Ở giữa cửa Học viện Ma Pháp, ta lại gặp được kỵ sĩ nhân loại đã từng nhìn thấy ở Thư Đồ Quán kia. Ta còn chưa kịp buông sách ma pháp trong tay ra, anh ngồi trên con ngựa trắng hí vang một tiếng mạnh mẽ đã đi đến trước mắt.
Khi đó ta đã biết, nhân loại là địch nhân của chúng ta, anh cũng không ngoại lệ.
Anh liếc nhìn ta một cái, từ phía sau rút ra trường kiếm. Chiến giáp sáng ngời, trường kiếm sắc bén dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng tử vong. Chỉ cần anh đi tới nhẹ nhàng vung tay lên, cơ thể của ta sẽ rạn nứt thành tro cốt.
Nhưng mà anh không nhìn thấy, trên bãi cỏ giữa chúng ta có một cái kẽ đất thật sâu, đó là nơi nhân loại không thể vượt qua. Chỉ có như vậy, hai chúng ta mới có cơ hội nói chuyện lần đầu tiên gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt. Anh thu hồi kiếm, nói với ta. “Người của Quỷ tộc đến nơi đây rất nguy hiểm, đặc biệt là cô. Đi về nhà đi. Lần sau sẽ không may mắn như vậy đâu.”
Ta lẳng lặng trả lời. “Ta không đi, ta còn muốn đi tìm bí bảo của tộc ta, chinh phục thiên hạ.”
Ta biết anh sẽ cười, nhưng ta biết chắc chắn nụ cười của anh không giống với những người nơi ấy, cho dù chỉ là một phần mười. Vì thế ta cũng cười với anh.
Anh lấy một quyển trục ma pháp từ bên kia khe nứt ném qua. “Cầm lấy, công chúa Quỷ tộc chinh phục thiên hạ, đây là lễ vật ta tặng cho cô.”
Trên quyển trục ghi lại Lưu tinh hỏa vũ, một loại ma pháp rất cao thâm.
Từ lần đó, mỗi lần ta ngồi ở dưới bầu trời đêm mênh mông, giương tay lên, tay áo trống rỗng giống như một ngôi sao đỏ rực, giống như ráng mây màu đỏ tản ra trên tháp Chiêu Hồn. Ta tình nguyện pháp lực của ta cứ như vậy mà tiêu hao ở trên đồng cỏ bao la, cũng không để cho những pháo hoa xinh đẹp này nở rộ ở chiến trường đẫm máu.
Ngày đó, ta nhìn thấy một bông pháo hoa cuối cùng bị gió đêm trên cánh đồng thổi tan thành từng mảnh nhỏ. Một cờ xí anh hùng màu xanh biếc lẳng lặng đến gần ta. Ta muốn chạy trốn, cũng đã chậm. Đội quân chỉnh tề của nhân loại khí thế hùng hổ đến gần trước mặt, ta không thể lui. Ông ta vung cờ lớn lên, vô số tay thần tiễn giương cung cài tên, hào quang chói mắt khiến đôi mắt quen thuộc bóng tối của ta nhói đau.
Lúc này, người anh hùng kia lao ra ngăn trở ông ta. Ta kinh ngạc phát hiện anh đúng là tặng cho ta quyển trục của kỵ sĩ.
Về sau ta mới biết, anh tên là Rhodes Hart, sau khi tốt nghiệp dốc sức cho lãnh chúa màu xanh biếc, mà vị trung niên kia, chính là phụ thân của anh.
Anh nói với phụ thân, ta là một vị bằng hữu Quỷ tộc của anh, cũng muốn mời ta đi đến tòa thành của anh nghỉ ngơi. Ta vừa lúc chán ghét lưu lạc, vì thế vui vẻ đi trước. Tới nơi mới phát hiện, nhà anh đã giăng đèn kết hoa bốn phía.
Phụ thân anh nói cho anh biết, khuya hôm nay công chúa bổn thành sẽ giá lâm, tiệc tối đã chuẩn bị tốt, dụng cụ bằng bạc đều được người hầu lau đến tỏa sáng, ngay cả nữ bộc cũng đều mặc trang phục lộng lẫy ngày lễ.
