Chương 28: Hôn

Chương 28: Hôn

Gương mặt anh bình tĩnh, ánh mắt nhu hòa. Chúc Yểu không chớp mắt nhìn anh, nghe tiếng nói trầm thấp của anh, trong đầu tưởng tượng dáng vẻ bướng bỉnh hồi bé của anh… Khi anh còn nhỏ, nhất định rất đáng yêu. Sau đó lại tưởng tượng ra dáng vẻ anh chậm rãi lớn lên và học tập trong Hầu phủ. Thái phó ngày xưa ở trong mắt cô quá mức hoàn mỹ, bây giờ thêm chút hiểu biết nho nhỏ này nữa, lại càng làm cô muốn thân thiết với anh.

Nguyên Trạch nói tiếp: “Thật ra thần là một người rất không thú vị, cũng có rất nhiều khuyết điểm. Có khả năng sau này ở chung lâu rồi, công chúa sẽ cảm thấy rất nhàm chán…” Cô khác với anh, cô ngây thơ hồn nhiên, bên cạnh luôn có một đống người đi theo lấy lòng, cuộc sống lại an nhàn, cho nên mới có thể hình thành tính tình dịu dàng thiện lương như vậy.

Chúc Yểu nhất thời ngẩn ra, trở nên nóng nảy: “Sẽ không có chuyện đó đâu, tớ cảm thấy cậu chỗ nào cũng tốt, tớ rất vui vẻ___” đột nhiên im bặt. Những lời còn lại cứng ngắc mắc ở cổ họng.

Không khí giữa hai người lập tức trở nên yên tĩnh.

Vẻ mặt Nguyên Trạch rõ ràng cũng cứng lại.

Ánh mắt giao nhau. Đôi mắt tiểu công chúa ôn nhuận, cánh môi hơi hé mở, khuôn mặt trắng như ngọc rất nhanh đã nhiễm một mảnh đỏ bừng, nháy mắt tiếp tục lan đến bên tai, vành tai biến thành màu đỏ như máu. Cô bối rối rũ lông mi, nhưng sự thẹn thùng nội liễm của con gái cổ đại làm sao có thể che dấu được.

Cô mất tự nhiên cầm bút lên, tiếng nói rất nhỏ rất nhỏ: “Giảng, giảng bài thôi.”

Nguyên Trạch hoàn hồn, khóe môi cong lên, nhìn chằm chằm tóc trên đỉnh đầu cô một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Được.”

Giọng nói kia đặc biệt dịu dàng, Chúc Yểu cảm thấy mặt mình lại nóng thêm ba phần. Cúi thấp đầu, nhìn bài kiểm tra trước mặt, cô vẫn thẹn thùng, nhưng trong lòng lại không nén nổi vui mừng. Khuôn mặt nóng như bị phỏng nhưng cô vẫn cười, nhìn bài kiểm tra toán tự nhiên cảm thấy nó thật thân thiết thật đáng yêu.

Nguyên Trạch xem kỹ bài kiểm tra của cô, quả thật là do không đủ thời gian, ở cuối có mấy đề nếu cô nghiêm túc thì vẫn có thể được điểm. Trước tiên anh sẽ không giảng mà cho cô thời gian làm lại, một lúc sau anh sẽ kiểm tra lời giải. Chúc Yểu nghe theo anh, bắt đầu nghiêm túc làm bài. Không biết có phải do có anh ở đây không mà cô cảm thấy đặc biệt chắc chắn. Chúc Yểu thu lại tâm tư, nhìn vào đề bài, dần dần cô cũng có lời giải.

Làm xong một đề, Chúc Yểu nghiêng đầu nhìn Nguyên Trạch, anh đang ở bên cạnh xem bài kiểm tra mấy môn khác của cô, dáng vẻ chuyên tâm của anh rất đẹp. Chúc Yểu mỉm cười, cúi đầu tiếp tục giải đề.

Nguyên Trach cầm bài thi, khóe môi giơ lên.

Hai người không nói lời nào, chỉ có tiếng bút viết vào giấy phát ra âm thanh rất nhỏ, còn có tiếng hít thở rất khẽ. Mà lúc này, cách một cái bàn bên tay phải của Chúc Yểu có một đôi tình nhân cũng đang ôn tập.

