Chương 39: Ảnh chụp

Chương 39: Ảnh chụp

Năm phút trước. Phòng thay quần áo.

Trước kia Tưởng Điềm Nha chưa từng mặc qua nội y cổ trang cho nên không biết trình tự cách thức như thế nào, toàn bộ đều bọc vào, làm cho lộn xộn hết cả lên. Cô buông tay, vẻ mặt như đưa đám cầu xin giúp đỡ: “Yểu Yểu, quần áo này mặc như thế nào vậy?”

Chúc Yểu đã mặc chỉnh tề ngoái đầu lại nhìn.

Phần áo ngắn bên trên màu trắng hồng thêu hoa đào, đã mỏng manh lại còn xuyên thấu. Trước ngực buộc chặt, đai buộc tự nhiên rũ xuống, váy màu đỏ lựu uốn lượn dưới chân. Nơi khuỷu tay có một dải lụa màu trắng nhẹ nhàng tự nhiên vắt qua, phấp phới như tiên.

Ánh mắt Tưởng Điềm Nha sáng lên, khoa trương kêu oa oa.

Chúc Yểu nhẹ nhàng kéo dải lụa choàng xuống một chút, giúp Tưởng Điềm Nha sửa sang lại quần áo, bàn tay nhỏ tinh tế trắng nõn linh hoạt di chuyển trên làn váy, ánh mắt chuyên chú: “Đừng lộn xộn.”

Thân Tưởng Điềm Nha cao hơn Chúc Yểu một chút, ngoan ngoãn không lộn xộn. Nghiêm túc quan sát trang phục trên người Chúc Yểu, lúc xem đến trên mặt cô liền ghé lại gần làm cho lông tơ tinh tế trên mặt cô cũng có thể nhìn rõ.

Tưởng Điềm Nha nhỏ giọng nói: “Yểu Yểu, tớ cảm thấy dáng vẻ này thật hiền huệ.” Lại theo thói quen vuốt cằm đánh giá Chúc Yểu, “Tớ cảm thấy nữ chính trong phim cổ trang tối qua cũng không đẹp bằng nửa của cậu.”

Chúc Yểu cười cười, tiếp tục buộc đai lưng trước ngực cho cô.

Ở bên ngoài, Triệu Thiến Đình đang nói chuyện cùng chị họ. Cô cúi đầu nhìn bản thảo thiết kế của chị họ, nhiệt tình kiến nghị. Chị họ dở khóc dở cười, ghét bỏ phất phất tay: “Ý kiến vớ vẩn gì vậy, đi qua một bên đi, đừng quấy rối.”

Triệu Thiến Đình vẫn bám riết không tha: “Thật mà, em cảm thấy nếu đổi thành thêu con bướm thì sẽ càng thêm đẹp mắt, rất đẹp đó.”

Chị họ ghét bỏ phun ra một chữ: “Tục.”

Hai người còn đang thảo luận chợt nghe thấy phía sau “Xoạt” một tiếng, rèm cửa phòng thay đồ thật dày bị kéo ra. Triệu Thiến Đình và chị họ nghe thấy tiếng liền xoay người, sau đó càng ăn ý mà mở to hai mắt, chậm rãi nói: “Cái đó… Tuy rằng có hơi mạo muội nhưng mà chị vẫn muốn hỏi___ em gái à, em có muốn làm người mẫu của chị không?”

Ánh mắt Triệu Thiến Đình ngơ ngác thẳng tắp dừng trên người Chúc Yểu, đến khi phản ứng lại thì bản thân đã dạo vài bước vòng quanh Chúc Yểu, giọng điệu kinh diễm: “Quá đẹp… Còn đẹp hơn so với người mẫu chị họ tớ mời đến để diện đồ. Chúc Yểu cậu thật sự rất thích hợp mặc loại trang phục này.”

Tuy Triệu Thiến Đình biết diện mạo Chúc Yểu xinh đẹp, mặc cổ trang vào nhất định sẽ càng thêm xinh đẹp nhưng lại không ngờ cô phù hợp đến như vậy. Thật giống như thật sự bước ra từ trong phim truyền hình.

Khuôn mặt Chúc Yểu đỏ ửng, sau đó cô nhìn về phía chị họ của Triệu Thiến Đình rồi trả lời: “Thật ngại quá, em tạm thời không có ý định đó.”

Triệu Thiến Đình lôi kéo tay Chúc Yểu, cũng trả lời chị họ: “Chúc Yểu không thiếu tiền, chị tỉnh mộng đi.”

