Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Công Chúa Phải Ngoan Một Chút

Chương 53: Sau này

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 53: Sau này

Mắt cá chân rất nhỏ của Chúc Yểu bị trật, cũng không tính là nghiêm trọng. Dự tính hai hai tuần lễ là có thể khôi phục.

Băng bó mắt cá chân xong rồi ra khỏi phòng y tế. Nguyên Trạch đỡ cánh tay Chúc Yểu, khập khiễng đi rất chậm.

Chuông nghỉ trưa đã vang từ lâu, bây giờ trường học rất yên tĩnh. Chúc Yểu thong thả bước đi, nhớ tới vừa rồi khi băng bó cô lộ chân trước mặt Nguyên Trạch, mặt hơi nóng lên… Con gái thời này lộ chân là rất bình thường, thế nhưng Chúc Yểu lại có ký ức một đời ở Đại Ngụy kia, nên vẫn sẽ cảm thấy thẹn thùng.

Trầm mặc một chút, Chúc Yểu mở miệng: "Nguyên Trạch, tại sao hình như cái gì cậu cũng biết…" Vừa rồi ở phòng y tế, cuộc đối thoại giữa Nguyên Trạch và giáo viên y tế, lại phối hợp thuần thục với giáo viên y tế để xử lý mắt cá chân cho cô, quả thật còn giống giáo viên y tế hơn cả người kia.

Nguyên Trạch cẩn thận đỡ cô, nói: "Thần kiếp trước có học qua kiến thức y học."

Khi còn ở Đại Ngụy, với tuổi tác của hắn mà đã nhẹ nhàng giữ chức vị quan trọng, bên người dĩ nhiên sẽ có rất nhiều hung hiểm, học y lý cũng coi như thủ đoạn phòng bất trắc thứ nhất. Ở quan trường gần mười năm, anh cũng từng bị tập kích vô số lần, có vài lần đầu còn thu được tin tức, có lúc không kịp phòng bị sẽ chịu thương lớn lớn nhỏ nhỏ, một lần nghiêm trọng nhất là ở trên chiến trường, một tên xuyên ngực, cách trái tim chỉ hai tấc, thiếu chút nữa là mất mạng. Khi đó, nếu không phải bản thân từng học qua y thuật, quyết đoán quyết định, chỉ sợ đã bỏ mạng.

Chúc Yểu hơi kinh ngạc, trong ánh mắt tràn đầy sùng bái: "Cậu thật lợi hại." Nhớ tới bản thân, Chúc Yểu có chút ngượng ngùng, tiếng nói cũng nhỏ đi, "Không như tớ, cái gì cũng không biết."

Nguyên Trạch nhấp môi: "Thần có thể chăm sóc người."

Hửm? Chúc Yểu ngẩng đầu nhìn anh.

"... Cho nên công chúa không cần biết." Anh nhẹ nhàng nói.

Hai người trở lại phòng học cũng là lúc Ứng Úc Lưu tới. Chúc Yểu vội vào gọi một tiếng: "Cô giáo Ứng."

Ánh mắt Ứng Úc Lưu nhạt nhạt đảo qua khuôn mặt Chúc Yểu và Nguyên Trạch, dò hỏi thương thế nơi mắt cá chân Chúc Yểu xong, sau khi xác định không nghiêm trọng mới yên tâm. Cuối cùng bà thanh thanh giọng, thái độ nghiêm túc nói: "Sắp thi đại học rồi, việc học là quan trọng nhất, biết không?"

Ứng Úc Lưu hơi chỉ điểm. Vừa rồi Nguyên Trạch vội vàng ôm Chúc Yểu đến phòng y tế, rất nhiều bạn học đều đã nhìn thấy. Ứng Úc Lưu thường xuyên chú ý Nguyên Trạch. Mỗi giáo viên chủ nhiệm có thủ đoạn, trong lớp học đều có "Cơ sở ngầm" của mình, biết quan hệ giữa Nguyên Trạch và Chúc Yểu thân thiết… Sắp thi đại học, có đôi khi mạnh mẽ ra tay sẽ vô cùng có khả năng ảnh hưởng đến trạng thái của học sinh.

