Chương 5: Mời cơm

Nhìn màn hình di động hiển thị mấy chữ, Chu Sơ Niên sợ sệt chỉ chốc lát, mới yên lặng trả lời tin: A, xin chào Hoắc tổng.

Hoắc Gia Hành nhìn điện thoại di động nhận được tin nhắn lạnh nhạt như vậy, im ắng giật giật môi.

Buổi tối khi gặp cô bé thấy tâm tình của cô không tốt, anh ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi một tiếng: Hôm nay tâm trạng không tốt sao?

Chu Sơ Niên: Cũng không phải, bình thường thôi.

Đúng là không quá tốt, cô cũng không biết mình có cảm giác gì, tóm lại chính là cảm thấy không vui, có lẽ là bởi vì nồi lẩu buổi tối ăn không ngon như lúc trước, cũng có lẽ là nguyên nhân khác.

Hoắc Gia Hành nhíu mày, cười nhẹ: Vết thương trên cánh tay đỡ chưa?

Chu Sơ Niên: Đã tốt rồi, cảm ơn Hoắc tổng.

Kỳ thật ban đầu cô nói không cần tiền, nhưng không chịu nổi Hoắc Gia Hành kiên trì. Đã phạm sai lầm, cần phải vì sai lầm của mình phụ trách, cũng không thể dễ dàng đem người đem thả đi như vậy, ít nhất cũng phải để người kia nhớ lâu một chút.

Trong lúc bạn cùng phòng ký túc xá còn đang nói chuyện ăn lẩu tối nay, mấy người nhiệt liệt thảo luận về Hoắc Gia Hành cùng với mỹ nữ giảng viên, sau khi trở về cô mới nhớ tới mình có ấn tượng về cô giảng viên xinh đẹp kia, cô ấy năm ngoái mới đến trường học, nghe nói trình độ vô cùng cao, đi du học nước ngoài trở về, vừa về liền nhận lời mời làm giảng viên của trường. Bối cảnh gia đình cũng vô cùng tốt, nhan sắc xinh đẹp, theo nguồn tin lúc cô ấy mới tới trường học có không ít nam sinh vì muốn nhìn cô mà cố ý đăng ký môn học của cô ấy.

Còn có một trọng điểm quan trọng, cô giáo Chương Thanh Nhã là dạy về kinh tế học, cùng việc làm của Hoắc Gia Hành có chút liên quan.

Cô yên lặng nghĩ, trong đầu hiện ra hai chữ: xứng đôi.

Có chủ đề giống nhau, bề ngoài và bối cảnh đều cực kì tương xứng, thật là tốt.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô cũng không biết làm sao, liền đánh một hàng chữ gửi đi: Hoắc tổng,hôm nay anh cùng cô Chương là hẹn hò hay là ra mắt vậy?

Sau khi gửi xong, Chu Sơ Niên liền phản ứng lại.

Cô cũng thật lắm chuyện đi.

Cô theo bản năng muốn gỡ tin nhắn, còn chưa kịp ấn đã nhận được tin nhắn của Hoắc Gia Hành: Tò mò?

Chu Sơ Niên:.....Một chút xíu đi, tất cả mọi người nói hai người thật xứng đôi, cô Chương rất xinh.

Hoắc Gia Hành: Cũng được, chúng tôi không có quan hệ gì.

Chu Sơ Niên: ohh.

Hoắc Gia Hành: Còn tò mò cái gì? Đúng rồi, cho tôi xem bức vẽ của em đi?

Chu Sơ Niên:... Hoắc tổng, thời gian không còn sớm, tôi đi ngủ trước, ngủ ngon.

Nói xong, Chu Sơ Niên có tật giật mình tắt điện thoại, chui vào chăn đi ngủ, không dám tiếp tục hóng chuyện.

Đêm xuống, ký túc xá trò chuyện âm thanh cũng dần dần nhỏ lại. Theo bóng đêm tiến vào mộng đẹp ngọt ngào.

...

——

Bên này, Hoắc Gia Hành nhìn điện thoại di động nhận được tin nhắn, trầm thấp cười một tiếng.

Anh vui vẻ cong cong khóe miệng, đưa di động đặt ở một bên, bắt đầu nhìn Đặng Dương đưa tới video theo dõi từ mấy ngày trước đây. Hoắc Gia Hành nói không nên lời là cảm giác gì, chỉ là đột nhiên trong đầu có cái suy nghĩ mách bảo anh cần mau mau xem video theo dõi.

