Chương 36: Giáng Sinh

Chương 36: Giáng Sinh

Mặt Chúc Yểu nháy mắt càng trở nên đỏ hơn. Cô do dự cầm lấy di động, đôi mắt trong suốt, cắn môi. Không biết nên trả lời như thế nào. Trầm mặc một lát, màn hình di động lại sáng lên lần nữa, là Nguyên Trạch gọi tới. Cô do dự vài giây mới dám bắt máy.

Khác với loại hưng phấn bình thường khi nói chuyện điện thoại với Nguyên Trạch, lúc này cô hơi ủ rũ, giống như ở trên đầu có đôi tai đang cụp xuống, đến tiếng nói cũng không được tự tin: “Alo…”

Ở chung thời gian dài với Nguyên Trạch, Chúc Yểu cảm thấy anh không giống với trong tưởng tượng của cô. Trước kia cô cảm thấy, thái phó là người không nhiễm bụi trần, ôn hòa lịch sự tao nhã, dáng vẻ vĩnh viễn mang thần sắc tự nhiên. Nhưng hiện tại thì sao, anh ngẫu nhiên cũng sẽ có chút nghịch ngợm, có đôi khi còn trêu chọc cô. Thậm chí… Anh còn giống như lần trước, len lén hôn cô. Mà vừa rồi khi anh trả lời rằng anh đã thấy được tin nhắn thu hồi, tuy không thấy được dáng vẻ của anh nhưng Chúc Yểu cảm thấy, anh nhất định là đang cười.

Là đang chê cười cô đây.

Nguyên Trạch nhẹ “Ừ” một tiếng từ trong mũi, ngắn gọn lại chứa vài phần trêu chọc lơ đãng. Chúc Yểu lẳng lặng nghe, má hồng phình phình lên: “Cậu chê cười tớ.”

“Không có.” Nguyên Trạch lập tức nói.

Chúc Yểu không tin, bĩu môi: “Nhất định có.”

Nguyên Trạch không nói lời nào, chỉ yên lặng cười nhẹ, thế nhưng ý cười này lại rất thuần túy ôn hòa, nói chuyện cũng rất dịu dàng. Anh là người có tính cách lạnh nhạt, nhưng phần lớn lúc nói chuyện với cô, giọng anh đều dịu dàng như vậy. Giống như cô là một động vật nhỏ nào đó, chỉ cần anh nói chuyện lớn tiếng một chút thì cũng có thể dọa cô sợ.

Ở bên kia, Nguyên Trạch dùng tiếng nói trong trẻo nhẹ nhàng hỏi cô: “Công chúa muốn xem phim gì?”

Gần đây rạp chiếu phim có rất nhiều phim mới, Tưởng Điềm Nha đã đề cử cho cô vài bộ. Hình như tất cả đều có ý nghĩa riêng. Nhưng cô còn chưa quyết định được, hơn nữa, cô không biết Nguyên Trạch thích xem phim gì. Chúc Yểu vuốt cằm, nhẹ nhàng “Ừ…” Sau đó cô hơi ngửa đầu, ánh mắt mê mang do dự, hỏi: “Lúc nãy không phải cậu muốn đến thư viện để ôn tập hay sao?”

Anh lại cười đáp: “Trước tiên là ôn tập, sau đó mới đi xem phim.”

“...Ừ.” Chúc Yểu cuối cùng cũng vừa lòng. Chỉ là, cô không muốn anh nghĩ cô là người không có chí tiến thủ. Cho nên sau khi nghĩ nghĩ, Chúc Yểu vẫn không nhịn được tự giải thích cho bản thân, “Gần đây tớ thật sự rất cố gắng trong việc làm bài tập, vở ghi chú cậu cho tớ đã xem nhiều lần, đều thuộc lòng rồi.”

Anh đương nhiên biết.

Tư thế cầm điện thoại di động của Nguyên Trạch vẫn không nhúc nhích, tựa như đang bất động. Ánh sáng trong phòng khách màu trắng gạo chiếu lên khuôn mặt góc cạnh mà tinh xảo của anh, có vài sợi tóc che khuất cái trán trơn bóng, cũng che đi cảm xúc trong đôi mắt bên dưới. Năm ba cao trung rất vất vả, tiểu công chúa sống trong nhung lụa có lẽ chưa từng trải qua cuộc sống bị học tập đè nặng này. Thời gian dài ngủ không đủ giấc, thời gian ra chơi lại chỉ có vài phút, mí mắt của cô luôn muốn cụp xuống, thường thường sẽ cứ như vậy mà ngủ.

