Chương 5: Ảo giác

Cả một buổi chiều, Tinh Y Ngạn nhốt mình trong phòng, không rời khỏi đó nữa bước, đến khi trời dần sập tối, nàng vẫn không chịu ra ngoài, nha hoàn Tố Như mang điểm tâm đến, gõ cửa cung kính bên ngoài.

" Công chúa, người nhịn đói sáng giờ rồi...người ăn chút gì đi ạ... "

" Ta không ăn ! Em mang đi đi ! " tiếng của Y Ngạn cộc cằn truyền ra.

Cô nương nhỏ cúi đầu vào hai đầu gối tròn, tay ôm chặt lấy chân, bứt rứt day day phần tà váy, những ngón chân chút chích của nàng, ngoe ngoảy hờn dỗi.

Tố Như ở bên ngoài, nuốt khí lạnh không ngừng, cả ngày công chúa không chịu ăn uống, không gặp bất kì ai, cứ kéo đến lúc ma thần đến thăm trông thấy, chắc chắn nha hoàn nhỏ nhoi như Tố Như sẽ bị khiển trách.

" Công chúa, người ăn một chút gì đi ạ ! Người cứ như vậy làm em lo lắm ! "

" Ta đã nói không ăn mà ! Em đi đi ! " Y Ngạn quát tháo.

Cái giọng xoang xoảng làm Tố Như giật mình, chưa bao giờ Y Ngạn giận dai như hôm nay. Chỉ vì ma thần lệnh cho tháng sau mới tổ chức hôn lễ mà nàng mặt nặng mặt nhẹ với cả ma giới.

" Công chúa... " Tố Như không khuyên nổi, gọi nàng bằng chất giọng bất lực.

Nha hoàn nhỏ đứng ở bên ngoài, lòng nóng như lửa đốt, lo sợ ma thần đến bất chợt.

Và, Tố Như lo sợ chẳng sai một ly nào, khi nàng định gõ cửa lần nữa, cánh tay mềm đang cuộn tròn lập tức bị giữ lại.

Ma thần, hắn đến rồi, còn đến một cách nhẹ nhàng không có tiếng động, sắc mặt của hắn luôn lạnh như băng, đôi mắt nhỏ toát ra khí chất của một kẻ thống trị, dọa cho Tố Như hoảng loạn, rút tay, đặt khay điểm tâm xuống, quỳ dưới chân hắn.

" Ma thần ! " Tố Như nhanh chóng cúi đầu lên hai bàn tay đang chắp ra trước.

Tinh Vương Minh ngó vào khay điểm tâm bên dưới, mọi thứ chẳng được đem vào, liền lạnh giọng tra hỏi.

" Công chúa vẫn không chịu ăn sao ? "

Tố Như lắc đầu, biểu thị thay cho lời nói, đôi mắt to tròn của Tố Như lén nhìn lên nam nhân kiêu hãnh kia.

Hắn, ma thần đang thở dài, hơi thở có phần ảo não, những ngón tay thon dài có phần to lớn của hắn, chống đỡ lấy vầng trán rộng, đôi mắt sắc lẹm khép hờ, môi mỏng của hắn hờ hững " chật " tiếng nhỏ.

Rồi, hắn khẩy nhẹ những ngón tay đang đặt trên trán, ra hiệu cho Tô Như, kèm theo lời nói.

" Lui xuống đi ! "

" Vâng ! " Tố Như cung kính, không dám cãi lệnh, chóng cầm lấy điểm tâm cúi lùi rời đi.

Tinh Vương Minh xoay người, vẻ mặt sầu não kia thoáng chốc mất tăm, hắn như sắp mất kiên nhẫn, đặt tay lên cửa gõ từng nhịp giục giã.

* Cốc cốc cốc *

Thanh âm vang lên liên hồi, cùng với đó là giọng nói lạnh lẽo quen thuộc.

" Ngạn Nhi ! "

Ma thần gọi Y Ngạn, bên trong im phăng phắc, không nghe thấy nàng lên tiếng, hắn đành tự động mở cửa đi vào.

Y Ngạn ngồi ôm gối trên giường, giận dỗi hắn ra mặt, hắn vào đến chỗ nàng, cơ thể nhỏ tức khắc xoay lưng, chẳng thèm đoái hoài sự xuất hiện của hắn.

" Ngạn Nhi, muội đang giận ta sao ? "

" Làm gì có ! " Y Ngạn trả lời trống không, cộc lốc và xấc xược.

Rõ ràng, nàng đang giận hắn, giận đến mức mắt thường cũng có thể nhìn rõ, ai ai cũng biết, vậy mà nàng lại nói dối, ép buộc cho hắn phải hạ mình, dỗ dành tiểu cô nương ương ngạnh.