Nữ sinh ghé mặt lên trên bàn dùng đôi mắt trông mong nhìn nam sinh, còn nam sinh thì lại cầm sách tiếng Anh chọn ra từ vựng cho nữ sinh. Nữ sinh kia nhỏ giọng đọc, tiếng nói rất nhỏ. Đối mặt với hai từ đơn được đưa ra, nữ sinh cười khanh khách chu miệng lên, sau đó nam sinh kia liền lại gần hôn nhẹ một cái.

Từ góc độ của Chúc Yểu nhìn đến thì chỉ có thể rõ ràng nhìn thấy tươi cười trên mặt nữ sinh, còn nam sinh kia, cô chỉ nhìn thấy cái ót.

Người yêu hôn môi nhau là việc rất bình thường. Tưởng Điềm Nha đã dạy cô rất nhiều chuyện tình yêu học đường này, còn đề cử cho cô rất nhiều phim truyền hình hay, trong đó không thiếu những màn thân mật như vậy. Mới đầu mặt Chúc Yểu cũng đỏ bừng, mỗi lần nhìn thấy nam nữ chính hôn môi cô đều theo bản năng che mắt lại, sau đó ngón tay lại lặng lẽ tách ra một khe hở nhỏ, hoàn toàn bị bản tính tò mò đánh bại. Bây giờ tuy đã quen với phim truyền hình, nhưng cảnh thật người thật diễn ra sờ sờ như vậy ở trước mặt cô, hơn nữa…

Nguyên Trạch còn đang ngồi bên cạnh.

Lại nhìn đôi tình nhân đang hôn môi kia. Mới bắt đầu hai bọn họ chỉ môi đối môi mổ nhẹ, lúc sau lại chậm rãi dính chặt vào nhau, hôn hết sức triền miên. Tuổi hai người cũng không lớn, khá trẻ và ngây ngô, vẫn mang theo nét học sinh cao trung.

Gương mặt Chúc Yểu nóng rát, toàn bộ lời giải đều bay đi hết, tay cầm bút rối rắm không thôi.

Nguyên Trạch nghiêng đầu nhìn tiểu công chúa, thấy gương mặt cô đỏ ửng, ánh mắt liền thẳng tắp theo hướng cô đang nhìn, lập tức nhìn thấy đôi tình nhân đang hôn môi cách đó không xa.

Thiếu niên xưa nay trầm tĩnh bây giờ trên mặt cũng có nét xấu hổ của những người cùng tuổi nên có. Nguyên Trạch cố làm ra vẻ mặt bình tĩnh, giọng điệu cũng rất bình tĩnh, nhỏ giọng đề nghị nói: “Chúng ta chuyển qua bàn khác đi.”

Chúc Yểu không ngẩng đầu, vành tai đỏ bừng, gật gật đầu nói “Được”.

Tiếp đó cô vội vàng thu gọn lại bài kiểm tra, bỏ bút vào túi đựng bút, nhét tất cả đồ vật vào cặp sách, ngay cả khóa cặp cũng không kéo, cứ như vậy trực tiếp đứng dậy đi theo Nguyên Trạch.

Chuyển qua cái bàn khác.

Chúc Yểu làm xong bài, Nguyên Trạch sẽ cẩn thận chữa cho cô. Cô nói biết làm một số đề, bây giờ giải ra, quả thật đều chính xác. Chúc Yểu nắm bút, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Nguyên Trạch, lặng lẽ hỏi: “Thế nào?”

“Ừ.” Nguyên Trạch gật đầu.

Phải vậy chứ. Cô cố gắng như vậy thì sao có thể không có chút tiến bộ nào chứ. Chúc Yểu rất vừa lòng với đáp án này, nâng đầu nhìn Nguyên Trạch, nhưng không biết tại sao, ánh mắt lại cầm lòng không đậu dừng trên môi anh… Môi Nguyên Trạch rất đẹp, hơi mỏng, khá mịn. Hình như rất mềm.

Ngơ ngác nhìn chằm chằm thật lâu, mãi đến khi đυ.ng phải đôi mắt đen nhánh của Nguyên Trạch cô mới chợt bừng tỉnh, ngay sau đó lập tức cúi đầu.