Nguyên Trach giật giật thân mình, khích lệ cô: “Ừ, công chúa thật ngoan.”

Được anh khích lệ, tươi cười của cô bỗng chốc tràn ra, nghiêng đầu, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Tớ muốn cùng vào đại học với cậu.” Thái độ rất kiên định.

“Được, cùng nhau.” Anh nói.

Sáng sớm hôm sau, Chúc Yểu rời giường với tinh thần phấn chấn. Con gái ở tuổi này thì thường rất hiếu động, cho dù cường độ ôn tập lớn đi chăng nữa thì sau khi ngủ một giấc dậy vẫn sẽ lập tức khôi phục lại sức sống, đôi mắt sáng trong, khuôn mặt hồng hào, vẻ mặt căng tràn colagen.

Tiêu Minh Châu mới vừa bưng đĩa bánh rau củ được chiên đến vàng giòn thơm ra ngoài, hỏi Chúc Yểu: “Cuối tuần tại sao con không ngủ thêm một lát?”

Muốn thi đại học thì phải dựa vào chính mình, dĩ nhiên Tiêu Minh Châu xót con gái, nhưng bà cũng hiểu rõ đây là điều mà mỗi học sinh năm ba cao trung nào đều phải trải qua. Cho nên, ngoài việc hằng ngày chăm sóc quan tâm cô thì về mặt học tập của cô bà lại không giúp được gì.

Chúc Yểu thành thật nói: “Nguyên Trạch hẹn con đi học bù ở thư viện thành phố gần đây ạ.”

Đặt đĩa sứ lên bàn, Tiêu Minh Châu tươi cười, dường như bà không hề lo lắng chuyện Chúc Yểu một mình ở chung với nam sinh khác, chỉ vừa lòng gật đầu: “Vậy con phải chăm chú nghe giảng, biết chưa?”

Chúc Yểu ngoan ngoãn gật đầu.

Khi Chúc Tấn Ung vừa gãi tóc vừa ngáp liên tục xuống lầu thì vừa đúng lúc nhìn thấy Chúc Yểu đã mang giày xong rồi ra ngoài. Đôi mắt mông lung, ông đi đến bên cạnh Tiêu Minh Châu, duỗi người lẩm bẩm nói: “Không phải hôm nay không cần đi học hay sao?”

Còn biết hôm nay là thứ bảy hả? Tiêu Minh Châu nhìn dáng vẻ Chúc Tấn Ung mỗi ngày sống đều uổng thời gian thì quả thực không biết nói thế nào thì ông mới chịu tốt lên. Mỗi ngày chỉ xem TV rồi chơi game. Lúc không có phần lớn kí ức ở Đại Ngụy còn tốt, còn biết ra ngoài cùng bạn bè lêu lổng uống rượu, nhưng từ khi có kí ức hai đời, Chúc Tấn Ung này liền khinh thường việc nhập bọn với đám bạn nhậu đó, ông cảm thấy rất mất mặt.

Chúc Tấn Ung lê dép lê lạch bà lạch bạch, bộ dáng lười nhác đến cực điểm. Tiêu Minh Châu rốt cuộc nhịn không được gác đôi đũa xuống, chống nạnh, quay đầu nói ông: “Đừng cứ ở nhà mãi thế.”

Mí mắt Chúc Tấn Ung từ từ nâng lên, hừ nhẹ một tiếng rồi phun ra một câu: “Bà theo tôi hả?”

Tuy băng tuyết đã tan nhưng trong không khí thi thoảng vẫn còn lan tỏa hơi lạnh, cóng đến tận xương. Mặt trời rất nhạt, yếu ớt len lỏi qua tầng mây làm lộ ra vài tia nắng nhỏ.

Thư viện thành phố, vẫn là chiếc bàn nhỏ gần cửa sổ lần trước. Lúc này Chúc Yểu đang làm một phần bài tập toán, nắm bút, vừa nãy chọn đề làm còn được tính là lưu loát, bình quân ba phút một đề. Nhưng đề điền vào chỗ trống lại giải rất khó. Cuối cùng cô dừng lại ở một đề chứng minh, nhíu hai hàng lông mày cong đẹp lại, phiền não tự hỏi.

Nguyên Trạch ngồi bên cạnh cũng đang làm một bài tương tự, chú ý thấy cô đã dừng bút anh liền nghiêng đầu, nhìn thoáng qua dáng vẻ đáng yêu khi phiền não không giải được đề của cô. Anh bỗng nhiên nhớ lại từng sự tình trước kia… giống như một thước phim, từng màn từng màn xẹt qua trong đầu anh.