" Ngạn Nhi, được rồi đấy !

Còn một tháng nữa muội gả đi rồi...có lâu lắm đâu mà muội giận ta thế ?

Muội và Hữu Bạch quen nhau khi chưa có mối hôn sự...ta còn không cấm cản...chờ một tháng nữa chẳng lẻ khó đến thế sao ? "

Hắn giải bày, không được liền chồm qua chỗ Y Ngạn, nghiêng mặt lãnh đạm dò xét, ánh mắt của hắn lúc nào trông cũng ngạo nghễ, chẳng có chút thiện ý, cứ như đang chọc ghẹo người khác hơn là đến dỗ ngọt.

Y Ngạn nhíu mày thêm phần khó chịu, kêu than.

" Đã nói là không giận mà...

Huynh đừng có ghẹo muội... " nàng đẩy người hắn ra, liên tục phủ nhận lời hắn nói.

Cô nương ngây thơ, sao có thể qua mặt hắn được, tính cách của nàng ra sao, Tinh Vương Minh là người biết rõ nhất, mỗi lần nàng giận đều như vậy, không chấp nhận bản thân giận dỗi, bắt người khác cúi lùi với nàng, đến khi nào nàng tự động quên đi.

Ma thần biết tỏng trò trẻ con này, rất dễ tìm ra cách trị nàng, năn nỉ không thành Tinh Vương Minh chóng quay lại phong thái lãnh khốc của một ma thần, hằng giọng với Y Ngạn.

" Ngạn Nhi ! "

" Ưʍ... " hắn ậm ừ, đều chỉnh giọng nói uy lực nhất.

" Không giận dỗi thì ở trong phòng một tháng không ra ngoài chơi nhé ? " hắn đánh tâm lý Y Ngạn.

Thừa biết, Y Ngạn hoạt bát, thích đi đây đi đó, không chịu ở yên một chỗ, liền dùng nhược điểm này, trị cái tính hay hờn dỗi của nàng.

Ngay lập tức...

" Muội giận ! "

Y Ngạn phản ứng ngay sau câu nói, tiếng của nàng to rõ, không dám múa rìu qua mắt thợ, thừa nhận mọi chuyện.

" Muộn giận, muội giận được chưa ? "

Nàng lặp lại lời nói, xoay người sang phía Tinh Vương Minh, thu lại nét mặt giận dỗi, bĩu môi làm nũng trước mặt hắn.

" Ca...một tháng lâu quá...nhanh hơn đi... " nàng nói ra tâm tư.

Nghe câu nói, Tinh Vương Minh cười lạnh ngay tức thì, quả nhiên, hắn đoán chẳng sai, cô nương trước mặt đang rất nôn nóng gả đi, còn nôn hơn cả việc ca ca nàng sắp lấy một nữ nhân khác.

Âu cũng phải, vì nàng và Hữu Bạch kia quen nhau cũng đã 3 năm, thời gian dài như vậy, đối với một cô nương đang yêu mà nói, chờ đợi thêm thì cứ như lăng trì xử phạt tâm trí nàng.

Tinh Vương Minh bỗng chốc khó chịu trong lòng, để tâm ma thức giấc thì thầm trong đầu óc hắn.

" Ma thần, ngươi yêu cô ta như vậy, cuối cùng lại để cô ta yêu kẻ khác

Thật vô dụng ! Ha ha "

Cơn thịnh nộ trong lòng hắn bùng phát dữ dội, Tinh Vương Minh nghe rất rõ những lời móc mỉa ấy, hắn cố trấn tĩnh tinh thần, đè nén tâm ma bằng tư tưởng của mình.

" Im đi ! Chuyện của ta không cần ngươi xen vào !

Nàng ấy nhất định sẽ thuộc về ta ! " hắn mắng, mắng kẻ đang tung hoành trong người hắn.

Đôi mắt nhỏ bỗng phát sáng, là do hắn và tâm ma đang đối kháng, buộc hắn phải nhanh chóng nhắm lại ngay, tránh Y Ngạn trông thấy, biết được chuyện trong người hắn có một tâm ma sinh sống và ẩn náu.

" Ngu dốt, thật ngu dốt ! Chỉ còn 1 tháng nữa nàng ta sẽ gả đi rồi !



Ngươi không có cơ hội đâu ! " tiếng của tâm ma không ngừng lại, tiếp tục công kích hắn.

" Câm miệng ! "

Bàn tay to lớn bấu vào hai đầu gối, hắn thở ra hơi thở trì trệ, gần như phần thắng đang nghiêng về tâm ma, khi Tinh Vương Minh sắp mất khống chế, bất ngờ chỉ với cái chạm tay của Tinh Y Ngạn, tâm ma kia lập tức bị áp đảo.