Trên mặt Nguyên Trạch hiện lên ý cười rõ ràng. Anh từ lâu đã biết cô thích nhìn anh. Lúc ấy ở trong hoàng cung Đại Ngụy, cũng như thế này. Phần lớn thời điểm anh đều làm bộ như không biết, cứ tùy ý cô nhìn.

Hai người ôn tập đến 11:30 giờ trưa, Nguyên Trạch mang cô tới một trung tâm thương mại gần đó để dùng cơm. Tầng một và tầng hai của trung tâm thương mại là khu ẩm thực, đến giờ cơm trưa có rất đông người tập trung ở đây, Chúc Yểu cũng không kén chọn, cô tìm một gian hàng sạch sẽ ngăn nắp ngồi xuống, chọn hai phần mì thịt bò. Chờ đến khi tô mì thịt bò nóng hổi được bưng tới, di động trong cặp sách của Chúc Yểu lại vang lên.

Là Tiêu Minh Châu gọi tới, Chúc Yểu bắt máy, dùng giọng nói ngọt ngào kêu một tiếng: “Mẹ.”

Ở bên kia Tiêu Minh Châu cuối tuần cũng phải ở lại công ty, bà vừa mới tan họp, ăn cơm hộp do thư kí chuẩn bị xong lại nhớ tới con gái hôm nay có ra ngoài liền gọi điện thoại hỏi xem cô có ăn cơm đúng giờ hay không. Chúc Yểu vừa nhận lấy đôi đũa Nguyên Trạch đưa qua, vừa đáp lời Tiêu Minh Châu.

Tiêu Minh Châu không yên tâm: “Đừng ăn bậy đồ ăn vỉa hè, cẩn thận không lại đau bụng…” Sau đó bà kể ra tên mấy nhà ăn gần thư viện thành phố.

Tiêu Minh Châu tuy rằng tán thành việc Chúc Yểu thường xuyên ra ngoài cùng bạn học, hơn nữa cũng vì học tập, nhưng nên lo lắng thì vẫn lo lắng. Bà luôn cảm thấy không yên tâm khi con gái ở bên ngoài.

Chúc Yểu tiếp tục đáp lời. Cô vừa tiếp điện thoại với Tiêu Minh Châu xong thì ngay sau đó lại nhận được điện thoại của Chúc Tấn Ung gọi tới. Cuối tuần, Tiêu Minh Châu không về nhà, Chúc Hằng thì luôn thích lêu lổng ở bên ngoài, cho nên bình thường chỉ có Chúc Yểu ở nhà cùng Chúc Tấn Ung. Bây giờ không có Chúc Yểu ở bên cạnh, Chúc Tấn Ung một mình đối diện với bàn thức anh quạnh quẽ cẩm thấy bản thân rất nhỏ yếu bất lực, cho nên đành phải gọi điện thoại đến, hỏi Chúc Yểu khi nào về nhà.

Chúc Yểu có chút dở khóc dở cười, ngoan ngoãn nói: “Sau khi ăn cơm xong con còn tiếp tục đến thư viện nữa, vâng… Con sẽ cố gắng hết sức để về sớm.”

Ở bên kia vị ba ba Chúc Tấn Ung tủi thân kêu “À” một tiếng, vẫn còn cố níu điện thoại hỏi mấy câu: “Ngoại trừ Tưởng Điềm Nha thì còn có nam sinh nào hay không? Không nên luôn ở cùng với cái tên chuyển trường ở cùng ban với con, cậu ta mới tới không lâu, con còn chưa hiểu rõ cậu ta, cẩn thận bị người khác làm hại…”

Chúc Yểu ra ngoài chỉ nói là cô đến thư viện làm bài tập cùng Tưởng Điềm Nha, cho nên lúc này cô cảm thấy hơi chột dạ, vô thức đưa mắt nhìn Nguyên Trạch ngồi phía đối diện, sau đó cô quay đầu đi, hạ thấp giọng nói: “Không có, chỉ có Tưởng Điềm Nha ạ.” Sau khi nói xong mới dám ngắt điện thoại.

