa ngày, không chết cũng mất nửa mạng, cũng không nhàn hạ thoải mái ở trong này phơi nắng.

Nhìn miệng vết thương dính nước, Nguyên Thương kéo ống quần bên trái lên, lấy ra một thanh tiểu đao sắc bén, đem thuốc bột màu trắng trong bao lấy ra, rắc vào xung quanh miệng vết thương, sau đó chậm rãi cắt vào miệng vết thương trên vai trái, nhất thời máu chảy ra. Nguyên Thương kiếp trước đối đau đớn tập mãi thành thói quen, tiểu đao chậm rãi cắt vào da thịt trắng noãn của nàng, nàng lại mặt không đổi sắc, ngay cả ánh mắt cũng không nháy một cái. Đợi lấy được mũi tên ra, Nguyên Thương vai trái dùng sức, khống chế cho bắp thịt co lại, tay phải phối hợp rắc vào một ít thuốc bột màu đỏ, cầm lấy mảnh vải phơi trên tảng đá băng bó lại.

Một loạt động tác như nước chảy mây trôi, một chút cũng không có do dự, rất nhanh liền xử lý tốt miệng vết thương. Chính là Nguyên Thương nhìn mũi tên kia ẩn ẩn hiện sắc xanh, thực nhạt, nhưng cũng rất rõ ràng, hẳn là lúc bôi dược vật lưu lại.

Mũi tên này, quả nhiên có độc, khó trách xung quanh ngực trái của nàng đến bây giờ còn ẩn ẩn đau đớn……

P/S: Cố Nguyệt Mẫn vì muốn lợi dụng Tô Kì mà đối xử tốt với nàng, Nguyên Thương vì muốn chạy trốn mà giả vờ che chắn cho Cố Nguyệt Mẫn khi gặp thích khách. Đều là hư tình giả ý, một người thủ đoạn, một người lãnh tình đều vì hành động giả dối của nhau mà có sự rung động đầu tiên.

Hic, lúc edit xong rồi, post luôn rồi. Tự dưng vô tình vô xem lại, thấy nửa phần cuối truyện biến thành chưa edit. Không biết nguyên do. Đau đớn!!!! Phải làm lại hic…..không biết trước đó có bạn nào xui xẻo đọc trúng không?! ~0~