Chị họ lại nhớ tới áo len, giày cùng cặp sách trên người Chúc Yểu lúc nãy, tất cả đều là mẫu đơn giản của các nhãn hiệu lớn. Vừa nhìn là biết con nhà có tiền. Chỉ là… Chúc Yểu mặc vào thật sự rất đẹp. Thật ra diện mạo chỉ là một phần, phần còn lại là do khí chất sau khi mặc nhu váy, giơ tay nhấc chân không có chỗ nào không hài hòa, giống như đây chính là quần áo ăn mặc ngày thường.

Chị họ càng nhìn càng cảm thấy phù hợp, nhịn không được hỏi một câu: “Thật sự không xem xét lại một chút sao?”

Chúc Yểu nhẹ nhàng lắc đầu mỉm cười, giọng điệu hơi ngượng ngùng: “Thành tích của em rất kém, hằng ngày đều bận ôn tập, không có thời gian cho những chuyện khác.”

Cũng đúng. Em gái này cũng giống em họ, đều đang học năm ba. Đương nhiên phải lấy học tập làm trọng.

Nghĩ như vậy, chị họ cũng không hề nhiều lời nữa, chỉ đứng dậy nói một câu: “Hay là cũng đổi giày luôn đi, hai người đi số bao nhiêu?”

Tưởng Điềm Nha cười hì hì xoay vòng vòng, xách theo làn váy duyên dáng, nghe thấy chị họ nói vậy liền dừng bước chân lại, làn váy xoay tròn rồi buông xuống: “Tớ đi cỡ 37. Yểu Yểu thì sao?”

“Cỡ 35.” Chúc Yểu đáp lại một câu.

Tưởng Điềm Nha đánh ánh mắt về phía chân Chúc Yểu, lần nữa phát ra tiếng thét kinh hãi: “Yểu Yểu, chân cậu thật nhỏ.”

Chị họ tìm ra hai đôi giày thêu mới, vừa lúc lại hợp với hai bộ váy. Tưởng Điềm Nha nhanh nhẹn đổi xong, dậm chân một cái. Chúc Yểu cũng mang giày thêu vào.

Giày thêu phối với tất lụa, đôi chân trắng trong như ngọc lập tức bị che đậy dưới làn váy, sau đó chậm rãi đứng dậy.

Lúc này, phía sau truyền đến một tiếng giòn vang: “Chúc Yểu, Tưởng Điềm Nha.”

Là Triệu Thiến Đình gọi hai người.

Chúc Yểu hoảng hốt quay đầu, vẻ mặt còn chưa ổn định lại đã nghe một tiếng “Tách”.

Triệu Thiến Đình giơ điện thoại di động, nhìn hình ảnh bên trong bộ sưu tập mà tấm tắc bình phẩm: “Trình độ chụp ảnh của tớ trước giờ vẫn tốt như vậy, chụp ảnh quả thực rất tuyệt.” Nói xong còn đắc ý dào dạt cầm ảnh chụp cho Chúc Yểu và Tưởng Điềm Nha xem.

Tưởng Điềm Nha bụm mặt, giọng hàm hồ nói: “Cũng không tệ lắm, chỉ là… Mặt của tớ thật tròn.”

Triệu Thiến Đình cười nói cô: “Vậy ngày thường cậu ăn ít một chút không phải là được rồi sao?” Lại ngẩng đầu nhìn Chúc Yểu, chớp chớp mắt nhỏ giọng dò hỏi: “Chúc Yểu, tớ có thể gửi ảnh này lên nhóm chat lớp được không?”

Chỉ là một tấm ảnh cho nên Chúc Yểu không có ý kiến, gật gật đầu: “Có thể.”

Sau đó lại nhìn Tưởng Điềm Nha. Tưởng Điềm Nha đang sửa sang lại dải lụa choàng trên cánh tay, sảng khoái nói: “Đương nhiên không thành vấn đề… Ha ha, thứ tốt phải cho mọi người cùng thưởng thức không phải sao?”

Vì thế Triệu Thiến Đình liền mở màn hình di động đến nhóm chat lớp, sau một vài thao tác đã gửi ảnh chụp Chúc Yểu lên. Mới vừa gửi lên một giây mà trong nhóm chat lúc đầu còn yên ắng đã lập tức sôi trào.

Người phản hồi đầu tiên là Trương Kha, cậu ta là người hoạt náo nhất trong ban 9: “Ôi mẹ ơi, đây là tiểu công chúa từ nơi nào xuyên tới!”

Các nam sinh khác cũng lập tức phản hồi theo:

-

“Ban 9 tụi mình tính dùng giá trị đi đoạt giải quán quân hay gì?”


-

“Xin hỏi mấy vị đây ở đâu? Có cần tôi đến xách giày hay không?”


-

“Giơ tay, ở đây xin được nhấc làn váy.”


-

“...”