Sau đó cô cầm lên đôi đũa, bắt đầu ăn mì.

Hùi hương của mì thịt bò phả vào mũi, hương mì cùng mùi thịt bò hòa trộn với nhau, sợi mì chất lượng, bên trên bày vài miếng thịt bò và rau thơm.

Chúc Yểu không thích rau thơm, vừa rồi cô quên không nói, bây giờ lại phải cầm đũa chậm rãi nhặt ra. Nguyên Trạch thấy thế liền lấy ra đôi đũa mới từ ống trúc, cùng nhặt rau thơm giúp cô. Chúc Yểu khẽ nói “Cảm ơn.”

Nhặt xong, Nguyên Trạch buông đôi đũa tiếp tục ăn mì. Cả hai đời anh đều rất ít nói, hơn nữa việc không nói trong lúc ăn và ngủ đã sớm trở thành thói quen, cho nên anh càng không thể nói. Nghĩ nghĩ, anh vẫn nhịn không được mở miệng: “Hay là thần tìm thời gian đến nhà công chúa chào hỏi một chuyến đi.”

Tay cầm đôi đũa của Chúc Yểu khựng lại. Đôi đũa vẫn còn đang kẹp sợi mì, nước lèo tỏa ra hương vị mê người. Cô vui vẻ gật gật đầu: “Được."

Bởi vì Nguyên Trạch rất ưu tú nên kiếp trước Chúc Tấn Ung và Tiêu Minh Châu đều rất thích anh, còn Chúc Hằng thì kính sợ anh. Cô thật mong đợi anh tới nhà mình.

Cơm nước xong, Nguyên Trạch đi xếp hàng mua trà sữa, Chúc Yểu đến nhà vệ sinh của khu trung tâm thương mại để rửa tay. Tiếng nước chảy ào ào, tẩy rửa tay sạch sẽ rồi hong khô, sau khi cô ra khỏi WC nữ lại nghe thấy một loạt tiếng bước chân tán loạn cùng mùi rượu nồng đậm đang tới gần đây.

Chúc Yểu nâng mắt nhìn.

Đang đi đến là một người đàn ông mới khoảng hai mươi tuổi, gã mặc áo khoác màu đen, phần cổ lộ ra chiếc vòng vàng lắc lên lắc xuống, mặt mày đỏ rực, trên người toàn mùi rượu, chòm râu thì lởm chởm, bên miệng còn đang ngầm điếu thuốc. Gã bước loạng choạng, ánh mắt mơ hồ nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm.

Chúc Yểu nhanh chân xê dịch qua bên cạnh, tránh đi theo bản năng.

Tưởng chừng như người kia đã đi qua, nhưng cánh tay cô lại chợt căng thẳng, giống như bị cái gì giữ lại vậy, ngay sau đó, giọng nói cà lơ cà phất truyền đến, còn mang theo ý ngả ngớn: “Đừng đi vội như vậy chứ, ở lại nói chuyện với anh một lúc đi.”

Cánh tay bị người lạ đùng vào, Chúc Yểu tức khắc nổi lên một lượt da gà, bị đơ hai giây, ngay sau đó cô bắt đầu giãy giụa.

Nhưng lực tay người kia rất lớn, có thể dễ dàng kéo cô lại. Cánh tay bị siết đến tê dại, Chúc Yểu dùng sức dẫm một phát lên chân gã, đối phương ăn đau vội vàng buông lỏng tay, tóm được cơ hội, Chúc Yểu chạy nhanh ra ngoài.

Cô nghiêng ngả lảo đảo chạy ra bên ngoài, đúng lúc gặp Nguyên Trạch đang cầm trà sữa đi đến, anh giang hai tay đỡ được cô.

Ngay sau đó là giọng nói đầy lo lắng của Nguyên Trạch: “Làm sao vậy?”

Chúc Yểu ngẩng đầu, nhìn thấy Nguyên Trạch mới an tâm lại: “Có người uống say, nắm, nắm lấy tay tớ không buông…”

Mặt cô trắng bệch, hốc mắt ươn ướt, thật ra cô không có khóc, nhưng quả thật đã bị dọa không nhẹ. Trong lòng Nguyên Trạch trầm xuống, hạ giọng trấn an: “Đừng sợ.” Ánh cúi đầu, ánh mắt dừng trên cổ tay nơi bị cô nắm lấy.

