Rhodes ôm lấy bộ xương cháy khét của ta, đứng ở dưới chân tường Quỷ thành.
Ta hít lấy mùi hương lạnh lẽo quen thuộc, mây đen chung quanh dầy đặc, không có một tia sáng, gió lạnh mưa dài gào khóc mãnh liệt đổ xuống đầu Rhodes, anh ôm ta thật chặt. Ta cảm thụ được cơ thể ấm áp của anh, lặng lẽ nghĩ, cùng Rhodes trở về nhà luôn là tâm nguyện của ta.
Quỷ Ảnh di động trên đầu thành. Khô Lâu, U Linh, Quỷ hút máu cùng bọn kỵ sĩ Hắc Ám đều chờ lệnh, chỉ cần phụ thân ta vung tay lên, Rhodes sẽ bị vô số Âm Linh phẫn nộ cắn nuốt hết.
Phụ thân chỉ là hạ lệnh buông cầu treo xuống.
Ông chậm rãi tiến lên, từ trong tay Rhodes tiếp nhận ta, tháo áo choàng giống như màn đêm trên vai xuống, bao bọc lấy ta. Trong nháy mắt, ủ rũ mệt mỏi đã lâu tuôn ra trong lòng, ta bỗng nhiên hiểu rõ, thì ra chỉ có ở dưới bóng đêm như vậy, ta mới chân chính ngủ yên.
Cửa chính Quỷ thành rầm rầm đóng lại phía sau chúng ta, vĩnh viễn ngăn cách Rhodes ở ngoài cửa. Mưa gió tản đi, ánh trăng xinh đẹp giờ phút này mới từ giữa đám mây lộ ra một khe hở, cách áo choàng vỗ về thể xác không trọn vẹn của ta.
Quỷ tộc chắc là sẽ không chết được. Ta được phụ thân để vào trong Hóa Cốt Trì, từ giữa đau nhức trùng sinh.
Nước ao đen đặc tản ra mùi thối rữa, một vài di cốt của sinh vật nổi ở mép ao, ta do dự trong chốc lát, nhưng vẫn nhảy xuống, đau đớn thấu xương như thủy triều bao lấy toàn bộ người ta. Ta cảm giác mình chìm xuống một nơi nào đó, giống như rơi vào luân hồi, lưỡng lự giữa sống chết. Ta theo bản năng che kín ngực lấy ra quyển trục da dê kia, ngón tay lưu luyến mềm mại quen thuộc một lần cuối cùng. Sau đó, nó sẽ cùng da thịt còn sót lại của ngực ta hóa thành hư vô, cũng có thể nói là hợp thành một khối, không còn khác biệt.
Lúc này, ta nghĩ đến Rhodes. Không biết giờ phút này anh đang trên đường đi Đông Phương, tiếp tục tìm kiếm tiên tử xinh đẹp của Nguyên Tố tộc kia; hay là đã trở về tòa thành của mình, cùng công chúa xinh đẹp có một cuộc sống hạnh phúc. Ta đột nhiên nghĩ đến hết thảy sinh linh, sau khi lột bỏ vỏ ngoài muôn hình muôn vẻ kia, cũng chỉ là một cái hủ cốt, nhưng ta đã không còn biện pháp nói những lời này cho anh biết nữa rồi. Huống chi, cho dù anh có nghe được, ta cũng không nhẫn tâm nói ra.
Khi ta từ trong Hóa Cốt Trì ngồi dậy thì thân thể đã hoàn toàn thoát khỏi ràng buộc với máu thịt, trên tay chân lóng lánh ánh lân tinh dày đặc, không hề khác biệt với muôn vàn Khô Lâu. Mà bộ y phục đầu tiên sau khi ta trùng sinh, chính là áo choàng Quỷ vương đủ để chinh phục thiên hạ.
Trong những ngày ta lưu lạc, phụ thân đã tìm được bí bảo cho ta, nhưng ta lại thủy chung không thể lĩnh ngộ được ý nghĩa sâu xa cuối cùng của thuật Vong Linh. Ta đứng ở trên đống Khô Lâu, tạo ra Khô Lâu, Hành Thi và U Linh không ngừng nghỉ. Vong linh Phù thủy cao quý trong truyền thuyết từ đầu đến cuối đều không chịu nghe ta triệu đến. Trong lòng của ta, giống như bị một bông pháo hoa thiêu đốt dưới ban ngày, cơn đau đến trống rỗng, không chút hạ xuống.
Mọi người thường xuyên trông thấy ta ngồi yên trên đống thây, tạo nhiều nút thắt trên vạt áo.