Rhodes cũng rất cao hứng vì công chúa đến, vui vẻ nghe theo lời của phụ thân, vào nhà thay đổi một bộ đồ mới. Phụ thân khen không dứt miệng, Rhodes lại nhìn ta, giống như đang trưng cầu ý kiến của ta. Kỳ thực, ta cảm thấy bộ dáng của anh có chút buồn cười. Ta chưa bao giờ cảm thấy Rhodes đẹp mắt, thích ở cùng một chỗ với anh chẳng qua là bởi vì trên khuôn mặt tươi cười của anh đối với ta có một vài điểm người khác chưa từng có.
Nhân loại là một loại chủng tộc kỳ quái, bọn họ thích dùng những đồ vật sặc sỡ để che giấu cơ thể vốn có của mình, nhưng ta biết đây là tự do của họ. Giống như ta là công chúa quỷ tộc, lại cứ khăng khăng hi vọng có một ngày có thể cùng với nhân loại trước mắt này, lưu lạc chân trời.
Ta thật lòng gật gật đầu.
Rhodes càng cao hứng hơn ta, ta biết anh cao hứng là vì có thể dùng tất cả sự xinh đẹp để nghênh đón công chúa, nếu như anh đi vào vương quốc của ta, ta cũng sẽ như vậy, đem ánh trăng xinh đẹp nhất trong Quỷ thành kia lưu lại cho Rhodes.
Lúc này, phụ thân của Rhodes nhìn ta, thần sắc có chút khó xử, ông khẽ nói với Rhodes: “Khi công chúa đến đây, không bằng cho vị bằng hữu Quỷ tộc này lên lầu nghỉ ngơi, dù sao cô ấy cũng không cần phải ăn cái gì.”
Ta làm bộ như không nghe thấy lời của bọn họ, Rhodes ngẩng đầu nhìn nhìn ta, ngẩn ra cười, “Cô ấy sẽ không để ý đâu, Isya là một người rất tốt.”
Ta mỉm cười gật đầu, vịn lấy cầu thang bóng loáng, chậm rãi đi lên lầu các. Anh không muốn để cho công chúa trông thấy ta, đây bất quá là nhân loại tự mình hư vinh, ta đương nhiên sẽ không để tâm.
Ta lẳng lặng ngồi ở bên bàn gỗ, cũng không cảm thấy đói bụng, lắng nghe tiếng ca múa loáng thoáng ở bên ngoài, còn có tiếng cười to vui vẻ của công chúa và Rhodes, không biết đợi bao lâu.
Trước kia ta cho rằng, thời gian không có ý nghĩa đối với ta, nhưng lần đầu tiên ta hiểu rõ, chúng cũng có thể chậm chạp làm cho người ta đau lòng.
Mãi đến khi tân khách bên ngoài tản đi, ta bất tri bất giác đi ra, nhưng lại đúng lúc đυ.ng phải công chúa và Rhodes. Cô ấy mặc một chiếc váy được may từ loại vải đủ mọi màu sắc, tóc vàng chói mắt. Nhưng từ trong ánh mắt của Rhodes, ta biết công chúa rất xinh đẹp.
Công chúa ngưng cười, thản nhiên hỏi Rhodes: “Đây là ai?”
Rhodes cười cười: “Bằng hữu, bằng hữu Quỷ tộc.”
Công chúa nâng cao thanh âm: “Quỷ tộc?”
Lúc cô ấy chuyển hướng nhìn ta thì ta trấn tĩnh trả lời: “Đúng vậy, công chúa Quỷ tộc.”
Công chúa kia ngẩn người, đột nhiên cười ra tiếng: “Cô ta nói cô ta cũng là một công chúa?”
Rhodes nhất thời đỏ mặt, anh lôi kéo công chúa rời khỏi. Tiếng cười của công chúa làm cho không khí trong đại sảnh hơi hơi rung động. Ta không biết mình nói sai cái gì, ta thật sự là công chúa.
Công chúa cũng không thường xuyên đến đây, cho nên ta có rất nhiều thời gian ở chung với Rhodes. Rhodes nói ta là một cô gái có chí khí, chỉ bởi vì ta vẫn luôn tin tưởng mình nhất định có thể chinh phục thiên hạ, mà tâm nguyện của anh cũng là tìm được Vân Trung thành trong truyền thuyết, tìm được Thiên Sứ trong đó.
