Sau khi để điện thoại di động xuống, Chu Sơ Niên ngồi ngây ngốc mấy phút.
Cô đi loanh quanh trong ký túc xá, không gian trong ký túc xá không lớn, cô đi một vòng lại một vòng, suy nghĩ mất hồn, ánh mắt mơ màng, bạn cùng phòng đến gần cũng không biết.
Trần Thiến dựa vào cửa, hai tay ôm ngực nhìn người đang đi lòng vòng quanh ký túc xá, đuôi lông mày giật giật: "Cậu bị ma nhập rồi à?"
Phải biết Chu Sơ Niên thuộc loại người lười. À không, cô ấy so với người thường lười còn lười hơn.
Chu Sơ Niên có thể phá kỷ lục này đến kỷ lục khác. Khi chạy bản thảo, có thể một ngày chỉ đi nhà vệ sinh một lần còn lại không đi đâu, bước đi không đến ba bước,
ba bữa sáng trưa chiều tối đều là Trần Thiến mua về cho cô.
Mà hiện tại... người này vậy mà "Tản bộ" trong ký túc xá?
Chu Sơ Niên trừng mắt nhìn, quay đầu nhìn về phía cô, kích động nói: "Thiến Thiến!"
"Gì?"
"Tớ đột nhiên cảm thấy tớ không có quần áo mặc."
Trần Thiến nghẹn họng, trên dưới đánh giá cô một hồi, "Không phải nửa tháng trước mới mua sao?"
Chu Sơ Niên gật đầu: "Nhưng
đều không đẹp, cậu cảm thấy thế nào?"
Trần Thiến sững sờ, nhướng mày hỏi: "Cậu muốn đi ra ngoài?"
Không thể không nói, Trần Thiến là vô cùng thông minh. Chu Sơ Niên hơi có điểm gì là lạ, cô đều có thể đoán được nguyên nhân.
Hai người giống như bạn tri kỷ có thể nhìn thấu đối phương đang nghĩ gì, muốn gì.
"Đúng." Chu Sơ Niên đem chuyện mình cùng Hoắc Gia Hành ăn cơm nói cho cô, trực tiếp dọa Trần Thiến ngây ngốc, sau đó lục tung tìm quần áo cho cô.
" Hôm nay tớ sẽ làm cho cậu mặc thật xinh đẹp."
Chu Sơ Niên: "..."
Không bao lâu, Trần Thiến tìm cho cô một chiếc váy, cô lắc đầu cự tuyệt: "Quá lạnh."
Trần Thiến chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lườm cô một cái, nói thầm: "Muốn đi ra ngoài hẹn hò là cần phong độ hay nhiệt độ?"
"Nhiệt độ."
Cô không chút suy nghĩ lựa chọn, cô sợ lạnh, thuộc về loại người mới vừa vào thu đã có thể mặc áo len. Có thể là do chuyện khi còn bé đã trải qua, Chu Sơ Niên so với người khác càng sợ lạnh.
Trần Thiến không còn cách nào, cân nhắc đến thân thể của cô, quả thực tìm được một bộ coi như giữ ấm lại đẹp, mặc vào nhìn vô cùng đáng yêu, quần ống rộng phối hợp với áo len tràn đầy sức sống, quan trọng nhất Trần Thiến còn đem cái mũ mới mua trước đó cho Chu Sơ Niên
đội lên, cưỡng ép trang điểm xong mới cho đi.
Chu Sơ Niên nhìn mũ trên đầu, có chút bất đắc dĩ: "Mũ có thể không đội được không?"
Mặc dù rất đáng yêu, nhưng đội vào rất giống trẻ con. Trọng điểm là mũ có mắt của con vật nhỏ, khi kéo hai sợi dây rũ xuống đôi mắt còn chuyển động, không khác gì trẻ con.
Trần Thiến: "Nhất định phải mang, cậu đội mũ lên không khác gì cô bé mười lăm tuổi."
Chu Sơ Niên: "..."
Cho tới khi đứng dưới ký túc xá, Chu Sơ Niên vẫn còn ngây ngốc.
Chả qua cô muốn tìm linh cảm, tại sao muốn trang điểm?? Còn muốn ăn mặc thành cái bộ dáng này??