Anh mơ hồ nhớ lại thời gian hôm ấy, trực tiếp tua đến đoạn lúc đó, rõ ràng mà nhìn thấy Chu Sơ Niên đối với mình chụp ảnh, lại bối rối chạy đi, mà ở trong phòng, cô còn không hết hi vọng để bạn bè của mình yểm trợ, tiếp tục chụp thêm.

Lúc ấy anh có chú ý tới, chỉ là không lên tiếng ngăn cản.

Đột nhiên, Hoắc Gia Hành ánh mắt dừng lại, tạm dừng đến một vị trí nào đó, con ngươi co rút lại hơi khẩn trương giương mắt nhìn một chỗ nhìn xem.

...

Sau một hồi, hắn mấp máy môi, mới tiếp tục xem hết nguyên một đoạn video, vuốt vuốt mi tâm(*) thấy đau.

(Mi tâm là chỗ giữa 2 đầu lông mày)

Điện thoại di động ở một bên kêu lên, Hoắc Gia Hành cụp mắt xuống nhìn, là bà Hoắc gọi điện thoại tới.

"Alo."

"Con trai, ra mắt thế nào? Thanh Nhã cũng không tệ lắm phải không."

Hoắc Gia Hành bất đắc dĩ cười một tiếng: "Mẹ, lần sau mẹ đừng giới thiệu đối tượng hẹn hò cho con, con không ý nghĩ đấy, còn chậm trễ người ta."

Nghe vậy, Hoắc mẹ chậc một tiếng, nhịn không được hỏi anh: "Vậy con nói cho mẹ, con thích gì mẫu hình cô gái thế nào, không thích Thanh Nhã không sao, mẹ tìm người khác cho con." Hoắc mẹ nói chuyện nhanh, lập tức nói hết ý nghĩ của mình: "Con đừng nói với mẹ con thích đàn ông nha, đương nhiên nếu con thật sự thích đàn ông... mẹ cũng có thể tiếp nhận, nhưng ít nhất con cũng phải nói chuyện yêu đương đi."

Bà lải nhải liên miên: "Đều hai mươi tám tuổi rồi."

Hoắc Gia Hành cười khổ, đối với mẹ mình biểu thị bất đắc dĩ: "Con không thích đàn ông, mẹ có thể yên tâm."

Mẹ Hoắc: "Ồ."

Hai người trầm mặc trong chốc lát, Hoắc Gia Hành đột nhiên hỏi: "Mẹ, trong nhà trước kia ảnh chụp, mẹ để ở chỗ nào?"

Hoắc mẫu khẽ giật mình, có chút ngoài ý muốn lấp lóe mắt: "Làm sao đột nhiên hỏi ảnh chụp ngày trước vậy? Lúc nào?"

"Mẹ biết, con hỏi là lúc nào."

Ảnh chụp trong nhà, trừ giai đoạn đó bị Hoắc mẹ giấu đi, còn lại Hoắc Gia Hành sẽ không tìm, bà Hoắc cũng sẽ không giấu.

Bà Hoắc nghe lời này, có chút đau đầu: "Có tin tức?"

"Không có."

Bà Hoắc: "..."

Hoắc Gia Hành thấp giọng nói: "Con muốn nhìn."

Hoắc mẹ nhàn nhạt ừ một tiếng: "Con muốn tìm mẹ không ngăn cản, nhưng đừng để gánh nặng trong lòng nặng như vậy, nó không thấy không phải trách nhiệm của một mình con."

Hai người đều theo bản năng trầm mặc lại, không nói chuyện.

Sau một hồi, bà Hoắc nói: "Ảnh chụp toàn bộ khóa trong tủ phòng mẹ, giữ gìn rất tốt, con muốn nhìn thì cầm đi."

"vâng."

"Đừng để mình giam cầm trong thế giới ngày trước."

"Con biết."

Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Gia Hành nhìn chằm chằm máy tính nhìn thật lâu, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, theo bóng đêm trở về nhà cha mẹ ở bên kia.

Trong bầu trời đêm có ngôi sao chiếu lấp lánh, giống như là tại cùng người thân thiết chào hỏi, chiếu sáng lấy cái này mang theo chút chờ mong ban đêm.