Thành tích của Nguyên Trạch rất ổn định, ngay cả thành tích của Chúc Yểu cũng tiến bộ rõ ràng… Dưới tình huống như vậy, việc Ứng Úc Lưu có thể làm cũng chỉ là nhắc nhở thêm mà thôi.

Chúc Yểu thấp thỏm trở lại chỗ ngồi. Nguyên Trạch kéo lưng ghế ra cho cô. Chúc Yểu ngồi xuống, tiếp theo hạ giọng hỏi Nguyên Trạch: "Có phải cô chủ nhiệm… đã biết rồi hay không?" Học kì 1, đã nói bóng nói gió cô phải chăm chỉ học tập, càng đừng ảnh hưởng đến việc học tập của Nguyên Trạch.

Nguyên Trạch gật đầu: "Ừ."

Chúc Yểu nghi hoặc: "Lúc trước tớ còn tưởng, nếu biết được việc của hai chúng ta, cô giáo Ứng nhất định sẽ mắng tớ."

Nguyên Trạch cười, thần sắc thật dịu dàng: “Mắng cậu cái gì?” Đây lại không phải của một mình cô.

Chúc Yểu chớp chớp mắt, tầm mắt dừng trên khuôn mặt nhu hòa của anh, đương nhiên nói: “Đương nhiên là cảm thấy tớ dạy hư cậu.”

Nguyên Trạch là người đứng đầu khối, mà cô lúc trước lại là học sinh học kém nhất. Bà ta tất nhiên sẽ cho rằng cô ảnh hưởng đến học tập của Nguyên Trạch.

Chúc Yểu duỗi tay muốn uống nước, Nguyên Trạch văn bình nước rồi đưa qua cho cô. Tiếp đó nhẹ giọng nói: “Yên tâm, sẽ không hư.”

Chuông tan học vang lên, Chúc Hằng nghênh ngang đi lên tầng hai.

Ở đầu cầu thang, Phùng Tinh Vãn đang ngoan ngoãn đeo cặp sách đi xuống, đồng thời nói chuyện với Từ Điềm, khuôn mặt thanh tú mang theo mỉm cười nhàn nhạt, khi nói chuyện lời nói cũng nhỏ nhẹ dễ nghe. Vì đang thảo luận một đề toán, còn rất nghiêm túc cho nên không nhìn thấy được người đi lên. Tới tận khi đối mặt, Phùng Tinh Vãn đột nhiên ngẩng đầu, tức khắc như lâm đại địch, mặt trắng đi ba phần.

Rõ ràng một giây trước còn đang cười.

Trong miệng Chúc Hằng ngậm kẹo que, mí mắt buông xuống, dáng vẻ như vừa mới tính ngủ, nhíu mày, giọng điệu lại vừa lạnh vừa lưu manh: “Tôi nói này___ Có phải cậu đã từng học môn biến sắc mặt hay không?”

Ánh mắt Phùng Tinh Vãn mờ mịt, nghe không hiểu hắn nói gì. Chỉ là cô theo bản năng sợ hãi, gắt gao dựa sát vào Từ Điềm.

Chúc Hằng cười nhạt một tiếng: “Yên tâm, tôi không phải tới tìm cậu…” Chúc Hằng sĩ diện, mỗi lần hắn đi tìm Phùng Tinh Vãn thì dáng vẻ đối phương cứ như thấy hồng thủy mãnh thú, thật giống với đời trước, thấy đã phiền. Vậy mà hắn cứ cố tình muốn trêu chọc cô… Nét mặt không nhịn được, thái độ của Chúc Hằng dĩ nhiên sẽ không quá tốt. Cho dù lúc này ăn mặc đồng phục thì cũng là bộ dáng đại ca trường học không dễ chọc.

Đôi tay hướng vào trong túi thăm dò, hắn nhếch lông mày, nói: “Tránh ra một chút, đừng chặn đường.”