Tỷ tỷ Vader Nina của ta tìm đến ta, nói: “Isya, em nên đi ra ngoài một chút đi.”
Tỷ tỷ là một người yêu thích ánh mặt trời. Mọi người đều lén lút truyền rằng chị ấy vốn là một thuật sĩ, về sau vì yêu phù thủy Sandrew, mới buông tha cho thanh xuân cùng mỹ mạo của nhân loại, từ Tháp Thành xa xôi đuổi tới nơi này, làm một phù thủy. Nhưng chính chị ấy lại không chịu thừa nhận. “Vong linh phù thủy không thể có tình cảm của mình được.” Chị ấy thường xuyên lặp lại một câu giải thích giống vậy.
Vì tìm hiểu bí mật của thuật Vong Linh, ta và tỷ tỷ lại một lần nữa rời khỏi quê hương.
Tỷ tỷ biết rõ ta là vì tìm kiếm cái gì, nhưng chị ấy lại thật cẩn thận tránh né cái đề tài này, chỉ mang theo ta, đi qua từng tòa thành của nhân loại.
Thời gian và hi vọng theo chuyến lưu lạc của ta từng chút một mất đi, nhưng ta vẫn đơn thuần mà chấp nhất tin tưởng, một ngày nào đó có thể gặp lại anh.
Ngày nào đó, thời gian giống như nghịch chuyển đi năm năm, ở cửa Đồ Thư Quán rộng lớn, ta lại gặp được kỵ sĩ nhân loại đang lật giở sách ma pháp.
Chỉ là, công chúa ở ngay bên cạnh anh.
Phía sau bọn họ có đại quân của nhân tộc đi theo, giáp trụ sáng rõ đứng ở trên bãi cỏ. Tỷ tỷ lôi kéo ta tránh vào trong một bụi cây, chị ngắm nhìn hai nhân loại tràn đầy hưng phấn, nói: “Xem, vị kỵ sĩ cùng cô công chúa kia có bao nhiêu xinh đẹp a!” Ta cười cười, không hề trả lời, ta biết tỷ tỷ đang nhớ lại những ngày ở Tháp Thành. Tỷ tỷ cũng có tuổi ấu thơ thuộc về mình.
Ta đang muốn tránh đi, tỷ tỷ lại nói: “Isya, vì sao không hỏi bọn họ xem, nói không chừng có thể có tin tức của anh ta đấy?”
Ta cười cười, nhẹ nhàng nói: “Bọn họ không biết đâu.”
Tỷ tỷ còn muốn nói gì nữa, một đạo bạch quang đột ngột đè lên cổ của chị. Ngước lên nhìn, ta lại trông thấy đầu tóc vàng của công chúa kia. Cô cao ngạo từ trên ngựa nhìn xuống chúng ta, lại đã không còn nhận ra ta.
“Không thể tưởng được trên Thánh Địa cũng sẽ gặp được Quỷ tộc, các cô vì chuyện gì mà đến đây?”
Tỷ tỷ nói: “Chúng ta là vì tìm một người.”
Rhodes thúc ngựa đi đến, ánh mắt lạnh lùng quét qua trên người bọn ta, ta theo bản năng cúi đầu xuống. Ta nghe thấy anh nói với công chúa: “Công chúa, quên đi, các cô ấy căn bản không mang theo binh khí gì, không giống như có ác ý.”
Đột nhiên nghe thấy giọng nói của anh, cái loại cảm giác nóng rực trên người trong một năm kia dần dần nguội lạnh. Ta không tự chủ vuốt ngực, nơi quyển trục hòa tan lại càng đau đến kịch liệt.
Công chúa hừ lạnh một tiếng: “Người của Quỷ tộc sẽ không có ác ý? Rhodes, anh đừng quên, chúng ta trời sinh đã là chủng tộc của chính nghĩa, là địch nhân của Quỷ tộc.”
Rhodes nói: “Đúng, nhưng hai người kia hiện tại lại tay không tấc sắt.”
Công chúa lại hừ một tiếng: “Tay không tấc sắt, nếu như anh không gϊếŧ hai người tay không tấc sắt này, vậy tại sao anh lại tới?
Rhodes im lặng, không trả lời.
Công chúa giương tay lên, hai đạo hàn băng vòng trên đầu chúng ta đánh úp xuống, băng tiễn vỡ vụn ở trên người chúng ta thành bùn lầy đầy đất. Tỷ tỷ ôm lấy đầu, dùng sức kéo ta che ở dưới thân, ta cảm thấy rét lạnh thấu xương, áo choàng giống như màn đêm của ta ướt sũng nước,
Công chúa cười lạnh nói với Rhodes: “Chỉ bởi vì Isya trong lòng anh cũng là Quỷ tộc a!”