Ngày ấy trùng hợp là anh lại vào Ngự Hoa Viên, tiểu công chúa trắng ngần, đôi mắt bị che lại bởi một dải lụa nhỏ dài, khóe môi cô giơ lên, hai tay cẩn thận thăm dò, từng bước từng bước chậm rãi đi tới, mò mẫm xung quanh, làn váy cung đình lắc qua lắc lại… Sau đó, mũi giày của cô đυ.ng tới anh, bước chân liền dừng lại. Cô vươn đôi tay tuyết trắng non mịn thử thăm dò, cổ tay kia thật tinh tế. Cô đυ.ng đến đầu ngón tay của anh, nhẹ nhàng cầm, khóe miệng càng giương cao hơn, lanh lảnh tươi cười: “Hoàng huynh, là người sao?”

Bỏ đi dáng vẻ đoan trang của công chúa, lúc đó giọng nói của cô vừa đắc ý vừa đáng yêu. Thái phó tuổi trẻ tuấn mỹ, cứ như vậy đứng trước mặt cô thất thần trong nháy mắt. Sau đó thái tử ở bên cạnh liền lúng túng lôi cô ra: “Là ta.”

Bàn tay nhỏ ấm áp rút khỏi lòng bàn tay anh. Khuôn mặt tuấn tú của thái phó nào đó vẫn lạnh nhạt, ở dưới tay áo quan phục đỏ tươi, ngón tay dần dần nắm lại. Có vài thứ, anh nắm không được. Con người đa phần sẽ bị hấp dẫn bởi những thứ bản thân mình chưa có được, anh tuổi còn trẻ mà tâm tư lại trầm ổn, cất giấu quá nhiều âm trầm gian xảo. Không bao giờ đưa ra những phán đoán dựa trên cảm tính mà mọi chuyện đều phải phân tích tường tận, cân nhắc lợi và hại.

Anh nhìn thấy tất thảy, lại sống quá tĩnh lặng lạnh nhạt. Thế nhưng vị công chúa này thân ở giữa chốn hoàng thất quyền thế mà lại đơn thuần thiện lương đến vậy.

Khi anh lần đầu tiên đối diện với ánh mắt của cô, anh thấy, trong đó ngoại từ một phần ngưỡng mộ hàm xúc nội liễm thì không còn gì khác, rất sạch sẽ.

Hầu như anh không cùng cô nói chuyện nhiều, nhưng lại biết cô luôn len lén nhìn anh. Tại yến hội, trong vòng bao khu vực săn bắn, ở Ngự thư phòng, thậm chí là cung điện của thái tử. Tâm tư anh nhạy bén, gần như khi đường nhìn của cô dừng trên người anh trong một thoáng chớp mắt thì anh đã phát hiện. Cô cho rằng bản thân giấu rất kỹ, mà anh lại cúi đầu, xem tất cả ở trong mắt, ngầm đồng ý để cô nhìn trộm. Bé gái nhỏ tuổi rất thích những thứ có vỏ ngoài đẹp đẽ, cô cũng là công chúa biết kính trọng người thầy, vậy thì cứ tùy cô đi. Dần dần, anh hình thành thói quen bị cô nhìn chăm chú…

Chúc Yểu lại lần nữa xóa bản nháp các bước làm rồi phồng má “Phù” một tiếng thổi đi vụn tẩy trên mặt giấy. Ngay lúc này, từ trên đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi: “Công chúa.”

Cổ tay Chúc Yểu chậm lại, thân thể cương cứng trong một giây, cô chột dạ nhìn anh: “Đề này tớ đã có hướng làm.” Cô cho rằng anh nhìn thấy mình gặp khó khăn trong lúc làm bài, hơn nữa dạng bài này, lúc trước anh đã từng dạy cô rồi.

Nguyên Trạch im lặng buông bút, cúi người, duỗi tay ôm cô vào trong lòng ngực.

“Lạch cạch.” Cây bút rơi xuống đất, Chúc Yểu chớp mắt hai cái, cả người cứng ngắc.

Cô tựa trong lòng ngực anh, cảm thấy có chút xấu hổ nuốt nuốt nước miếng. Cánh tay anh ôm lấy bả vai của cô, cằm gác lên tóc cô. Lấy một loại tư thế che chở để ôm lấy cô. Gò má dán vào l*иg ngực của anh, trong đầu Chúc Yểu nháy mắt trống rỗng, không biết tại sao anh lại đột nhiên ôm mình. Một khắc sau đó, khuôn mặt cô lặng lẽ đỏ ửng, khóe miệng thật sự không nén nổi niềm vui sướиɠ.