Phùng Tinh Vãn ngay cả thở cũng không dám lớn tiếng, lông mi rũ xuống, nhìn chằm chằm mũi chân của bản thân. Nghe Chúc Hằng nói vậy, động tác cô thật nhanh nhích qua bên cạnh. Chủ động nhường đường.

Chúc Hằng liếc xéo cô một cái, nhấc chân dài, hai bậc thang cũng thành một bước, trực tiếp lên tầng ba.

Phùng Tinh Vãn thở ra một hơi thật mạnh.

Chúc Hằng lập tức bước vào phòng học ban 9, học sinh ban 9 đang định ra ngoài nhìn thấy hắn liền sợ tới mức vội lui lại một bước, sau đó cõng theo cặp sách đi ra bằng cửa sau. Chúc Hằng căn bản không phản ứng với bọn họ, đi tới cuối dãy, bàn tay nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, giọng cưng chiều nói: “Đừng thảo luận bài nữa, mặt trời cũng đã xuống núi rồi.”

Nguyên Trạch đang giảng một đề toán cho cô, mới vừa nói xong. Chúc Yểu mới vừa nhấc đầu liền nhìn thấy mặt anh trai mình, cười tươi sáng: “Anh hai, sao anh lại tới đây?”

Nguyên Trạch chậm rãi thu bút lại.

Chúc Hằng nhìn thoáng qua Nguyên Trạch, trong lòng vẫn tồn tại bản năng tôn kính. Hắn ở miệng nói: “Không phải chân bị trật sao? Lên xuống cầu thang đều không tiện, để anh cõng em xuống dưới.” Chuyện Nguyên Trạch ôm Chúc Yểu đến phòng y tế chỉ trong một buổi trưa đã truyền đi khắp trường. Nhưng cho dù Chúc Hằng biết quan hệ giữa hai người thì ở trường học tóm lại cũng phải kín đáo một chút.

Không nói hai lời, Chúc Hằng liền ném bút vào túi đựng bút cho Chúc Yểu, kéo lại rồi nhét vào cặp sách.

Chúc Yểu nhìn vào mắt Nguyên Trạch, nói: “Vậy, tớ đi trước.”

“Ừ.”

Chúc Hằng khom lưng, nhẹ nhàng để Chúc Yểu lên lưng, sau khi đắc ý dào dạt nhìn mắt Nguyên Trạch liền trực tiếp mang người ra khỏi phòng học.

Nguyên Trạch nhìn bóng dáng hai anh em đi ra ngoài, ánh mắt rất nhạt.

Trên lưng Chúc Hằng. Chúc Yểu nghe hắn đặc biệt dong dài hỏi tình huống của cô và Nguyên Trạch, cô trả lời từng câu một, lúc hỏi đến Nguyên Trạch có ôm cô hôn cô hay không, gương mặt chúc Yểu đỏ bừng, thay Nguyên Trạch nói tốt, lẩm bẩm một câu: “Cậu ấy sẽ không ức hϊếp tớ.”

Đây là nói thật. Nguyên Trạch tính cách quân tử, sẽ không miễn cưỡng cô điều gì. Nhưng những việc thân mật đó, phần lớn đều là cô mở miệng chủ động yêu cầu.

Chú Hằng không tin. Đàn ông là người hiểu đàn ông nhất.

Hắn nói: "Đối mặt với cô gái mình thích, đàn ông có thể có bao nhiêu đứng đắn?" Trong ấn tượng của Chúc Hằng, Nguyên Trạch quả thật là người không dính một ngọn cỏ, nhưng ánh mắt anh nhìn em gái hắn, chính là ánh mắt đàn ông nhìn cô gái mình thích, cực nóng cực dịu dàng, như muốn chiếm hữu.

Chúc Yểu nhếch miệng, hoàn toàn xem nhẹ trọng điểm, chỉ cười hì hì nghiêng đầu, âm sắc mềm mại: "Anh cũng cảm thấy, cậu ấy rất thích em?"

Lại còn đắc ý. Chúc Hằng chỉ hận sắt không thành thép, thế nhưng lại không có cách nào: "Vâng vâng vâng, là rất thích em."