Vai Rhodes tựa hồ khẽ run trong bóng đêm. Thân thể đã sớm tử vong từ lâu của ta run rẩy đến nỗi mỗi một tấc đều mang theo đau nhức như sống lại. Ta cười nhìn Rhodes, thế nhưng anh lại quay đầu không nhìn ta.
Tỷ tỷ há mồm định lên tiếng, ta mãnh liệt ngăn chặn lại cổ tay chị ấy.
Công chúa lạnh lùng nói: “Ta thật sự muốn nhìn một chút vị mỹ nhân làm cho kỵ sĩ của chúng ta sa đọa đến như vậy, mỹ nhân Quỷ tộc. Bất quá, cũng có một cách nói khác, chính là hôm Isya ở nhà anh tự xưng là công chúa quái vật. Ha ha, có lẽ xinh đẹp của Quỷ tộc, nhân loại chúng ta đều xem không hiểu?” Cô ta tựa hồ cảm thấy lời nói của mình rất buồn cười, vì thế ha ha cười không ngừng, ngay cả sức lực để thở cũng không được.
Rhodes hít vào một hơi thật sâu, nhìn lên bầu trời, chậm rãi nói: “Cô sai rồi, Isya xinh đẹp giống như một công chúa.” Lời của anh rất nhẹ, cũng rất nặng, ta biết anh đã nói qua vô số lần.
Công chúa đang phát ra một trận cười to khinh miệt trên lưng ngựa, lại dừng lại, mạnh mẽ quay đầu thúc ngựa đi, chạy vội giống như mũi tên. Rhodes không đuổi theo cô ta, ném cho chúng ta một túi tiền vàng mới chậm rãi xoay người đi mất.
Tỷ tỷ rốt cuộc không nhịn được nữa, hất tay của ta ra: “Isya, anh ta là Rhodes…” Ta không hề động, chị ấy lại hô lớn với Rhodes: “Rhodes, anh nhìn em ấy đi, em ấy chính là Isya a.”
Rhodes dường như không nghe thấy, vung roi ngựa lên. Kỵ binh, kiếm sĩ dưới tay anh đã sớm cười vang một mảnh, hơn mười cây đuốc chiếu lại, sáng ngời, đâm đau đôi mắt của ta, ta vô thức nhặt áo choàng trong nước bùn lên, gắt gao che ở trên mặt.
Ta nghe thấy Rhodes quát to một tiếng: “Đi!” Những binh lính kia mới ngưng cười, đi phía sau anh, có một đội không chút khách khí đạp qua người tỷ tỷ, còn ném cây đuốc lên trên đầu chúng ta.
“Kẻ điên xấu xí.”
“Kẻ điên Quỷ tộc.” Ta nghe thấy bọn họ nói.
Ta cố chấp nằm ở trên mặt đất, dùng cánh tay khô gầy chống đỡ nước bùn, lẳng lặng chờ đợi bọn họ đi qua.
Tỷ tỷ lại giống như bị điên, lay mạnh thân thể của ta: “Isya, vì sao em không gọi anh ta lại?—Rhodes, em ấy thật sự là Isya a!”
Ta dường như nhìn thấy Rhodes giật dây cương một chút, con ngựa trắng kia phát ra tiếng hí thống khổ. Anh trầm mặc một lát, rốt cuộc dùng thanh âm trầm tĩnh mà quen thuộc như vừa rồi nói: “Cô ấy không phải, Isya xinh đẹp giống như một công chúa.”
Rhodes cưỡi ngựa tuyệt trần, cũng không quay đầu lại, tỷ tỷ vẫn liều mạng từ giữa vũng bùn leo ra, đuổi theo vung vẩy cánh tay với Rhodes: “Em ấy phải, anh xem xem, em ấy thật sự là Isya!”
Ta nắm chặt lấy chị, chậm rãi ngồi dậy, đem áo choàng đầy nước bùn từ trên mặt đất gỡ xuống.
Ta nhẹ nhàng nói: “Không cần hô nữa, em biết, anh ấy cũng biết.” Sau đó yên lặng đứng lên, một người đi đến chỗ sâu trong rừng cây.
Tỷ tỷ ngây ngốc, ở phía sau ta đau khóc thành tiếng.
Ta mở miệng, thân thể run rẩy mãnh liệt, chỉ là phun ra hơi thở mục nát của sinh mệnh. Ta dần dần chạy băng băng, lá cây xanh biếc vô cùng vô tận giống như đao kiếm trong tay binh lính, dùng sức sống tràn trề đến miệt thị hết thảy của ta.