Trong ánh mắt cô chứa đựng đầy ý cười, đôi tay mất tự nhiên thử thăm dò mà kéo kéo vạt áo anh. Sau đó, tay một ngón lại một ngón lặng lẽ bò lên trên, cuối cùng ôm lấy eo của anh. Chúc Yểu mừng thầm, hỏi: “Đây… Đây là khen thưởng sao?”

Thân thể người con gái mềm mại, tóc đen cũng mềm mại suôn mượt mang theo một mùi trái cây thơm mát, còn có hương thơm nhàn nhạt trên người luôn quanh quẩn trong chóp mũi anh.

Ánh mắt Nguyên Trạch tĩnh lặng mà dịu dàng, tiếng nói cũng tự nhiên êm dịu, có cảm giác lười biếng như được phơi dưới ánh mặt trời: “Bỗng nhiên muốn ôm…”

Có vài cảm xúc, anh khống chế không được. Muốn ôm cô, muốn hôn cô. Càng ngày càng không khống chế được.

Buổi sáng hoàn thành một bộ bài tập, Nguyên Trạch chữa bài cho cô. Điểm số so với tự đánh giá của cô thì cao hơn. Giữa trưa sau khi ăn cơm xong, hai người ở lại thư viện xem sách trong chốc lát. Thấy đồng hồ đã điểm hai giờ, Nguyên Trạch liền mang cô đến trung tâm thương mại gần đó. Vì đang đúng dịp Giáng Sinh nên trong khu trung tâm thương mại rộng lớn rất náo nhiệt với bài hát Giáng Sinh, du dương mà vui vẻ. Tại trung tâm của tầng một có một cây thông Noel thật lớn đứng sừng sững, bên trên treo đầy quà tặng và đèn màu, lộng lẫy rực rỡ. Xung quanh được trang trí bằng những bóng đèn tạo hình, vòng hoa, tuần lộc, bông tuyết và đèn màu lấp lánh.

Trong ánh mắt Chúc Yểu là ảnh ngược của ánh sáng lấp lánh. Nguyên Trạch thấy cô thích nên liền nắm tay cô đến gần cây thông Noel để nhìn kỹ.

Hai bên trái phải đúng lúc có người đang chụp ảnh. Là một bà mẹ trẻ đang dắt con, bé trai khá lớn, cả người mặc bộ con tuần lộc, trên đầu còn mang theo mũ Giáng Sinh đỏ rực. Bà mẹ trẻ kia cũng đang đội mũ Giáng Sinh. Mà ở phía xa có một người đàn ông trẻ tuổi đang chụp ảnh cho họ, chắc là chồng của cô ấy.

Ánh mắt Chúc Yểu lướt qua. Có lẽ do bé trai trắng trẻo mập mạp kia quá đáng yêu, dáng vẻ ngây thơ đứng trước máy ảnh, khóe miệng còn chảy nước dãi, đôi mắt sáng long lanh, sạch sẽ trong sáng cho nên Chúc Yểu nhìn đến thất thần, ý nghĩ bỗng nhiên bay xa… Trong lúc hoảng hốt cô nghe thấy Nguyên Trạch hỏi mình: “Nghĩ gì vậy?”

Cô vẫn đang trong tình trạng ngốc lăng nên liền vô thức buột miệng thốt ra suy nghĩ trong đầu: “Nghĩ xem cậu thích bé trai hay bé gái…”

Ách…

Nguyên Trạch dừng lại.

Chúc Yểu cũng ngẩng đầu, ngây ngốc đối mắt với Nguyên Trạch, khi nhìn thấy biểu tình đờ đẫn hiếm thấy của anh, mặt cô “Bụp” một phát bị thiêu đốt. Vội vàng chuyển đề tài: “Bên kia hình như có bán kem.”

Nguyên Trạch khôi phục lại thần thái bình tĩnh, khẽ vuốt cằm nhìn bóng lưng vội vã chạy của cô, nhếch môi mỉm cười.

Người xếp hàng trước cửa sổ quầy bán kem rất dài, nữ sinh chiếm đa số. Phần lớn còn là người yêu. Chúc Yểu yên lặng xếp vào cuối hàng. Đợi đến lượt của cô thì nữ sinh phía trước quay người lại, kem trên tay cầm không chắc liền lung lay như muốn đổ lên người Chúc Yểu. Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì cánh tay đã bị một lực lôi kéo, nhẹ nhàng kéo cô ra một khoảng cách.

Chúc Yểu lảo đảo vài bước, đến khi lưng tiếp xúc với người phía sau mới ổn định lại thân mình. Nữ sinh phía trước liên tục nói: “Thật ngại quá.”