-

“Tuy Chúc Yểu kéo điểm bình quân lớp chúng ta xuống, thế nhưng cậu ấy đã nâng thật cao giá trị nhan sắc của lớp chúng ta. Tớ quyết định sau này sẽ bảo vệ cậu ấy thật tốt.”


-

“Chó liếʍ đến cùng không còn gì.[1]”


[1]Đây là ngôn ngữ mạng, ở đây có thể hiểu theo nghĩa người không có nguyên tắc mà đi nịnh nọt a dua theo người khác.

-

“Mọi người yên lặng một chút, đây là nhóm lớp chứ không phải nhóm theo đuổi ngôi sao. Nhắc nhở thân thiện___ còn năm giây nữa cô chủ nhiệm sẽ tới mặt trận.”


-

“...”


Sau đó… Các tin nhắn ở trên bị thu lại với vận tốc ánh sáng.

-

“Đậu má, chỉ lo xem ảnh mà quên mất thời gian, nếu quá thời gian là không thể thu lại được rồi.”


-

“Ha ha ha, vậy xóa sạch bên trên đi, xóa lẹ xóa lẹ.”


-

“Hay là chúng ta lập thêm một cái chatbox phụ để nói chuyện?”


-

“Ý kiến hay.”


-

“Tớ tán thành.”


-

“Tớ đồng ý hai tay hai chân.”


-

“...”


Nhóm chat lớp đang tĩnh lặng như nước lập tức nổ tung nồi. Các nam sinh tuổi trẻ hiếu động đều buông bút xuống, điên cuồng vuốt màn hình.

Trong phòng học ban 9, Hứa Du Du đang giúp Lâm Chỉ Y quét tước lại phòng học, sau khi đóng chặt cửa sổ hông, cô ta lấy di động đang rung ong ong không ngừng từ trong túi ra.

Thấy biểu tượng nhóm chat lớp không ngừng lập lòe, cô ta cảm thấy kì quái. Tại sao đang yên đang lành lại có nhiều tin nhắn như vậy. Tưởng có tin quan trọng nên Hứa Du Du liền mở ra, vừa nhìn đã thấy trọng tâm câu chuyện tất cả đều là Chúc Yểu. Cô ta nhíu mày nói thầm: “Cái gì đây…”

Ngón tay nhanh chóng trượt lên trên.

Lâm Chỉ Y đóng cánh cửa sổ cuối cùng hướng ra hành lang lại, đeo cặp sách lên rồi đi qua hỏi: “Đang xem cái gì vậy?”

Cô ta thò lại gần, vừa đúng lúc thấy ngón tay Hứa Du Du trượt đến ảnh chụp Chúc Yểu.

Vẻ mặt Lâm Chỉ Y lập tức cứng lại.

Trên ảnh chụp là Chúc Yểu đang mặc nhu váy, tóc dài xõa trên vai. Khi chụp bức ảnh này cô đúng lúc đang ngoái đầu nhìn lại. Hai mắt mờ mịt ngây thơ, to tròn ánh nước, rất tự nhiên. Hơn nữa cô còn có làn da trắng nõn cùng ngũ quan tinh xảo, nhất thời vô cùng kinh diễm.

Lâm Chỉ Y nhàn nhạt nói: “Là Chúc Yểu và Tưởng Điềm Nha…”

Tuy Lâm Chỉ Y chưa nói gì nhưng Hứa Du Du vẫn có thể cảm giác được, chắc là Lâm Chỉ Y cũng không dễ chịu gì. Hơn nữa những nam sinh ồn ào trong nhóm lớp lại là những người ngày thường đều xum xoe với Lâm Chỉ Y, mà bây giờ lại đi khen Chúc Yểu. Hứa Du Du lặng lẽ liếc mắt đánh giá bạn tốt một cái, tiếp đó nhìn chằm chằm ảnh chụp, ghét bỏ nói: “Thành tích đã kém mà cả ngày lòe loẹt này kia, cậu xem, ngực cũng lộ ra rồi, ảnh chụp loại này mà còn gửi lên nhóm lớp. Thật không biết xấu hổ…”

Lâm Chỉ Y không nói gì, khuôn mặt thanh tú tràn đầy trầm mặc.

Trong tiệm bánh kem, Trình Gia Úy nhìn chằm chằm di động của mình trong tay Nguyên Trạch, căng thẳng nuốt nước miếng nói: “Cái đó… Cậu không phải cũng có di động hay sao? Trả di động lại cho tớ.”

Nguyên Trạch mặt mày âm trầm, trên mặt nhìn không ra biểu tình, nhẹ nhàng ném trả lại điện thoại cho Trình Gia Úy.

Trình Gia Úy đón lấy, mở ra mình hình chính điện thoại, sau khi sửng sốt vài giây mới nói: “Đậu, cậu xóa ảnh đã lưu của tôi!”