Mặt mày Chúc Yểu nhiễm ý cười, đôi mắt nhìn về phía trước, trong lòng sung sướиɠ nói không nên lời. Nắng chiều màu cam nhiễm lên đám mây phía chân trời, tạo cho người ta cảm giác yên tĩnh lại ôn hòa tốt đẹp. Lưng anh hai rộng lớn vững chắc, làm cô nhớ tới ôm ấp của Nguyên Trạch.

Chúc Yểu còn đang cười, khuôn mặt nhỏ nghiêm trang: "Em cũng rất thích cậu ấy."

Chúc Hằng nghe xong trong lòng có chút hụt hẫng. Bước chân ngừng lại, sau đó tiếp tục đi về phía trước, giọng điệu khô héo: "Cô gái nhỏ à, thật không e lệ…" Khi Chúc Yểu còn là công chúa Đại Ngụy, cô rất thẹn thụng rụt rè. Ngoại trừ lúc đến tuổi kết hôn đi xem mặt thì hầu như cô không nói chuyện một mình với người khác giới xa lạ. Đâu có giống như bây giờ, thẳng thắn không hề cố kị mà nói thích…

Chúc Hằng càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, nhếch miệng, nhàn nhạt hỏi, "Thích bao nhiêu?"

Thích bao nhiêu? Chúc Yểu híp mắt, nghiêm túc tự hỏi vấn đề này.

Cô cúi đầu, lẳng lặng nhìn chằm chằm sau cổ anh trai, nhỏ giọng nói: "... Là loại thích muốn gả cho cậu ấy."

Chúc Hằng có chút ghen tị. Không muốn tiếp tục đề tài này, đi tiếp vài bước lại tiếp tục nói chuyện:

"Yểu Yểu, bây giờ khác với Đại Ngụy, mục tiêu cuối cùng của con gái không chỉ đơn giản là gả chồng nữa, mà còn có sự nghiệp…"

Chúc Hằng nghĩ, sau này cả tập đoàn Bích Mậu khổng lồ như vậy, hắn không muốn tiếp nhận. Nói cho cùng thì hắn chính là cái tên mà ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng không muốn kế thừa… Kẻ hèn của tập đoàn Bích Mậu thì tính là gì?

Chúc Hằng hỏi cô, "Chờ sau khi em học đại học, sẽ phát hiện thế giới này còn rất nhiều người thú vị… Em có thể làm rất nhiều việc mà em muốn, đến lúc đó, tầm mắt em trống trải sẽ phát hiện ra, tất cả của bây giờ đều không đáng kể chút nào."

Nguyên Trạch quả thật rất tốt. Nhưng Chúc Hằng cảm thấy, nhất định còn do nhân tố một đời ở Đại Ngụy kia. Khi đó, Nguyên Trạch là người đàn ông mà tất cả các cô gái trong hoàng thành Đại Ngụy đều muốn gả cho. Có tầng ấn tượng này tồn tại, khi tới nơi này rồi, em gái lại sớm chiều ở chung với Nguyên Trạch, dĩ nhiên hảo cảm sẽ tăng gấp bội. Nhưng khi còn ở Đại Ngụy, con gái trong nhà đều được nuôi trong khuê các, tuy là công chúa hoàng thành nhưng cũng vẫn bị trói buộc với hoàng cung. Tầm mắt hạn hẹp, sẽ cảm thấy cả đời con gái chỉ cần giúp chồng dạy con là đủ rồi.

Chúc Yểu tinh tế nghe Chúc Hằng nói. Khó có khi hắn lại nói ra được mấy lời thấm thía dạy bảo cô, lại còn có phong phạm của anh trai.

Chúc Yểu tò mò: "Vậy anh hai đã nghĩ ra tương lai sẽ làm gì chưa?"

Chúc Hằng nhíu mày, trả lời cô: "Dựa mặt ăn cơm đi."

Chúc Yểu nở nụ cười.