Đón lấy tầm mắt của mọi người trên sân trường, cô ngượng ngùng bỏ mũ xuống nhét vào trong túi mới cảm thấy dễ chịu một chút, vừa đi hai bước, điện thoại di động nhận được tin nhắn của Hoắc Gia Hành: Tôi đến rồi, đứng tại cổng trường chờ em.
——
Cổng trường đỗ một chiễ xe màu đen, Chu Sơ Niên theo tin nhắn tìm biển số xe đi tới.
Lúc này chạng vạng tối, mặt trời lấp sai dãy núi phía tây, nắng chiều nhuộm một mảnh bầu trời xanh thành màu chanh hồng, nhìn qua rất loá mắt.
Cửa trường học có không ít bạn học ra ra vào vào, cô đảo mắt xung quanh tìm,nhanh chóng bước tới bên cạnh xe, gõ gõ cửa sổ, đối diện với đôi mắt đen như mực của Hoắc Gia Hành, mấp máy môi: "Hoắc tổng."
Hoắc Gia Hành nhìn về phía cô, có chút giật mình nói: "Lên xe."
"vâng."
Cô vốn cảm thấy ngồi tay lái phụ không quá phù hợp, nhưng về ở sau lại càng không quá phù hợp.
Sau khi nội tâm vùng vẫy hai giây, Chu Sơ Niên ngồi ở tay lái phụ, cách Hoắc Gia Hành gần mấy phần.
Vừa lên xe, Hoắc Gia Hành mới dò xét cẩn thận cô một lát, đè ép khóe miệng giương lên: "Rất lạnh?"
"Có một chút." Sắc mặt cô hồng nhuận, là do vừa đi bộ tới đây.
Dáng người Chu Sơ Niên là nhỏ nhắn xinh xắn, nhìn là biết được bố mẹ chiều chuộm lớn lên, từ nhỏ đến lớn không phải chịu khổ cái gì.
Hoắc Gia Hành khẽ vuốt cằm, khởi động xe, thấp giọng hỏi: "Muốn ăn cái gì?"
Cô khẽ giật mình, ngẫm nghĩ một lát sau cẩn thận đề nghị nói: "Hoắc tổng, hay là tôi mời ngài ăn cơm đi."
Dù sao cũng là mình muốn tìm linh cảm, mặc dù nói thời gian thì cô mua không nổi... Nhưng một bữa cơm, chẳng lẽ còn không mời nổi.
Hoắc Gia Hành liếc mắt
nhìn người bên cạnh có chút khẩn trương, ngừng một chút nói: "Ăn xong rồi nói."
Chu Sơ Niên: "..."
Bởi vì cô không biết ăn cái gì, cuối cùng Hoắc Gia Hành đưa cô đến một nhà hàng tư nhân, vừa mới xuống xe, Chu Sơ Niên đã thấy rất thích nơi này, nhà hàng tư nhân ở trong ngõ hẻm nên xe không lái vào được, hai người phải đi bộ một đoạn.
Ngõ nhỏ có chút hẹp, hai bên gạch đỏ, ngói trên tường còn mang theo màu xanh lá, giống như là dây thường xuân từ phía dưới leo lên trên khiến vách tường thêm một vòng sắc thái.
Chu Sơ Niên rất có hào hứng nhìn xem, nhịn không được nói câu: "Chỗ này gần giống nơi tôi ở."
"uh?"
Nét mặt cô mang ý cười nói: "Chỗ tôi ở là Cổ trấn, phần lớn khách sạn đều giống như thế này, rất đẹp cũng rất yên bình."
Cô sống ở Cổ trấn từ bé đến lớn, đối với những thứ mang nét cổ xưa đều rất thích.
Chu Sơ Niên đã từng vẽ vào manga, nơi tình cảm của nam nữ chính đa phần là phát triển ở Cổ trấn, cô quen thuộc Cổ trấn hơn so với người khác.
Nghe vậy, Hoắc Gia Hành thản nhiên cười một tiếng: "Có cơ hội sẽ đi Cổ trấn của em tham quan."
"Được."
Cô nói: "Cổ trấn của chúng tôi rất đẹp."
Vừa nghĩ tới nhà của mình, trên mặt của cô tràn đầy ý cười, ngữ điệu nhẹ nhàng, mặt mày nhu hòa, so với ánh nắng chiều còn đẹp hơn mấy phần.