——

Từ hôm ngắt máy điện thoại giữa chừng, Chu Sơ Niên cùng Hoắc Gia Hành mặc dù wechat vẫn còn, nhưng không liên lạc.

Cô phát hiện nick của Hoắc Gia Hành là một cái nick bình thường, tiếc nuối duy nhất là vòng bạn bè của anh không có gì, chỉ có một bức vẽ, không có caption,khiến người nhìn không ra đây là gì.

Thời tiết dần dần hạ nhiệt độ, Chu Sơ Niên càng ngày càng thích ở trong túc xá, bản thảo của cô hoàn thành không sai biệt lắm, mỗi ngày đều cùng biên tập nói mò.

Chu Sơ Niên từ nghỉ hè lớp mười hai bắt đầu vẽ manga, ban đầu cái gì cũng không hiểu, khi còn bé cô đã bắt đầu học vẽ, cơ bản khá tốt, nhưng đối với manga cũng không hiểu nhiều,cho tới khi có hứng thú mới bắt đầu học.

Cả một kỳ nghỉ hè, cô vẽ không ít nhưng đều không có cảm giác gì.

Gửi đi bản thảo cũng ít có phản hồi, cho tới một ngày biên tập hiện tại liên hệ cô, nói câu truyện của cô cảm thấy hứng thú, cảm thấy truyện của cô không chỉ có cảm giác ngọt ngọt mà còn bao hàm rất nhiều thứ khác, chậm rãi hai người liên hệ với nhau nhiều hơn, Chu Sơ Niên cũng thuận lợi ra tập truyện tranh đầu tiên.

Khiến cô không nghĩ tới chính là, tập manga đầu tiên của cô nhờ hai chữ Chân thật đã được fan hâm mộ truy phong tôn lên là một bộ truyện tranh ngược tâm, ngọt là rất ngọt, nhưng khi ngược thì ngược thấu tâm can.

Lúc lấy tên, cô không hiểu làm sao lấy tên để giống nội dung, đọc một chút.

Nói không nên lời là cảm giác gì, tiềm thức nói cho cô, phải lấy cái tên này.

Từ tập truyện đầu tiên bắt đầu có tiếng tăm, hiện tại Chu Sơ Niên đã có không ít fan hâm mộ, nhưng thiên phú kiểu gì cũng sẽ bị hao hết, cô bắt đầu thiếu linh cảm, cho tới khi gặp Hoắc Gia Hành, linh cảm một chút một chút liên tục không ngừng xông ra.

Mà hiện tại... cô lại kẹt không ra.

Chu Sơ Niên duy trì tư thế ngồi hiện tại đã rất lâu rồi, Tiểu Ngư Nhi hiếu kì nhìn cô: "Sơ Niên, cậu làm gì vậy?"

"Không có."

Chu Sơ Niên nằm sấp ở trên bàn: "Tớ đang suy nghĩ một chuyện."

Trần Thiến xùy một tiếng, vừa ra ngoài mua trà sữa về cho cô, không chút khách khí nói: "Nó lại không có linh cảm, không vẽ được cái gì."

Chu Sơ Niên: "..."

"Uống đi." Trần Thiến cười nói: "Uống xem linh cảm có chợt về không."

"ừ." Cô cầm trà sữa, cô thích nhất ống trà sữa ngọt 7 phần, bên ngoài trà sữa còn mang theo hơi lạnh, nước nhỏ giọt xuống theo lòng bàn tay truyền tới cảm giác lạnh buốt.

Chu Sơ Niên uống hơn phân nửa cốc mới nhìn về phía Trần Thiến hỏi: "Cậu nói...tớ nhắn tin trò chuyện để tìm linh cảm sao? Nhưng làm thế nào?"

Trần Thiến là biết cô cùng Hoắc Gia Hành kết bạn Wechat, ban đầu cô còn một mực cổ vũ Chu Sơ Niên cùng Hoắc Gia Hành liên hệ nhiều chút, nói không chừng có thể có chút chuyện gì đó ngoài ý muốn, nhưng Chu Sơ Niên đầu óc chậm chạp, cô cũng không có cách.

Trần Thiến cắn ống hút nhíu mày, nhìn cô: "Cậu có thể thử một chút."

Chu Sơ Niên: "..."

Cô thở dài, "Có chút sợ."

Trần Thiến cười: "Sợ cái gì, nhắn tin chào hỏi thôi."