Đột nhiên, ta bị trượt chân ngã xuống mặt đất, lại thở hổn hển ngồi dậy, đem một khối hài cốt nằm ngang dọc trên mặt đất nắm trong lòng bàn tay. Ở trong thế giới của bọn họ, thì ra sinh mệnh lại đáng tự hào như thế.
Ta cảm thấy một loại chất lỏng giống như giọt mưa không ngừng từ trên mặt ta rơi xuống. Ta biết đây chính là rơi lệ.
Ta dùng ngón tay ngăn nước mắt ở đầu ngón tay, ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua giữa rừng rậm, ta giống như cầm một miếng thạch anh đỏ rực. Vô số lá khô nhỏ rơi xuống trên vai, giống như trong cánh đồng hoang kia rực rỡ mưa hoa. Ta hít sâu một hơi, khí sương ẩm ướt thấm vào thân thể âm lãnh của ta, ta cảm thấy một đôi cánh chim thật lớn đang từ từ mở rộng sâu trong linh hồn, kéo dài bao trùm toàn bộ thế giới, hết thảy chuyện cũ cùng thống khổ, ai oán trong đó đều có vẻ nhỏ bé như thế, ta gỡ áo choàng trên vai xuống, bao trùm lên bộ hài cốt kia, để màn đêm mênh mông mai táng ký ức mấy ngàn ngày đêm kia.
Vào ngày đó, ta rốt cuộc giải được bí mật của Vong Linh Phục Hoạt thuật.
Ta biết từ nay về sau, những xương cốt mục nát trong thiên địa đều muốn được làm dịu dưới nước mắt ta để trùng sinh. Những chúng sinh từng miệt thị chúng ta, nhiều vô số kể, đều muốn lấy linh hồn của Vong linh Phù thủy cao quý mà sống lại, quỳ phục trên bùn đất đỏ đen, dùng tư thế giống nhau, vịn lấy ma trượng hoa lệ, chờ đợi mệnh lệnh của ta.
Bọn họ khi còn sống có lẽ là Tinh linh, là Nguyên tố, Dã thú, Rồng, Nhân loại, nhưng từ nay về sau sẽ không còn khác biệt, không còn đẹp với xấu, thiện với ác, chỉ còn lại là công bằng, trung thành, sức mạnh và vĩnh hằng.
Ta hít lấy từng hơi từng hơi, giày Tử Thần dưới chân chặt chẽ bám lấy mặt đất, như từ trong đó không ngừng cho ta sức mạnh, chống đỡ cơ thể run rẩy của ta. Ta biết ta đã sáng tạo ra không khí, ánh mặt trời, sinh mạng, thời gian, không gian cùng hết thảy vĩnh hằng thuộc về ta. Chính là ta, đã khởi động lại cho cái thế giới đã mục nát không chịu nổi của thần sáng lập một trật tự mới, lý niệm mới, quy luật mới, và cái đẹp mới.
Ta đã vô cùng cường đại, nhưng vẫn vô cùng ưu thương.
Ta và tỷ tỷ trở về Quỷ thành, nhưng lại chậm chạp không muốn bắt đầu hành trình chinh phục thiên hạ, ta chần chờ, dùng áo choàng Quỷ vương bao lấy thân thể khô gầy, ngày từng ngày ngóng nhìn nơi mặt trời mọc, nơi đó có một tòa Nguyên Tố thành, tòa thành xinh đẹp ta chưa từng đi.
Cho đến khi lễ vật của tỷ tỷ đánh nát giấc mộng của ta.
Chị từ Nguyên Tố thành mang về cho ta một thi thể của tiểu tiên nữ. Cô bé kia mặc váy dài nhung tơ màu xanh nhạt lấp lánh ánh sáng dưới ánh trăng.Thân thể của cô giống như một đóa hoa.
Ta biết Rhodes sẽ tin cô ấy rất xinh đẹp, từ trong mắt tỷ tỷ nhìn ra ngay cả chị cũng tin tưởng điểm ấy. Chị hi vọng ta đem linh hồn của mình sống lại trong thể xác này, đi gia nhập cái thế giới có quy luật vận chuyển bất đồng với chúng ta, tuy rằng nơi đó từng tổn thương ta, bài xích ta, lăng nhục tín niệm của ta, nhưng hiện giờ, chỉ có nó mới có thể cho ta hạnh phúc.
Cái này có lẽ là hạnh phúc, nhưng ta không cần.