Thì ra trong thành của bọn họ có thể xây dựng Vân Trung thành, mấy trăm năm trước, mảnh đất này đã gặp phải lời nguyền rủa tà ác, Thiên Sứ cũng không chịu quan tâm đến người dân ở đây. Anh cười cười nói, ở nơi này xây dựng Vân Trung thành là tâm nguyện của phụ thân anh, mà chính anh, chỉ là muốn được tận mắt nhìn thấy sinh linh xinh đẹp nhất trong truyền thuyết.
Vì thế ta hỏi anh, Thiên Sứ xinh đẹp nhất là cái dạng gì. Anh nói không biết, có lẽ xinh đẹp giống bươm bướm. Anh chỉ vào khóm hoa phía trước, một con bươm bướm đang nhẹ nhàng nhảy múa trên một đóa hoa bách hợp, hai cánh màu xanh đậm hạ xuống giữa nhị hoa sặc sỡ, trong lòng ta yên lặng nghĩ, thì ra xinh đẹp trong nhận thức của anh bất đồng với ta.
Rốt cuộc có một ngày, chúng ta không từ mà biệt, kết bạn cùng rời khỏi tòa thành của Rhodes, đi tìm Vân Trung thành xa xôi, tìm kiếm chư thần hóa thân xinh đẹp lưu lại cùng thế gian.
Chúng ta cùng nhau xuyên qua núi non, sông dài, khe sâu, thảo nguyên, hoa tươi cùng cỏ thơm dưới vó ngựa của chúng ta ấn xuống thành dấu, ánh bình minh cùng chiều tà thêu đầy gió bụi lên quân phục của chúng ta. Những chúng sinh lướt qua mắt chúng ta—tinh linh, nguyên tố, dã thú, rồng, nhân loại, thiên hình vạn trạng, nhiều không đếm xuể. Khi mặt trời lặn Rhodes thường xuyên nhíu mày, nhìn ra phương xa, lúc này trong lòng ta cuối cùng vẫn yên lặng hỏi: Rhodes, rốt cuộc chủng loại như thế nào mới xinh đẹp như anh muốn đây?
Mỗi một buổi tối, Rhodes sẽ thắt một nút trên đuôi ngựa, tính toán thời gian trôi đi, ta dần dần cũng có thói quen cùng anh tính toán mặt trời mọc rồi lặn. Ta đếm trên đuôi ngựa tổng cộng có ba trăm sáu mươi lăm cái kết, ta biết, dựa theo tiêu chuẩn của nhân loại, ta và Rhodes đã cùng nhau trải qua một năm rồi.
Thời khắc Rhodes kết cái thứ ba trăm sáu mươi sáu thì biểu tình của anh thập phần u buồn, ta biết anh bắt đầu tưởng niệm quê hương của mình, tưởng niệm phụ thân của anh cùng công chúa tóc vàng, một năm đối với ta mà nói là không hề có ý nghĩa, nhưng đối với Rhodes mà nói, đây là một trong bảy mươi hoặc tám mươi phần của sinh mạng anh. Ta đến bây giờ vẫn vô cùng cảm kích Rhodes dùng một trong bảy mươi phần thời gian của sinh mạng anh đến làm bạn với ta, làm bạn với một Quỷ tộc bất tử.
Dưới Tuyết Sơn mây mù xung quanh, chúng ta rốt cuộc phát hiện một tòa thành Vân Trung.
Thang trời tuyết trắng xuyên thẳng mây xanh, trông không đến đầu cuối, cửa màu vàng lấp lánh hào quang giữa không trung, chiến kỳ màu xanh hai bên vẽ đầy ngôi sao, phất phới dưới ánh mặt trời, giống như Thiên Tôn chuyển xuống một đoạn Tinh Hà.
Tay Rhodes có chút run rẩy, ta thay anh mở cái cửa hoàng kim đầy văn tự thời cổ kia ra.