" Ca ! Ca !

Huynh làm sao vậy ? " Y Ngạn chồm người sang mặt hắn, the thé hỏi.

Thấy hắn tự dưng đang nói chuyện lại nhắm mắt im bặt, làm nàng sợ mình lỡ lời, chọc giận hắn, trong lòng không khỏi nhốn nháo.

" Ca ! Huynh bị làm sao vậy ? "

Nghe tiếng Y Ngạn, Tinh Vương Minh dần dần hé mở đôi mắt, con ngươi đen tuyền, lườm nhẹ sang nữ nhân đang níu tay hắn, hai mắt to tròn của nàng hướng thẳng vào mắt hắn, càng lúc người của nàng càng chồm sang gần người của hắn.

Xét về nhan sắc, hắn thật sự đích thị là một nam nhân tuấn tú, hoàn hảo, chỉ có điều hắn luôn giữ vẻ ngoài lãnh đạm, khiến không ít người phải né tránh. Y Ngạn càng nhìn càng bị hút hồn bởi ngoại hình tuyệt mĩ kia, càng áp sát người hắn.

Ở khoảng cách da thịt gần nhau, hơi thở dịu ngọt của nàng liên tục thổi vào cổ hắn, làm cho du͙© vọиɠ đang ngủ trong người hắn dâng lên, không kiềm được thèm thuồng, yết hầu di chuyển nhẹ, nuốt mấy ngụm nước bọt.

" Ca, huynh làm sao vậy ? " Y Ngạn chỉ tay vào phần trái cổ đang di chuyển mạnh mẽ, ngây thơ không hiểu.

Ngón tay mềm mại của nàng càng chạm vào càng làm tâm can hắn bứt rứt, tâm ma kia lại thì thào trong đầu hắn.

" Chiếm lấy nàng ta đi ! Nàng ta đang mời gọi ngươi đấy ! "

Ngay tức thì, Tinh Vương Minh bắt lấy cổ tay bé nhỏ của Y Ngạn, làm nàng giật thót, sắc mặt tái nhợt như người chết.

Trong tưởng tượng của hắn, Y Ngạn như hồ ly tinh đang ra sức quyến rũ hắn, đôi môi đỏ mọng như quả cà chua của nàng mím lấy nhau, mời gọi, cả đôi mắt hồ ly biết nói kia, cũng đảo qua lại, như hỏi ý hắn.

" Chàng thích ta không ?

Có muốn ta không ? " tiếng nàng ngọt như đường mật.

" Có ! " hắn đáp trong tưởng tượng của mình.

Mắt, tai, mũi, miệng của Y Ngạn, cứ như bay lượn, bắt hắn chẳng tài nào chú tâm vào một điểm trên khuôn mặt nàng, chỗ nào hắn cũng tham lam muốn chiếm lĩnh.

Y Ngạn trước mặt yểu điệu, rút tay mình về, đưa ngón tay thon thả trượt hờ hững trên hai cánh môi mềm, ám chỉ hắn hôn vào, tay kia của nàng còn đang kéo một bên xiêm y, để lộ nửa trên đôi gò bồng trắng mịn như bông gòn sau chiếc áo yếm.

" Vương Minh... " tấm trí hắn hình thành tiếng gọi thân mật của nàng.

Ngón tay hờ hững trước môi nàng, di chuyển sang khuôn ngực cường tráng của hắn, phần móng đỏ óng ánh, khẩy nhẹ lên xiêm y đen huyền bí của hắn, rồi lại thu về kéo tà váy thướt tha ra, lộ đôi chân trắng ngần như tuyết cọ vào nhau, e thẹn.

Nhất cử nhất động của nàng điều là do đầu óc đen tối của hắn sinh thành, làm hắn rạo rực muốn nhảy bổ vào xâu xé nàng của thực tại. Rất may, hắn vẫn còn giữ được lí trí, chưa đến mức không phân biệt được ảo giác.

" Ca ! " Y Ngạn lại gọi hắn, kéo hắn bừng tỉnh về hiện thực.

Đôi mắt nhỏ sắc lẹm của Tinh Vương Minh lườm nhẹ, vẫn cử chỉ nhướng mày rậm một bên, ấn ma thần phát ra hào quang, bá khí kinh hoàng dọa Y Ngạn.

" Ca... " tiếng nàng mấp máy.

Bàn tay đang giữ cổ tay nhỏ kia bỗng buông thõng, Tinh Vương Minh nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái lãnh đạm.

" Ta xin lỗi, Ngạn Nhi !

Ta đang bận suy nghĩ chuyện hôn sự của muội nên mất tập trung ! " hắn viện lí do, lấp liếʍ cho dục niệm của hắn.