"Ồ."

Cô vẫn không dám.

——

Sau hai ngày, cuối cùng vẫn chủ động gửi cho Hoắc Gia Hành một tấm hình, là bức vẽ hắn, còn bổ sung câu hỏi thận trọng: Hoắc tổng, bức vẽ này ngài cảm thấy thế nào?

Hoắc Gia Hành đại khái là đang bận, hồi lâu vẫn chưa nhắn lại.

Từ buổi sáng đến xế chiều, Chu Sơ Niên vừa mới chết tâm cảm thấy khả năng Hoắc Gia Hành đã quên mất một người như cô, Hoắc Gia Hành đột nhiên nhắn lại: Cũng không tệ lắm, vẽ tôi sao?

Chu Sơ Niên:... Ngài cảm thấy thế nào?

Hoắc Gia Hành: Không tồi, tìm tôi có việc?

Chu Sơ Niên:... không biết có thể nói hay không.

Cô đảo mắt, vì linh cảm, không sợ chết gửi tin nhắn tới: Muốn tìm Hoắc tổng xin chút linh cảm được không? Tôi mời anh ăn cơm, tiền thuốc men lần trước vẫn còn nguyên.

Chu Sơ Niên sợ bị từ chối xấu hổ, lập tức bổ sung một câu: Nếu như Hoắc tổng bận cũng không sao.

Hoắc Gia Hành nhìn tin nhắn cô gửi tới, đại khái có thể đoán được tâm tình của cô bé kia, anh trầm thấp cười một tiếng, đối với ánh mắt hiếu kì của Đặng Dương hỏi: "Buổi tối tôi còn có việc gì sao?"

Đặng Dương mắt nhìn công việc an bài, hồi đáp: "Lâm Tổng bên kia có tiệc rượu, Vương quản lý sẽ đi qua."

"Đi." Hoắc Gia Hành cầm áo khoác trên ghế dựa, thấp giọng nói: "Tôi đi trước, có việc gọi điện thoại cho tôi."

"Được rồi."

Đặng Dương nhìn bóng lưng sếp của mình, có chút hiếu kỳ, nhưng không dám hỏi nhiều.

...

Hoắc Gia Hành đứng tại cửa thang máy, trả lời tin nhắn của Chu Sơ Niên: Muốn tìm tôi làm linh cảm?

Chu Sơ Niên:... Có thể chứ?

Hoắc Gia Hành: Biết thời gian của tôi đắt cỡ nào sao?

Chu Sơ Niên: Đắt cỡ nào?

Cô phải biết trước một chút, nếu thực sự không trả nổi, vậy thì... nhìn ảnh chụp chậm rãi tìm linh cảm đi. Luôn có cách để có linh cảm.

Đột nhiên, cô quay đầu nhìn về phía Trần Thiến hỏi: "Thiến Thiến, cậu biết người giống Hoắc tổng giá trị bản thân một giờ bao nhiêu tiền không?"

Trần Thiến khẽ giật mình, quỷ dị nhìn cô: "Hoắc tổng một phút có thể kiếm chục triệu, cậu cảm thấy thế nào."

Chu Sơ Niên: "..."

Được rồi, cô không trả nổi từng đấy tiền.

Cô tức giận đối với điện thoại di động đánh chữ, có một chút hận trong lòng: Tôi biết rồi, khả năng tôi không mời nổi Hoắc tổng ăn cơm, ngài quá đắt.

Hoắc Gia Hành đưa tay vuốt vuốt mi tâm, nhìn điện thoại di động nhận được tin nhắn, đại khái có thể tưởng tượng ra biểu tình của người kia.

Anh bật cười, gửi lại tin nhắn:Được rồi, vậy nổi đổi lại tôi mời em ăn cơm.

Tác giả có lời muốn nói: có muốn không??

Ngày sau. Hoắc tổng chủ động hẹn vợ của mình ăn cơm.

Sơ Niên: Biết em đắt cỡ nào không?

Hoắc tổng:... Đắt cỡ nào anh cũng mời được.

Sơ Niên: A?nhưng theo em được biết quyền lực tài chính cũng không ở một mình Hoắc tổng, anh trả kiểu gì?

Hoắc tổng không có ý tốt cười nhìn vợ mình:Trả bằng thịt thế nào?

Sơ Niên:...... lưu manh.