* Cốc cốc cốc *
" Công chúa ! " tiếng của một nữ nhân vọng vào.
Y Ngạn thính tai, nghe liền biết ai đến, tung tăng chạy ra mở cửa, người còn chưa thấy tiếng của nàng đã đi trước.
" Lưu Ly ! " nàng hấp tấp gọi.
Cánh cửa kia vừa mở, một nữ nhân với mái tóc trắng, nét mặt kiều mị, khoác trên mình bộ xiêm y màu xanh của biển cả đằm thắm. Lưu Ly, chân thân là trai tinh, nên có ngoại hình rất ưa nhìn, y dịu dàng chắp tay cúi người cung kính trước Y Ngạn.
" Công chúa ! "
Lưu Ly hành lễ, phía sau y còn có vài nữ yêu khác, cũng cúi người chào Y Ngạn, trên tay người nào người nấy đều cầm theo một cái khay, bên trên đựng đồ.
Công chúa nhỏ mỗi lần thấy Lưu Ly, tươi cười như hoa, kéo ngay y vào trong, gấp gáp hỏi chuyện.
" Lưu Ly, tìm ta có việc gì sao ? "
" Công chúa, hỷ phục dành cho hôn lễ đã chuẩn bị xong rồi ạ !
Còn có cả trang sức, người hãy thử đồ đi ạ ! " Lưu Ly thủng thẳng trình bày.
" Hỷ phục sao...? "
Y Ngạn nghe đến đồ cho hôn lễ, mừng rỡ chẳng khép được khuôn miệng, nàng đã được thông báo, bên phía nhân giới sẽ cho gửi đồ đại hôn và sính lễ đến. Hôm nay cuối cùng nàng cũng được nhận những thứ này, không khỏi tò mò, nhướng người ra xem.
Lưu Ly biết y, ngoắt tay, cho người mang đồ vào trong, từng món được đặt lên bàn, những nữ hầu gở bỏ khăn che, để lộ từng thứ một, thu hút ánh nhìn của công chúa nhỏ.
" Công chúa, mời người xem ! " Lưu Ly cung kính, đợi Y Ngạn qua đó liền hất mặt ra lệnh cho những nữ hầu kia đóng cửa, lui đi.
Công chúa nhỏ gấp gáp cầm ngay bộ hỷ phục lộng lẫy, sắc đỏ tươi tắn, được điểm hình chim phượng hoàng trên đó thêu bằng chỉ vàng, kiểu dáng tôn quý cực kì, sờ vào đã thấy thích.
Nước vải óng ánh, mềm mại, vì được làm bằng tơ lụa thượng hạng, chạm vào liền có thể cảm nhận được sự thoáng mát của nó.
Chưa hết, những món trang sức đi kèm cũng không thua kém, món nào cũng được làm bằng vàng nguyên chất, kiểu dáng điều dựa theo hình phượng hoàng, thể hiện cấp bậc cao sang của người dùng.
Lưu Ly giúp Y Ngạn thử đồ, mọi thứ điều vừa khích, không sai một ly.
Y Ngạn xoay một vòng trước gương, bộ hỷ phục có chút nặng nề, suýt làm nàng ngã, may mà nàng kịp thời đứng vững. Mặc dù, bộ đồ này có phần rườm rà, nhưng phải như vậy mới xứng đáng với ngày đại hôn của nàng, xứng với một công chúa ma giới, xứng đáng với một thái tử phi tương lai.
" Công chúa, bộ xiêm y này rất hợp với người ! " Lưu Ly ngắm nghía, không khỏi tấm tắc khen ngợi.
" Ta cũng thấy nó rất hợp ! " Y Ngạn cười tủm tỉm, đồng tình với câu nói của Lưu Ly, nàng kéo vạt áo ngắm nghía thật kĩ lưỡng từng đường kim mũi chỉ trên đó.
Cô nương nhỏ càng ngắm càng rơi vào mộng tưởng, mường tượng ra khung cảnh, nàng mặc bộ trang phục lộng lẫy này, nắm tay Hữu Bạch, chính thức kết bái thành phu thê.
" Hí hí... " tiếng nàng cười khúc khích, không khép được miệng, chẳng giấu nổi cảm xúc.
Lưu Ly ở bên cạnh, nhìn ra nàng nghĩ gì, thoáng chốc lại thấy buồn cho Y Ngạn.
Bởi vì, Lưu Ly là hộ pháp thân cận bên ma thần, sớm đã biết Tinh Vương Minh yêu nàng, và cũng biết Y Ngạn sẽ không bao giờ được gả cho Hữu Bạch, nàng sẽ trở thành ma hậu.
