Sáng sớm hôm sau.......Ngọc Liên đến phòng Bất Lão Ông....................
Ngọc Liên:
- Sư Phụ con sẽ không luyện võ công khống chế sức mạnh nữa!!!
-Con nghĩ con sẽ không luyện nổi võ công đó trong một ngày
Bất Lão Ông:
- Con không nên từ bỏ, con vẫn chưa luyện làm sao con nghĩ con sẽ không hoàn thành được nó chứ!!
- Ta tin con sẽ làm được...
Ngọc Liên:
- Sư Phụ, được rồi con sẽ cố gắng.
- Bạch Băng Sư Huynh đâu rồi Sư Phụ?
Bất Lão Ông:
- Ta đã sai nó đi làm một việc giúp ta rồi, khi con luyện được võ công này thì Bạch Băng cũng sẽ về
Ngọc Liên nhìn theo Bất Lão Ông luyện võ rồi thuật lại..Sau 5 canh giờ trôi qua thì cô đã kìm cự không nổi nữa, lúc Ngọc Liên định gục xuống cô liền nghĩ ( Không được mình không thể gục xuống,mình phải khống chế nó..) Rồi từ từ cố gắng đứng lên luyện tiếp....
Và rồi ánh hoàng hôn cũng lặn xuống..
Ngọc Liên:
- Mình luyện được rồi....Sư Phụ con luyện được rồi....( Nhưng chưa kịp vào trong nói với Bất Lão Ông cô đã gục xuống vì vẫn chưa ăn, uống gì)
Bỗng một vòng tay nhẹ nhàng đỡ cô dậy...
Dương Minh ( Bạch Băng):
- Ngọc Liên muội mau tỉnh dậy đi...Ngọc Liên..
Ngọc Liên ( tay để lên mặt của Bạch Băng):
- Bạch Băng Sư Huynh...nước...nước.
Dương Minh ( Bạch Băng):
- Nước của muội đây, mau uống đi..
- Muội mau đứng lên đi...
Ngọc Liên:
- Muội không còn sức để đứng lên...
Dương Minh ( Bạch Băng):
- Để ta bế muội...( sau khi bế Ngọc Liên lên..hai tay cô ôm lấy cổ của Bạch Băng)
Dương Minh ( Bạch Băng) bế Ngọc Liên bay lên trên Hang Động..
Ngọc Liên:
- Huynh đưa muội đi đâu vậy???
Dương Minh ( Bạch Băng):
- Đây là nơi Sư Phụ trong các loại thuốc..Ta thường lên đây để yên tĩnh nghe tiếng gió và ngắm trăng...
- Muội ngồi xuống đây đi
Ngọc Liên:
- Ở đây thật đẹp, ở dưới là cỏ non rất mát và có cả đom đóm nữa...
Dương Minh ( Bạch Băng):
- Muội ăn màn thầu này đi, nó hơi nguội...
Ngọc Liên:
- Không sao đâu Sư Huynh, màn thầu này rất ngon...
( tựa đầu vào vai Bạch Băng)
- Huynh cho ta tựa đầu vào vai Huynh một chút thôi, chỉ một chút thôi!!!
- Từ nhỏ muội đã không được bước ra khỏi Phủ, muội luôn phải ở trong phòng...Luôn tự ép bản thân làm mọi thứ không muốn..tự nói chuyện một mình...
- Muội vẫn xem đây là một giấc mơ, Muội chưa từng nghĩ rằng mình phải rời xa căn phòng nhốt muội 18 năm nay...
- Huynh là tia hy vọng cho muội..
Và Ngọc Liên ngủ thϊếp đi...( Dương Minh bỗng lấy tay choàng ra sau ôm lấy Ngọc Liên còn đầu thì tựa lên đầu cô...
Dương Minh ( Bạch Băng):
- Ta ước gì, thời gian vào lúc này sẽ dừng lại...( Ta thích muội)
Sau đó Dương Minh bế Ngọc Liên vào phòng của cô...Trước khi đi ra Dương Minh( Bạch Băng) hôn nhẹ lên trán cô..( Ngủ ngon nhé)..!!