Hoắc Gia Hành ngắm nhìn, nháy mắt sững sờ, chậm chậm rãi anh lặng lẽ dời ánh mắt đi.
——
Chủ quán cơm cùng Hoắc Gia Hành là người quen, thấy Chu Sơ Niên không khỏi trêu ghẹo một phen hỏi anh có phải dẫn người nhà đến ăn cơm hay không.
Hoắc Gia Hành trả lời như thế nào đây.
Em gái.
Chu Sơ Niên nghe, có chút không khống chế được đè ép tim đập của mình, nắm lỗ tai nhỏ không trả lời.
Bữa cơm tối này ăn rất vui vẻ. Đồ ăn tất cả đều là món cô thích, Chu Sơ Niên hưng phấn ăn, cô cũng không quan tâm đến người đối diện là ai, chỉ chăm chú ăn của mình.
Hoắc Gia Hành cụp mắt xuống suy nghĩ, nhìn chăm chú nửa ngày, đột nhiên hỏi: "Không ăn hành sao?"
"Đúng vậy." Chu Sơ Niên kinh ngạc nhìn về phía anh: "Hoắc tổng có phải anh cũng không ăn hành đúng không?"
Đồ ăn trước mắt, không có món nào có hành tỏi. Lúc đầu cô thấy còn kinh ngạc, nhưng hồi tưởng lại lúc ăn cơm, cũng không thấy Hoắc Gia Hành ăn.
Hoắc Gia Hành dừng một chút, thản nhiên gật đầu: "Không ăn."
Chu Sơ Niên cười cười, nhịn không được nói: "Thật là giống nhau."
Từ nhỏ đến lớn cô đều không ăn hành tỏi, lúc đầu ba Chu mẹ Chu còn khuyên cô ăn, nhưng sau khi khóc mấy lần thì không ép cô nữa. Cho nên chỉ cần là người quen thuộc đều biết cô không ăn hành tỏi, lúc gọi món ăn sẽ dặn dò, nhưng cô không nghĩ tới Hoắc Gia Hành cũng như vậy.
Hoắc Gia Hành nhìn chằm chằm món cô ăn: "Cũng không thích ăn thịt?"
"A... Đúng."
Cô nhỏ giọng nói: "Không phải không ăn, là không thích ăn."
Hoắc Gia Hành đôi mắt sâu hơn, khẽ vuốt cằm.
Sau khi ăn cơm tối xong, Chu Sơ Niên đang suy nghĩ
làm thế nào để nói với Hoắc Gia Hành về chuyện linh cảm, Hoắc Gia Hành đột nhiên hỏi: "Làm sao để em có linh cảm?"
Chu Sơ Niên: "..."
Cô nghĩ nghĩ: "Anh còn có việc gì không?"
Hoắc Gia Hành trầm thấp cười một tiếng: "Không có việc gì, thời gian tối này đều cho em."
Ánh mắt cô sáng lên, ngạc nhiên nhìn anh: "Vậy tôi mang anh đi một nơi nhé?"
"Được."
——
Màn đêm buông xuống, bầu trời đêm còn có ba hai ngôi sao tô điểm lấp lánh.
Chu Sơ Niên mang Hoắc Gia Hành đi tới cửa hàng rất sáng tạo mà cô thường xuyên tới, ở đây có thể vẽ tranh, cũng có thể tự mình làm việc, tiệm này là trong lúc vô tình cô phát hiện ra, đã tới rất nhiều lần còn quen chủ cửa hàng.
Chủ cửa hàng là một phụ nữ trẻ, còn rất xinh đẹp.
"Sơ Niên ngày hôm nay cũng tới sao?" Hứa Nịch kinh ngạc nhìn cô.
Chu Sơ Niên cười gượng, thấp giọng nói: "Chị Nịch Nịch, em muốn đến vẽ một bức tranh, bây giờ còn có vị trí sao?"
Hứa Nịch liếc mắt nhìn người đàn ông đứng bên cạnh cô, cười cười kêu lên: "Hoắc tổng."
Hoắc Gia Hành khẽ vuốt cằm, không nghĩ tới là chỗ cô: "Đã lâu không gặp."
Chu Sơ Niên ở một bên ngây ngốc nhìn, chỉ chỉ hai người: "Hai người quen biết?"
Hứa Nịch cười: "Quen biết."