Ánh mắt Nguyên Trạch bay qua.

Cảm xúc của anh luôn không lộ ra ngoài, hoặc là nói, vốn dĩ đã không có gì có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của anh. Nhưng hiện tại, Trình Gia Úy rõ ràng có thể cảm giác chính xác được cậu ta đang tức giận. Hắn lập tức lúng túng: “Tớ… Tớ đây chỉ là thưởng thức đơn thuần. Không có ý khác.”

Lại nói, trong ban có nhiều nam sinh như vậy, đoán chừng đều lưu rồi. Cho dù cậu ta có xóa sạch sẽ thì cũng chả có ích gì đâu.

“Chúc Yểu…” Hai tay Triệu Thiến Đình nắm điện thoại, ngơ ngác ngẩng đầu, biểu tình cũng đần độn như khúc gỗ, nuốt nước miếng một cái rồi nói: “Nam sinh lớp chúng ta hình như điên rồi…”

“A?” Tưởng Điềm Nha nghi ngờ há to miệng, không rõ ý cô ấy.

Vì thế Triệu Thiến Đình giơ điện thoại di động lên cho các cô xem. Tuổi trẻ vừa lúc là khi tốc độ tay của các nam sinh đều nhanh đến lạ kỳ. Tin nhắn lăn lộn rậm rạp chằng chịt, một tin nối tiếp một tin, tốc độ gần như spam. Căn bản thấy không rõ. Mà lúc Chúc Yểu xem, vừa lúc cửa sổ chat yên lặng lại.

___ “Trong lúc toàn thể bị cấm nói, chỉ có chủ nhóm và quản trị viên là có thể lên tiếng"

"..."

Tưởng Điềm Nha cùng Triệu Thiến Đình hai mặt nhìn nhau, chớp mắt một cái rồi kinh ngạc hỏi: "Ai cấm?"

Triệu Thiến Đình nhíu mày, gấp đến độ dậm chân khóc không ra nước mắt: "Xong rồi xong rồi xong rồi, nhất định là cô chủ nhiệm… Ảnh là do tớ gửi lên, có lẽ ngày mai cô giáo sẽ đến tìm tớ tính sổ mất."

Cô chủ nhiệm Ứng Úc Lưu ghét nhất là học sinh gây sự, đây là điểm mấu chốt, tất cả đều phải bình tâm học tập. Mà cô gửi lên một bức ảnh nhỏ trong nhóm chat, ban đầu chỉ muốn cho các bạn học xem trước quần áo Chúc Yểu sẽ mặc trong tiệc tối tết Nguyên Đán, lại không ngờ nhóm chat đột nhiên nổ tung. Đừng nói là nam sinh, ngay cả nữ sinh cũng ồn ào, còn nóng lòng muốn thử, cũng nghĩ nếu mặc được đồ cổ trang như vậy thì thật đã nghiền. Vì thế, cô chính là đầu sỏ làm cho các bạn học không thể chăm chú học tập.

Chúc Yểu yên lặng không nói, hai lọn tóc uyển chuyển nhẹ nhàng dán lên khuôn mặt cô, đôi mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm nhóm chat lớp đột nhiên yên tĩnh lại. Trong lòng nảy lên một dự cảm kỳ quái, giống như biết người nói kế tiếp sẽ là ai.

Sau đó, một tin nhắn nhảy ra:

-

"Đừng gửi những thứ không liên quan đến học tập."


Đây là…

Tưởng Điềm Nha thét chói tai nhảy dựng lên, trên mặt tràn đầy hưng phấn: "Lớp lớp lớp...”

"Lớp trưởng!"

Triệu Thiến Đình cũng kinh hô ra tiếng. Là cái người vạn năm chỉ lên nhóm chat thông báo ngắn gọn, gửi xong liền offline___ Nguyên Trạch.

Vì thế, đôi mắt Triệu Thiến Đình liền theo bản năng nhìn Chúc Yểu, "Lớp trưởng vậy mà lại online, còn nói cái gì "Đừng gửi những thứ không liên quan đến học tập"..." Vừa nói còn học theo giọng điệu lạnh nhạt xa cách của Nguyên Trạch, nghiêm trang thuật lại câu trong nhóm chat kia.

"...Chời địu, đủ ngả ngớn."

Chúc Yểu không nói gì.

Lúc biểu tượng chat của Nguyên Trạch xuất hiện, "Thịch" một tiếng, tựa như có thứ gì đó đánh thật mạnh vào tim cô.

Trên mặt nhịn không được tươi cười, tim đập gia tốc… Cô cảm thấy mặt mình thật nóng thật nóng.

-------------------------------------------------------------------------

Tác giả có điều muốn nói:

Hôm nay trái tim Thái phó nhộn nhạo.