Ta mai táng thi thể kia dưới tường thành, cũng mai táng một chút vướng bận cuối cùng trong lòng ta. Mai táng một chút nghi hoặc cuối cùng về xinh đẹp của ta. Ta khoác lên áo choàng đủ để khiến ta chinh phục thiên hạ, bắt đầu lưu lạc kiếp sống của mình.
Ta có đồng bạn không đếm xuể, chúng ta đi rất chậm, chậm rãi đi qua đất tuyết, sa mạc, đầm lầy. Buổi tối chúng ta sẽ nghỉ ngơi tại chỗ, nghe tiếng ca của Tinh linh, ruồi độc bay múa, còn có Nữ vu thân chim thầm thì trên tàng cây.
Có lúc ta cũng sẽ nhìn thấy anh hùng. Bọn họ vội vàng đi qua bên cạnh ta, liều mạng tìm kiếm tiền bảo, tài nguyên cùng tòa thành cho lãnh chúa. Ánh mắt bọn họ nhìn ta đều e ngại mà không có ý tốt, hoặc là đứng ở cửa tòa thành tài nguyên đánh giá hướng đi của ta, hoặc là trốn ở chỗ lánh nạn nguyền rủa đồng bạn của ta. Những lúc này, ta chỉ cười một tiếng cho qua. Kỳ thực bọn họ không biết, những thứ bọn họ tranh đoạt, ta căn bản không cần. Bởi vì ta không cần xây dựng tòa thành của ta, ta vốn không có tòa thành.
Nhưng mỗi khi ta đến một nơi, các lãnh chúa đều sẽ vì đại quân của ta mà hoảng sợ biến sắc, ta biết bọn họ sợ mất đi thành trì chính mình khổ tâm gây dựng.
Tuy rằng nơi nơi lưu truyền ta tà ác, kỳ thực ta chưa bao giờ xâm phạm qua lãnh thổ của người khác, trừ phi bọn họ chủ động công kích, hoặc là ta tới kỳ hạn, không thể không tìm một chỗ để dừng chân. Cho dù là vậy, ta cũng chỉ dùng ma pháp ngây ngốc một lát, sau đó tùy theo mặt trời mọc ngày hôm sau mà lặng yên rời đi.
Bọn họ đồn đãi ta là một người điên cuồng ma pháp. Bọn họ không biết kỳ thực từ một năm trước ta ở Phượng Hoàng thành đã học xong toàn bộ ma pháp thiên hạ, ta xem những sách ma pháp kia, chẳng qua là nhớ lại những ngày thật lâu trước kia ta cùng trải qua với Rhodes.
Ban ngày, chậm rãi lang thang, trên đường lưu lạc gặp qua sinh lão bệnh tử đối với ta chẳng qua là trong nháy mắt mà thôi.
Ban đêm, ta sẽ đứng ở trước di hài của người chết che mặt khóc nức nở, sau đó nước mắt của ta cho bọn họ một loại vĩnh hằng khác. Bọn họ buông tha hình thể hoặc xinh đẹp hoặc xấu xí trước kia, lựa chọn trở thành Vong linh Phù thủy, một loại sinh mệnh bất tử.
Gió đêm thổi qua áo choàng của ta, những ngôi sao ở chung quanh ta lóe ra ánh sáng hèn mọn, ánh trăng sáng đầy trời chiếu rọi một mảnh máu tươi đỏ bừng, giống như năm đó Rhodes đốt cháy pháo hoa lên ta. Ta lại đang lưu lạc bốn phương, nhưng vĩnh viễn không còn vì tìm anh. Anh mang theo Thiên Sứ bay lượn trong thiên địa, tự do tự tại. Trong năm tháng trăm ngàn năm sau này, chúng ta cho dù có gặp lại cũng bất quá chỉ là thoáng qua, tụ tán ly hợp đối với ta mà nói chẳng qua cũng chỉ là một chút quấy nhiễu trong sinh mệnh vĩnh hằng, mà vĩnh viễn nhớ rõ chính là, ở trong một trăm năm, từng có một nam tử nhân loại chấp nhất giống ta, cùng ta đi tìm vẻ xinh đẹp bản thân tin tưởng dưới bầu trời này—chúng ta nhưng thật ra là khác đường cùng một đích.
Ta tuy có quân đội mạnh nhất trên thế giới, nhưng trên toàn bộ bản đồ đều không có nơi nào lưu lại cờ xí của ta. Ta có thể nói có được hết thảy, cũng có thể nói là hai bàn tay trắng.
Ta là một công chúa lưu lạc.
Ta là Isya, công chúa Quỷ tộc Isya.