Lông mày cô chau lên, chỉ vào Chu Sơ Niên hỏi: "Đây là... đã tìm được cô bé ấy?"
Hoắc Gia Hành dừng một chút, không có thừa nhận cũng không có phủ nhận, trên mặt mang theo nụ cười lãnh đạm xa cách.
Hứa Nịch trong nháy mắt liền đã hiểu, chỉ vào một phòng nhỏ nói: "Bên kia không có ai, Sơ Niên em đi vào đi."
"Được."
Hứa Nịch nhìn về phía cô: "Hoắc tổng là người mẫu của em?"
Chu Sơ Niên chần chờ một lát, nhìn Hoắc Gia Hành nhẹ gật đầu, mềm giọng nói: " Tối nay thôi."
Chỉ có đêm nay mà thôi, dù sao người như Hoắc Gia Hành đáp ứng cô mượn một đêm đã khiến cô cảm thấy bất ngờ, nhiều hơn cô cũng không dám nghĩ.
Hai người tiến vào phòng nhỏ, phòng nhỏ là ngày bình thường nơi Hứa Nịch ngồi vẽ tranh, cô ấy cũng là một người thích vẽ, nhưng cô ấy thích rất nhiều, vẽ chỉ là một trong số đó, cho nên trong căn phòng này còn bày biện rất nhiều đồ khác, có tự làm cái chén gốm sứ, phía dưới cửa sổ còn trưng bày mấy cái rổ cùng mấy cây nhỏ, ngược lại làm cho căn phòng tràn đầy sức sống.
Chu Sơ Niên nhìn về phía Hoắc Gia Hành, hơi kinh ngạc vì sao hai người lại biết nhau.
"Muốn biết vì sao tôi biết cô ấy?"
Chu Sơ Niên: "... Không ngờ tới."
Cô không thể hỏi đi.
Hoắc Gia Hành trầm thấp cười một tiếng, thấp giọng hỏi: "Hai người quen biết bao lâu rồi?"
"Hơn một năm."
Năm thứ nhất đại học đã biết, đánh bậy đánh bạ đi tới nơi này ( đoạn này tui để nguyên bản cv ko biết sửa sao luôn mn có thể góp ý để mình sửa lại được không?), Chu Sơ Niên rất thích, về sau hay tới đây, lúc ấy tiệm này còn chưa có nhiều khách, có chút quạnh quẽ, nhưng Hứa Nịch xưa nay không để ý, một mực dựa theo sở thích của mình làm.
Một thời gian lâu sau đó càng ngày càng nhiều người thích cửa hàng đặc biệt này.
Hoắc Gia Hành khẽ vuốt cằm: "Cô ấy là vị hôn thê của bạn tôi."
Chu Sơ Niên: "..."
QAQ hình như cô biết được bí mật lớn rồi.
Hoắc Gia Hành nhíu mày, nhìn chăm chú vào cô
: "Ừ, còn có trước đó."
"..."
Hoắc Gia Hành nhìn bộ dáng cô khϊếp sợ, cũng không đùa cô.
"Đùa em thôi."
"Ồ."
Không có gì vui. Cô nói thầm ở trong lòng.
Cô cầm bảng vẽ ở một bên, không biết vì cái gì, khi đυ.ng phải Hoắc Gia Hành linh cảm đang mắc kẹt của cô đột nhiên lại thông thuận. Gần nhất cô đang vẽ manga mới, nhưng bởi vì linh cảm tắc nghẽn vẽ không ra, mà hiện tại... Cô đột nhiên có chút linh cảm.
Chu Sơ Niên ngồi xuống, Hoắc Gia Hành nhìn cô nửa ngày hỏi: "Vẽ tôi?"
"Có thể chứ?"
Hoắc Gia Hành như đang nghĩ đến cái gì, trên mặt mang ý vị thâm trường cười, đột nhiên đè thấp giọng hỏi: "Tôi nghe nói mấy người vẽ tranh, rất thích vẽ
hình thể?"
"..."
Quan sát đến khuôn mặt ngây ngốc của cô, Hoắc Gia Hành lần nữa dấy lên tâm tư muốn trêu chọc cô: "Vậy ngày hôm nay là muốn cởϊ qυầи áo ra vẽ sao?"
Chu Sơ Niên: "???"