Kiếm quang tuyết trắng như dải lụa từ đỉnh đầu chém xuống, ta còn chưa kịp suy nghĩ, ba Thiên Sứ Trưởng đã vẫy đôi cánh trắng, vây ta ở giữa. Cánh chim cuốn lên gió lốc thổi ta ngã xuống đất, ta ngẩng đầu nhìn lên Thiên Sứ Trưởng mặc áo giáp vàng, bọn họ uy vũ, anh tuấn, hùng tráng như thế. Ta ở trong kiếm quang đầy trời thế nhưng lại mỉm cười, bởi vì ta tin tưởng, Thiên Sứ bọn họ thủ hộ nhất định đẹp đến mức làm cho ta kinh ngạc tán thán.
Rhodes quát to một tiếng, kỵ binh dưới tay lao đến, muốn cứu ta. Thiên Sứ Trưởng nhìn chăm chú một lát, hai trong số đó bay lên ngăn kỵ binh của Rhodes, một người khác trở tay kiếm, bổ vào trên mặt ta còn đang si ngốc nhìn lên.
Một kiếm kia từ đỉnh đầu thẳng đến hàm dưới, để lại một khe rãnh, vết nứt sâu không thấy đáy. Mặc dù không có máu tươi chảy ra, ta vẫn rõ ràng cảm thấy một loại đau nhức bị tách ra.
Ta mơ hồ nghe thấy Rhodes kêu to: “Isya!” Một đạo sấm sét tia chớp hướng về chỗ ta bị thương do Thiên Sứ Trưởng chém. Thiên Sứ Trưởng vung tay lên, tia chớp bị hợp lại thành bụi, nhưng trên cổ tay anh ta cũng nhỏ ra máu tươi nồng đậm.
Thiên Sứ Trưởng lạnh lùng nhìn ta, nhìn ta cố chấp chống đỡ vũng máu trên mặt đất, gắt gao bắt lấy cổ tay của anh ta, một tay dùng áo choàng rách nát bao lấy thân thể gầy yếu của chính mình.
Anh ta nhướng mày, mạnh mẽ rút kiếm, ta cảm thấy trên mặt một trận tiếng vang nứt vỡ nhỏ vụn, cùng loại thống khổ nửa sống nửa chết, nhưng như thế lại khiến ta nắm càng chặt hơn.
Kiếm quang trên mặt ta chần chờ một chút, bởi vì mũi kiếm đã bị khe nứt xương cốt ta gắt gao khóa chặt, vì thế ta và Rhodes cuối cùng cũng có cơ hội ra tay. Còn hai Thiên Sứ Trưởng kia đã cùng kỵ binh của Rhodes đồng quy vu tận rồi, hiện tại chúng ta chỉ còn một kích cuối cùng này.
Nhưng mà với thực lực của chúng ta bây giờ, tựa hồ chỉ có chạy trốn mới có thể giữ được tánh mạng, chỉ cần hơi chút do dự, Thiên Sứ Trưởng sẽ dùng trường kiếm chẻ đôi ta thành mảnh vụn.
Ta vừa muốn quay đầu nhìn lại Rhodes, trên không trung truyền đến một trận nóng cháy, vạn điểm hồng quang như mưa rơi bay về phía ta.
Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy những pháo hoa kia vào ban ngày.
Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, chúng nó có vẻ có chút tái nhợt mềm yếu, giống như nàng công chúa bị bệnh lâu ngày, nhưng vẫn cao quý và xinh đẹp. Ta mỉm cười, thì ra đến khoảnh khắc sau cùng Rhodes vẫn lựa chọn tín niệm của anh, mà không phải ta.
Toàn thân ta đều bốc cháy lên, đau rát khi bị bỏng lại làm ấm áp da thịt lạnh lẽo của ta. Ta lần đầu tiên có cảm giác tử vong. Ta mỉm cười cầm lấy cánh tay Thiên Sứ Trưởng, chờ đợi những pháo hoa này đem thân thể của ta cùng anh ta hóa thành tro cốt. Thiên Sứ Trưởng nhìn ánh mắt ta, toát ra thần sắc không thể tin. Anh ta sẽ không hiểu được vì sao Rhodes lại ra tay với ta, lại càng không hiểu được vì sao ta không oán hận Rhodes, vì sao tình nguyện ngã xuống giữa Lưu tinh hỏa vũ của anh, cũng không nguyện ý chạy trốn khỏi Vân Trung thành chúng ta đã tận lực tìm kiếm—dù sao ba trăm sáu mươi ngày kia đối với năm tháng sinh mệnh vĩnh hằng của ta chẳng qua là hạt cát trên sa mạc, nhưng là một phần bảy mươi của cả sinh mệnh Rhodes.