Mọi chuyện, đều đã được Tinh Vương Minh sắp xếp ổn thỏa, Lưu Ly bây giờ làm việc gì cũng đều theo lệnh của hắn. Dù nói, Lưu Ly rất thương Y Ngạn, nhưng cấp bậc của y thấp kém, không thể giúp, ngay cả việc biết Y Ngạn sắp rơi vào vòng nghiệt ngã cũng chẳng thể nói ra cho nàng biết.
" Lưu Ly ! " Y Ngạn bỗng cất tiếng gọi, kéo Lưu Ly ra khỏi những suy nghĩ.
" Vâng, công chúa, có chuyện gì sao ? " Lưu Ly mau chóng đáp lại tiếng gọi.
Y Ngạn xoay người, giữ nguyên nét mặt hớn hở, ngó qua ngó lại, ghé sát lại gần nữ nhân kia, dò hỏi.
" Ta nghe nói hôm nay thánh nữ sẽ đến đây...cùng ca ca thử đồ đúng không ? "
Lưu Ly gật đầu, biết tính nữ nhân trước mặt lại nổi lên lòng tò mò, không ngại nói cho nàng biết.
" Thánh nữ đã đến rồi ! Đang trò chuyện với ma thần trong phòng đó ạ ! "
" Thật hả ? " Y Ngạn lớn tiếng, nhanh chóng bịt miệng, điều chỉnh lại cảm xúc phấn khích quá mức của mình.
Rồi, nàng kéo lấy tay Lưu Ly, tiếp tục to nhỏ với y.
" Lưu Ly...hay là.. "
" Công chúa thay xiêm y ra đi rồi hẳn đi ! " Lưu Ly biết ý, đánh tiếng trước.
Không cần Y Ngạn nhiều lời, Lưu Ly theo nàng từ lúc nàng còn là một đóa hoa, biết rõ nàng muốn gì mà không cần nàng nói ra hết câu. Hoa linh trước mặt Lưu Ly, muốn đến gặp thánh nữ hồ tộc, sẵn tiện nghe lén người khác trò chuyện.
" Công chúa nhớ giữ ý nhé ! Đừng làm mất mặt ma giới đấy ! " Lưu Ly nhắc nhở.
Y Ngạn rất tinh nghịch, sợ không nhắc nàng trước, một tí nữa gặp người khác nàng sẽ làm loạn cả lên.
Đương nhiên, Y Ngạn cũng tự biết tính mình, nên khi nghe căn dặn, nàng không thấy khó chịu, ngược lại còn tươi cười đón nhận.
" Ta biết rồi, yên tâm đi ! "
Lưu Ly giúp nàng thay trang phục ra, vừa xong nàng liền xách váy, tung tăng chạy đến phòng của Tinh Vương Minh, đứng ở bên ngoài áp tai nghe lén.
Tinh Vương Minh và Liễu Linh cũng vừa mới thử xiêm y xong, đang chuẩn bị ngồi xuống nói đôi ba câu, mũi hắn rất nhạy, ngửi được mùi hương quen thuộc, môi mỏng của hắn bất giác nhếch lên, to tiếng ra ngoài.
" Tinh Y Ngạn, đứng ngoài đó mỏi chân lắm !
Vào đây nghe cho rõ ! "
Y Ngạn giật mình, bụm miệng lại, nàng không phát ra tiếng động gì mà cũng bị phát hiện, chốc chốc làm nàng sợ, hai chân run rẩy.
Ma thần thấy nàng đứng mãi không chịu đi vào, đích thân hắn ra mở cửa.
* Kẹttt *
" Ca ! " Y Ngạn mấp máy, sắc mặt sượng trân.
Tinh Vương Minh cười hời hợt, nắm lấy gáy cổ, lôi cô nương tinh nghịch vào trong.
Trước mặt Liễu Linh, Y Ngạn bị hắn dùng hành động thô bạo làm nàng muối mặt, vào đến nơi chẳng dám ngẩn đầu lên, chỉ biết chéo tay trước ngực, khụy gối, lễ phép chào hỏi Liễu Linh.
" Thánh nữ ! "
" Công chúa ! " Liễu Linh chắp tay, cúi người đáp lễ.
" Ngẩn mặt lên ! Nghe lén muội còn dám thì có gì phải sợ ? "
Tinh Vương Minh cố tình châm chọc Y Ngạn, còn gõ vào đầu nàng, tiếng * cốp * vang rõ, Y Ngạn xuýt xoa, bĩu môi với hắn. Nhận lại là ánh mắt ra lệnh cho nàng ngồi xuống, Y Ngạn không dám cãi ý, ngoan ngoãn như thỏ con.
Hắn đặt mông xuống, Liễu Linh giữ phép tắc, đợi hắn ngồi yên vị ả mới ngồi xuống, Y Ngạn lanh chanh, muốn ngồi cạnh Liễu Linh, dễ làm thân. Nàng còn chưa đặt mông liền bị ma thần nhắc nhở.