Làn da của cô rất trắng, cánh tay tinh tế mềm mại, bây giờ lại nổi lên vệt đỏ rõ ràng.

Nguyên Trạch đang dịu dàng trấn an cô, khi nhìn thấy vệt đỏ trên cánh tay kia, ánh mắt lập tức trầm xuống, tối lại.

L*иg ngực anh phập phồng, khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt nghiêm nghị, khí lạnh lộ rõ giữa hai chân mày. Nhét ly trà sữa còn nóng vào tay cô, anh cúi người sờ mặt cô, dịu dàng nói: “Ngoan, chờ tôi ở chỗ này.”

Trong lòng Chúc Yểu run lên, đi theo vài bước.

Sau đó cô lập tức nhìn thấy Nguyên Trạch bước nhanh đến cửa WC nam, nhìn thấy gã đàn ông xiêu vào dựa trên cửa WC nam liền trực tiếp túm cổ áo gã lôi vào WC nam.

Ngay sau đó, bên trong WC nam truyền đến một trận tiếng ẩu đả…

Chúc Yểu đờ ra, cũng không rảnh đi lo mấy chuyện khác, cứ như vậy đi theo vào WC nam.

Bên trong không chỉ có những người khác mà còn có gã đàn ông say rượu to lớn đang quỳ rạp trên mặt đất, lúc này gã đã tỉnh rượu, trên mặt một mảnh xanh xanh tím tím, mũi chảy máu đỏ tươi dính vào trên mặt, còn đang kêu van xin tha. Mà mặt Nguyên Trạch lại nhiễm đầy sương lạnh, những đường gân xanh nhô lên khỏi bàn tay đang nắm chặt, trên người anh hoàn toàn không còn nửa phần khí chất ôn nhuận như xưa, ánh mắt lạnh băng rất dọa người.

Nhịp thở Chúc Yểu hơi ngưng lại, sợ làm lớn chuyện nên cô vội vàng chạy đến bên đó, nắm lấy ống tay áo anh, nhỏ giọng nói: “Nguyên Trạch, chúng ta đi thôi.”

Nguyên Trạch nghiêng đầu nhìn cô, sự thô bạo trong mắt lập tức bị thu lại. Anh liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó dắt tay cô ra khỏi WC nam.

Đeo lại cặp sách lúc nãy bị ném ở ngoài cửa lên vai, Nguyên Trạch trực tiếp mang Chúc Yểu ra khỏi khu trung tâm thương mại.

Trái tim Chúc Yểu vẫn còn chìm trong kinh hoàng, cúi đầu nhìn bàn tay đang bị anh nắm lấy, khớp xương bàn tay anh phiếm hồng. Là do vừa rồi đánh nhau tạo thành. Bước chân Chúc Yểu hơi mềm nhũn đi, cô bỗng nhiên nghĩ tới một việc___

Đó chính là năm cô mười năm tuổi, Đại Ngụy cùng Di quốc giao chiến, Đại Ngụy chiến bại, sau đó trải qua cuộc thượng nghị với văn võ bá quan, cuối cùng quyết định lấy việc hòa thân để giải quyết.

Chúc Yểu là công chúa duy nhất của hoàng thất Đại Ngụy, cho nên việc hòa thân, tự nhiên sẽ rơi trên đầu cô. Lúc đó Chúc Tấn Ung cũng không có biện pháp, võ tướng trong triều suy yếu, đều là những lão già không muốn động đao, không dám ứng chiến. Chúc Yểu tuy không muốn, nhưng cô là công chúa, nếu đã được hưởng thụ sự vinh hoa phú quý của công chúa thì khi đất nước muốn cô gánh vác quốc sự, cô đương nhiên không thể từ chối.

Nhưng khi cô đã chuẩn bị sẵn sàng để hòa thân thì Nguyên Trạch lại chủ động xin ra trận, ứng chiến Di quốc.

Anh là quan văn, nhưng khi khoác lên chiến bào, trong vòng một năm, san bằng được Di quốc.