Ta hiểu được, tín niệm vĩ đại của nhân loại là truy đuổi sự vĩnh cửu, vì thế ta nguyện ý, dùng sự vĩnh hằng của mình đổi lấy sự bất tử của Rhodes.
Giữa pháo hoa đầy trời, thân thể của ta trở nên vô cùng nhẹ, cuối cùng giống như một chiếc lá mục nát, bay xuống mặt đất.
Rhodes đã chạy tới ôm lấy ta, không ngừng gọi tên của ta. Hai hàng chất lỏng lạnh lẽo rơi xuống trên người ta, nhất thời bị bốc hơi không còn thấy bóng dáng.
Lần đầu tiên có người nhìn chăm chú mặt mũi ta như vậy, chính là Rhodes. Mà hiện tại ta chỉ là một hủ cốt cháy đen. Ta mỉm cười, từ trong l*иg ngực trống rỗng phun ra một hơi khí mốc meo cuối cùng: “Tiễn ta về nhà.”
Rhodes mang theo một Thiên Sứ cùng thi thể ta lại bắt đầu cuộc hành trình đằng đẵng.
Kỳ thực ta không có chết, ta chỉ là không thể nói, không thể động, nằm ở trong quan tài thời gian dài. Nhưng ta vẫn có thể cảm thấy hết thảy mọi thứ chung quanh, cảm thấy khi Rhodes nhìn thấy Thiên Sứ thì thất vọng.
Toàn thân Thiên Sứ mặc trường bào màu trắng, tóc dài màu nâu choàng qua hai vai. Anh ta vẫy đôi cánh màu trắng nói: “Thiên Sứ đích xác là một sinh linh xinh đẹp nhất thế gian, nhưng không phải cái loại anh vẫn tìm kiếm, bởi vì chúng ta không có giới tính, vẻ xinh đẹp mà anh muốn ở trên biển khơi xa xôi, những nhân ngư trên những đá ngầm không ngừng ca hát, các cô ấy có mái tóc màu vàng cùng con ngươi u lam giống biển khơi.”
Vì thế chúng ta lại đi ra biển. Nơi này có vô tận gió biển cùng trời xanh mây trắng, còn có những hài cốt trên phế thuyền trôi nổi ở trên biển.
Rhodes bắt đầu khắc dấu tích trên cột buồm mỗi ngày, khi những dấu vết này cao ngang đầu vai anh thì ta biết, lại là một năm trôi qua.
Trong một đêm trăng yên lặng, chúng ta rốt cuộc nghe thấy tiếng ca của mỹ nhân ngư.
Tiếng ca trong gió biển xa xa truyền đến, giống như ánh trăng gõ lên phím đàn nơi biển khơi. Tóc vàng của nhân ngư rối tung rủ xuống đất, vây đuôi xanh nhạt ở trên đá ngầm trắng tinh vẫy nhè nhẹ. Trong đôi mắt màu lam của cô ấy chỉ cần hóa mở một giọt, chính là biển khơi.
Con thuyền xa gần đều dừng ở chung quanh nhân ngư, trong khoang thuyền truyền đến vô tận tán thưởng.
“Xinh đẹp giống như Thiên Sứ.”
“Xinh đẹp giống như Công chúa.”
“Xinh đẹp giống như Tiên nữ.”
Rhodes yên lặng nhìn chăm chú vào cô ấy, anh không ngừng thuyền, càng không tiến lên khẩn cầu chúc phúc của nhân ngư, anh chỉ nhìn chăm chú cô ấy, mặc cho con thuyền chậm rãi chạy qua bên cạnh đá ngầm.
Thiên Sứ đứng ở bên quan tài của ta, thở dài nói: “Rhodes, anh rốt cuộc muốn tìm kiếm loại xinh đẹp như thế nào đây?… Phía Đông đại lục, nơi mặt trời mọc, có một tòa Nguyên Tố thành trong truyền thuyết, nghe nói tiểu Tinh linh ở bên trong là sinh linh xinh đẹp nhất thiên hạ.”
Rhodes mệt mỏi lắc đầu, anh liếc nhìn thi thể của ta: “Quên đi, ta trước đưa Isya trở về nhà.”