" Ngạn Nhi, không được thất lễ ! Qua đây ! " hắn lạnh giọng, ngồi chễm chệ bên đó.
Y Ngạn vốn sợ hắn, luyến tiếc phải sang ngồi cạnh hắn, Liễu Linh thấy hắn nghiêm khắc, càng ngưỡng mộ. Ả vì ái mộ tính cách lãnh đạm của hắn nên mới cố gắng, bày mưu tính kế vượt qua hàng tá thánh nữ của các tộc khác, được thiên đế chọn gả đi.
Trước mặt ma thần, Liễu Linh luôn giữ nét đoan trang, nhu mì của mình, không dám hướng mắt thẳng vào người hắn.
Tinh Vương Minh chả chút để tâm Liễu Linh, mắt hắn toàn nhìn sang Y Ngạn bên cạnh, còn liên tục nhướng mắt ám chỉ.
Y Ngạn không hiểu, ngó nghiêng quanh người hắn, ngây ngô hỏi hắn.
" Ca, mắt huynh bị làm sao vậy ? Sao cứ giật giật thế kia ? " nàng chỉ chỉ vào mắt hắn.
Ma thần bất mãn, biết nàng ngốc nhưng không nghĩ đến cả phép tắc mời trà khách nàng cũng quên, hắn phải gằn giọng sai bảo nàng.
" Rót trà ! " hắn khẩy đầu.
Y Ngạn há miệng, mở to mắt, cuối cùng cũng hiểu ý hắn, nàng nhanh tay rót trà mời hắn và Liễu Linh.
" Ca uống trà ! " nàng dâng tới cho hắn một tách trà cứ như một nữ hầu, lại tiếp đến dâng trà cho Liễu Linh.
" Mời thánh nữ uống trà ! "
" Đa tạ công chúa ! " Liễu Linh giữ phép tắc, nhận tách trà cũng cực kì gò bó.
Tinh Vương Minh vốn không thích kẻ giả tạo, nhìn Liễu Linh bày ra dáng vẻ thoát tục của một thánh nữ, như gai trong mắt, chẳng buồn nhìn, cũng chẳng nhiều lời.
Liễu Linh tâm cơ, biết rõ mối liên hôn này, ma thần ngoài mặt đồng ý, nhưng bên trong lại không ưa ả, liền bày trò.
" Hôm nay Liễu Linh lần đầu đến ma giới...cũng chẳng có gì ra mắt tiểu công chúa...
Chỉ có chiếc áo lông khổng tước này...không đáng là bao...chí ít cũng là tấm lòng...
Mong công chúa sẽ thích ! " tiếng nói của ả, nhẹ nhàng, ngọt ngào như tiếng đàn trong trẻo, đôi mắt và nụ cười toàn hướng sang Y Ngạn, phất tay biến ra chiếc áo choàng đưa sang cho nàng.
" Ôi...đẹp quá " Y Ngạn khen nức nở, hai tay lóng ngóng cầm chiếc áo lên ngắm nghía.
Một chiếc áo choàng bằng lông khổng tước, màu đen và xanh sẫm làm chủ đạo, tôn lên vẻ huyền bí, cao sang của nó. Y Ngạn rất thích, dù không phải là đồ hiếm có, nhưng đây là món quà lần đầu gặp gỡ, ý nghĩa vô cùng.
Công chúa nhỏ cười tít cả mắt, miệng nhỏ không ngừng cảm ơn.
Nam nhân kia gai mắt, không thích cách lấy lòng này, nhưng cô nương bên cạnh hắn, ngây thơ dễ bị Liễu Linh hớp hồn. Ả thông minh, từ đầu biết Y Ngạn là viên trân châu của Tinh Vương Minh, nếu lấy được lòng nàng, ả sẽ có chỗ đứng trong lòng hắn.
Chiêu này quả thật không tệ ! Nhưng, ma thần không phải kẻ đơn giản, không phải muốn gần là gần, hắn liếc mắt sơ liền đọc hết dụng ý của Liễu Linh, càng ghét ả ra mặt.
" Áo đúng là rất đẹp...nhưng tiểu muội nhà ta là đứa phá phách...
Thứ này...thiết nghĩ thánh nữ nên tặng cho người khác đi... ! "
Dứt lời, hắn giựt lấy chiếc áo trong tay Y Ngạn, trả lại cho Liễu Linh không chút nể mặt.
" Ca... " Y Ngạn bị cướp trắng trợn, bức bối lên tiếng.
Chỉ với một cái nhướng mày không vừa ý, cái miệng nhỏ đang há ra kia phải ngậm lại, im bặt, Y Ngạn sợ hãi cúi đầu.
Chẳng đợi cả hai lên tiếng hắn kết thúc cuộc trò chuyện nhanh chóng, đuổi khéo Liễu Linh về thiên giới, bắt Y Ngạn trở về phòng.