Chúc Hằng nghiêm mặt, nói: "Thật đó, gương mặt này của anh hai em cũng không phải là vô dụng, nếu ngày nào đó luẩn quẩn mà tiến vào giới giải trí mà nói, sẽ là ông xã quốc dân mà trăm tỉ thiếu nữ muốn gả cho." Điểm tự tin này thì Chúc Hằng vẫn phải có. Nhớ trước kia, Chúc Tấn Ung dựa mặt ăn cơm cũng là do một khuôn mặt anh tuấn hấp dẫn được Tiêu Minh Châu.

Một đời này Chúc Tấn Ung không có ngôi vị hoàng đế do tổ tiên truyền xuống, mà là xuất thân bần cùng. Lại nói tiếp, đoạn cảm tình giữa Chúc Tấn Ung và Tiêu Minh Châu kia, cũng được coi như là truyền kì.

Một tên nghèo bước vào một thành phố lớn, nơi nào cũng bị xem thường, vì thế lúc học đại học ông ta liền đóng gói chính mình thành một phú nhị đại, còn Tiêu Minh Châu lại mờ nhạt không nổi bật, vừa học đại học vừa đi làm công, ngày thường tiết kiệm mộc mạc. Tên nhà nghèo giả có tiền, cô gái nhà giàu giả bần cùng, rồi tới khi bàn chuyện cưới hỏi, Chúc Tấn Ung thẳng thắn nói tình cảnh gia đình mình với Tiêu Minh Châu. Tiêu Minh Châu vậy mà không có nửa phần ghét bỏ, chỉ bình tĩnh nói mình chính là người kế thừa thật sự của của tập đoàn Bích Mậu.

Nói đến cảm tình khi yêu đương thì hai người quả thật là có. Nhưng gia thế của Tiêu Minh Châu quá tốt, sau khi kết hôn tính cách Chúc Tấn Ung trở nên mẫn cảm, cảm thấy tự ti, cũng vì vậy mà ông thường xuyên cãi nhau với Tiêu Minh Châu. Tiêu Minh Châu bận rộn kế thừa xí nghiệp của gia tộc, lại liên tiếp sinh hai người con, làm sao có thì giờ cãi nhau với Chúc Tấn Ung. Cứ thường xuyên như vậy, cảm tình giữa hai người liền phai nhạt… Cũng may bỗng nhiên có được kí ức một đời ở Đại Ngụy kia, làm cho Chúc Tấn Ung bắt đầu yên tâm thoải mái bám váy vợ.

Tuy Chúc Hằng ngày thường phá phách nhưng những lời bày nói ra lại thật sự có lý. Về đến nhà, Chúc Yểu lấy di động ra, gửi WeChat cho Nguyên Trạch: [Cậu đã về đến nhà chưa?]

Nguyên Trạch đang bồi Trình Gia Úy ăn que nướng ở quán nướng ven đường. Sau khi tạm thời tách ra với Tưởng Điềm Nha, tâm tình Trình Gia Úy không tốt, bây giờ đang ngồi uống bia trong quán nướng, tửu lượng của hắn kém xa so với thể trạng to lớn kia, mới uống hết một lon bia mà tầm mắt đã mơ hồ, nói năng lộn xộn.

Nguyên Trạch nhăn ấn đường, phiền não. Nhìn thấy tin nhắn của Chúc Yểu liền vội trả lời: [Còn chưa.]

Tiểu công chúa lại chậm rãi gõ một hàng chữ gửi qua, hỏi: [Nguyên Trach, cậu đã nghĩ ra sau này sẽ làm gì chưa?]

Sau này…

Nguyên Trạch ghé mắt nhìn khuôn mặt phiếm hồng của Trình Gia Úy, thấy thân hình hắn lệch đi liền duỗi tay đỡ hắn một phen, tiếp đó lại trả lời tiểu công chúa

Di động trong lòng bàn tay chấn động, là Nguyên Trạch trả lời WeChat. Chúc Yểu lướt mở màn hình, thấy được tin nhắn Nguyên Trạch gửi tới:

[Học y.]

---------------------------------------------------------------------------

Tác giả có điều muốn nói:

Sắp lên đại học rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »