Nàng đưa Lục Tinh Hoài đến phòng của Thúy Lan.
"Thật là một đứa trẻ đáng yêu"
Thúy Lan vì sự xuất hiện bất thình lình của nàng dọa sợ.
Nàng ra lệnh cho Thanh Trúc bế đứa trẻ đi, Thúy Lan nhất quyết ôm chặt nói cách nào cũng không buông.
"Thúy Lan"
Ả đối đầu với ánh mắt cảnh cáo của ta, chậm rãi thả lỏng đôi tay.
Bế đứa trẻ trong tay, Thúy Lan càng lo lắng hơn bao giờ hết, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng.
Nàng rất hài lòng với phản ứng này của ả.
Đứa trẻ này thật sự rất đáng yêu, vừa thơm mùi sữa vừa mềm mại.
Sự lo lắng của Thúy Lan dành cho con gái đều được Lục Tinh Hoài nhìn thấy, trước giờ y chưa từng được hưởng sự lo lắng này.
"Ta sẽ đem con bé đi, cha mẹ và đệ đệ của ngươi ta cũng thả họ ra, còn ngươi, dọn đồ rồi cút khỏi đây"
"Không!"
Thúy Lan quỳ gối bên chân nàng, gắt gao nắm lấy vạt áo, ra sức dập đầu.
"Công chúa, người đừng làm vậy! Thảo dân biết mình sai, thực sự biết sai rồi, ta không dám làm như vậy nữa, nếu công chúa muốn trừng phạt ta thì cứ phạt, làm ơn đừng mang con của ta đi mà, nó còn nhỏ như vậy, nó là mạng sống của ta, cầu xin công chúa!"
Thúy Lan đau đớn cầu xin, thế nhưng bây giờ có hối hận cũng đã muộn.
"Nó là mạng sống của ngươi, vậy lúc trước ngươi xúi giục Tinh Hoài trở mặt với ta sao ngươi không nghĩ nó cũng là mạng sống của ta?"
"Là ta sai, ngàn lần sai vạn lần sai, công chúa người trừng phạt ta như thế nào cũng được, cầu xin người!"
"Hiện tại ta đang trừng phạt ngươi, ta muốn ngươi nếm trải cảm giác mẹ con chia cắt, từ đây về sau không bao giờ gặp nhau là cảm giác gì, tuy nhiên chút ít trừng phạt này cũng chưa đủ"
Ta vẫy tay gọi ba vị mama thân thể to khỏe vào, cứng rắn đổ bát thuốc vô sinh vào miệng ả.
"Như vậy mới đủ, từ nay về sau ngươi cũng không còn khả năng sinh nở, cả quãng đời còn lại của ngươi khẳng định sẽ luôn nhớ về con gái của mình. Con gái của mình ra sao rồi, có đủ ăn đủ mặc không, khi lớn lên sẽ trở thành một người như thế nào, có được gả cho người tốt không hay sẽ bị đem bán như một món hàng bán cho một nam nhân nào đó, hay là bị kẻ xấu dụ dỗ bán vào lầu xanh?"
"Con gái so với con trai càng khiến ngừi khác lo lắng hơn nhiều lần, ngươi nói xem có phải không"
Thúy Lan quỳ gối bên chân nàng khóc đến không thở nổi, chỉ có thể vô lực mà dập đầu khẩn cầu nàng có thể thay đổi quyết định.
Nhưng thứ nàng muốn thấy chính là ả ta sống không bằng chết.
Nàng đưa Lục Tinh Hoài đến đứng chờ ở ngoài cửa, hôm nay y triệt để không còn hy vọng.
"Người không sao chứ?" Lục Tinh Hoài muốn đỡ Thúy Lan đứng lên, ngược lại bị ả đẩy một cái suýt ngã.
"Cút! Ngươi là đồ sao chổi. Nếu như không phải tại ngươi, ta sẽ không mất đi con gái của mình!"
Lục Tinh Hoài dường như rất quen thuộc với giọng điệu này của Thúy Lan, tâm tình cũng không có dao động nhiều.
"Lúc trước rõ ràng là ngươi nói muốn ta trở thành con của ngươi, cũng là ngươi nói cho ta biết, ta không cần đọc sách, ta đều nghe theo ngươi mà"
"Đó là do ngươi ngu ngốc! Ta lúc đó cũng không phải là không thể sinh con, ai mà muốn đi nuôi con của người khác chứ, ta chỉ muốn ngươi trở thành một kẻ vô dụng, khiến mẹ con các người bất hòa. Sau này, con trai của ta sẽ được ghi tên vào phủ và kế thừa phủ công chứa, ai có thể nghĩ được ngươi chính là kể ngốc, ta nói cái gì thì tin cái đó cơ chứ"
"Vậy ra ngay từ đầu đều là ngươi gạt ta?'
"Đúng vậy, cho dù ta có được sủng đến mấy, cũng không dám khıêυ khí©h công chúa. Ta chỉ xúi giục ngươi một chút thôi, nhưng ngươi lại quậy lớn đến như vậy, ta là bất đắc dĩ mới phải nhận ngươi, ta rơi vào kết cục hôm nay tất cả cũng là do kẻ ngu như ngươi!"
"Ta thật sự muốn ngươi trở thành thành mẫu thân của ta, muốn hiếu thuận với ngươi"
Ánh mắt Thúy Lan sáng lên: "Vậy ngươi mau đi cầu xin công chúa, chỉ cần ngươi có thể đem con gái trở về cho ta, ngươi ngay lập tức sẽ trở thành con của ta!"
Ánh sáng trong mắt Lục Tinh Hoài vụt tắt.
Nàng cùng mọi người ra khỏi sân nhỏ của Thúy Lan, đi được một quãng xa, nàng mơ hồ nghe được tiếng gọi "Mẫu thân" từ phía sau truyền đến.
Nàng nhìn lên bầu trời, hoàng hôn hôm nay thật đẹp.
Hết.