Tính tình cô rất tốt nên nhanh chóng đáp lại: “Không sao.”

Đến lượt Chúc Yểu, cô nhìn bảng menu các loại kem, hỏi Nguyên Trạch muốn ăn vị gì. Nguyên Trạch lắc đầu nói không ăn. Chúc Yểu cũng không miễn cưỡng, chọn vị dâu tây, lúc tính tiền, người phục vụ dùng thái độ nhiệt tình nói: “Em gái, hôm nay nhân sự kiện lễ Giáng Sinh nên khi mua cây kem thứ hai sẽ được giảm giá một nửa, em thật sự không cần sao?”

Nửa giá! Đôi mắt Chúc Yểu trợn to. Tiểu công chúa đã dần dần thích ứng được với cuộc sống nơi thành thị, ngoại trừ học tập, cô ngẫu nhiên cũng sẽ lên mạng, đi dạo mua sắm. Khi nhìn thấy có hàng giảm giá đẩy mạnh tiêu thụ, mà giá cả so với giá gốc thì rẻ hơn rất nhiều thì tiểu công chúa tiết kiệm kiêm quản gia nào đó sẽ mua tất cả về. Cho dù cuối cùng phát hiện ra nó không cần thiết thì cô cũng cảm thấy rất lời.

Bây giờ một cây kem giá tám đồng, nếu mua hai cái thì sẽ là sáu đồng một cây. Chúc Yểu nhìn chằm chằm bảng giá, cảm thấy nếu chỉ mua một cây thì sẽ rất thiệt, thế nhưng nếu mua hai cây thì một mình cô ăn không hết.

Vì thế Chúc Yểu nghiêng người, nhẹ nhàng nhéo nhéo ngón tay Nguyên Trạch, lay lay vài cái, giọng mềm mại như trộn lẫn với đường: “Cậu ăn cùng tớ đi có được không?”

Ánh mắt Nguyên Trạch tối lại, thân hình thẳng tắp xuất sắc hơi căng ra, môi mỏng hé mở: “... Được.”

Chúc Yểu nở nụ cười, cúi đầu nhìn bảng giá, đuôi ngựa được chải sau đầu có chút lỏng lẻo, nghiêng nghiêng rũ sang một bên. Cần cổ thẳng tắp tinh tế, trắng như ngà voi, làn da trắng nõn non mịn ẩn dưới lớp áo lông… Cô đột nhiên quay đầu, đôi mắt đen mà sáng, hỏi hắn: “Có vị chocolate, bạc hà, matcha và dâu tây, cậu muốn cái nào?”

Ánh mắt Nguyên Trạch sâu xa, nói với cô: “Giống cậu.”

“Vậy dâu tây.”

Kem ngọt lạnh. Chúc Yểu thường xuyên ăn ở quầy ăn vặt trong trường cùng với Tưởng Điềm Nha, nhưng từ lúc trời chuyển lạnh lại ăn ít đi. Lúc trước cô bị cảm mạo nghẹt mũi, ăn cái gì cũng không có vị mơ mà lại rất muốn ăn kem. Chúc Yểu rất nhanh đã ăn hết một nửa. Cô nghiêng người nhìn Nguyên Trạch, thấy bàn tay trắng trẻo thon dài của anh đang cầm cây kem dâu màu hồng, bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười… Anh cũng sẽ thích vị dâu tây thôi.

Nguyên Trạch ăn rất lịch sự, ánh mắt liếc về phía Chúc Yểu, cô lập tức cúi đầu tiếp tục ăn kem.

Vị thơm ngọt lan ra từ đầu lưỡi, Nguyên Trạch cầm kem, chậm rãi nói một câu: “Bé gái.”

Cái gì? Bước chân Chúc Yểu ngừng lại, nhìn mặt Nguyên Trạch.

Đáy mắt anh đen nhánh trầm lắng, đậm đến nỗi tụ lại hóa ra mực, hai cánh môi hợp lại thành một đường cong, xương cằm góc cạnh rõ ràng. Anh khom lưng cùng cô bốn mắt nhìn nhau, giơ tay, dùng ngón tay cái xoa khóe môi cô, lau đi phần kem không cẩn thận bị dính lên.

Hơi thở từ từ phun lên mặt Chúc Yểu, động tác dịu dàng, giọng nói càng dịu dàng hơn, anh trả lời vấn đề vừa rồi của cô: “Tôi thích bé gái.”

--------------------------------------------------------------------

Tác giả có điều muốn nói:

Bé trai sẽ ra đời trong tương lai: “Oa____” (khóc ầm ĩ trong nôi)