Cô chỉ từng nhìn thấy dáng vẻ anh khi mặc quan văn triều thục, chứ chưa từng nhìn thấy cảnh tượng anh ở trên chiến trường chém gϊếŧ. Ở trong ấn tượng của cô, anh là thiếu niên không nhiễm bụi trần, nho nhã kiêu ngạo, vĩnh viễn mang dáng vẻ ôn hòa văn nhân.

Chúc Yểu nhẹ nhàng mở miệng gọi anh: “Nguyên Trạch…”

Nguyên Trạch lên tiếng, mồ hôi trên trán toát ra làm tóc ướt nhẹp, nhu hòa trong ánh mắt đã khôi phục, ôn nhuận vô hại, còn hơi khác với lúc bình thường. Anh nghĩ nghĩ lại hỏi cô: “Có sợ không.”

“Hả?” Chúc Yểu theo bản năng đáp lại, ánh mắt mê mang đáng yêu.

Tầm mắt Nguyên Trạch gắt gao khóa chặt đôi mắt của Chúc Yểu, nói: “Nhìn tôi đánh nhau, cậu có sợ không?” Anh rất ít khi lộ ra một mặt như vậy. Cho dù là ở Đại Ngụy hay là ở hiện đại.

Chúc Yểu lắc đầu, cười cười, nhẹ nhàng nói: “Không sợ.”

Nguyên Trach nhếch môi: “Vậy là tốt rồi.” Anh còn đang lo lắng sẽ dọa cô sợ.

Khi ra khỏi trung tâm thương mại, tuyết đã bắt đầu rơi. Những bông tuyết bay bay nhẹ nhàng uyển chuyển như lông ngỗng, lả tả rơi xuống. Chúc Yểu mở to hai mắt “Oa” một tiếng, duỗi tay đỡ lấy bông tuyết. Bông tuyết trắng tinh lạnh lẽo rơi vào lòng bàn tay rất nhanh đã bị tan ra, ươn ướt mà lành lạnh.

Bông tuyết rơi trên tóc, trên vai của cô… Nguyên Trạch duỗi tay, đội mũ áo khoác lên đầu cho cô, còn kéo lại vành mũ.

Chúc Yểu nghiêng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị vành mũ che đến kín mít, khi ánh mắt cô và Nguyên Trạch đυ.ng vào nhau, trên mặt cô lập tức nở nụ cười.

Có lẽ do ánh mắt anh quá dịu dàng, cho nên tươi cười bên môi Chúc yểu dần dần đông lại, đôi mắt ngơ ngác nhìn anh.

Có bông tuyết theo gió bay tới đậu trên lông mi của cô, yên lặng tan ra, đôi mắt cô liền trở nên ướŧ áŧ lạnh lẽo, Chúc Yểu theo bản năng nhắm mắt lại.

Ngay sau đó, có thứ gì đó hạ xuống, cùng với hơi thở lành lạnh, dán lên môi cô.

… Là một nụ hôn rất nhẹ, rất nhẹ.

Thân thể cô nhẹ nhàng run lên, theo bản năng cảm nhận được, có một bàn tay đang nâng eo cô. Làm cô dính sát vào l*иg ngực của anh.

“... Mạo phạm rồi.” Giọng nói của Nguyên Trạch có chút khàn khàn.

Chúc Yểu mở to mắt, nhất thời quên luôn cả xấu hổ, không biết nên phản ứng như thế nào. Cô mím môi, lúc sau mới ngây ngốc nghiêm túc trả lời: “Không, không sao.”

Nguyên Trạch thấy vẻ mặt của cô như vậy liền bật cười ra tiếng.

Cùng cô bốn mắt nhìn nhau chăm chú một lúc lâu, đôi tay Nguyên Trạch mới ôm mặt cô, hơi nghiêng đầu, hôn xuống thật mạnh.

------------------------------------------------------------------------------

Tác giả có điều muốn nói:

Cô gái nhà người khác giải bài còn được thưởng hôn nhẹ, con xem tiểu công chúa ở bên cạnh thèm muốn đến nỗi sắp khóc tới nơi rồi.

Thái phó cười: … Đến đây.