Trong bệnh viện, người đến người đi.
Mùi thuốc sát trùng vô cùng khó ngửi, mới đứng ở cửa ra vào, mùi đó theo gió thổi ra có chút gay mũi.
Chu Sơ Niên không thích bệnh viện, khi còn bé bị một lần bệnh, sốt cao trong thời gian dài, mỗi ngày đều nằm trên giường bệnh.
Lúc đó, ba mẹ trông nom cô một đoạn thời gian rất dài cô mới khỏi.
Về sau, nghe nói do chỗ ở kia không hợp với cô, cho nên một nhà ba người chuyển tới Ninh Thành định cư.
Nhưng cũng thần kỳ, sau khi chuyển tới Ninh Thành cô không bị bệnh nữa, nhưng đối với bệnh viện sợ hãi mãi không tiêu tan.
Cô dừng bước chân lại, có chút khó khăn nhìn người đàn ông bên cạnh, muốn nói lại thôi.
"Muốn nói cái gì?" Hoắc Gia Hành hơi cụp mắt xuống nhìn cô, hai tay đút túi đứng tại bên cạnh cô.
Chu Sơ Niên vùng vẫy hai giây, vẫn là nói.
"Tôi thật sự không có việc gì, có thể không đi bệnh viện được không?" Giọng nói của cô có chút run rẩy.
Hoắc Gia Hành khẽ giật mình, quan sát đến ánh mắt của cô thấp giọng hỏi: "Sợ sao?"
"..."
Cô còn chưa kịp nói chuyện, Hoắc Gia Hành liền tiếp tục nói: "Yên tâm, sẽ không có chuyện gì."
Anh nghĩ là do cô sợ hãi sao?
Ý cô không phải như thế này.
Có thể... Giãy dụa không được, Chu Sơ Niên chần chờ một lát, cảm thấy không biết giải thích thế nào, cánh tay đúng là có chút đau nhức, cô mấp máy môi chỉ có thể cùng đi vào.
Hoắc Gia Hành làm việc hiệu suất rất nhanh, dẫn cô trực tiếp đi gặp bác sĩ, sau khi bác sĩ hỏi qua tình huống, bảo cô kéo tay áo lên, cúi đầu xem xét, nhịn không được nói: "Cô bé có cảm thấy đau không?"
Lúc bị đâm chỗ khuỷu tay đập vào mặt đất, hiện giờ nhìn có chút đẫm máu, nhìn bằng mắt thường cảm thấy có chút nghiêm trọng.
Nghe vậy, Hoắc Gia Hành nhìn xem, ánh mắt từ chỗ cánh tay chuyển đến mặt cô, có lẽ do cô sợ hãi, miệng mím chặt, con mắt híp lại, muốn nhìn nhưng lại sợ nhìn thấy.
Anh trầm thấp cười một tiếng, thấp giọng nói: "Sợ hãi thì đừng nhìn."
Chu Sơ Niên: "..."
Bác sĩ thản nhiên cười một tiếng, cho cô khử trùng, nhịn không được nói câu: "Không có việc gì, sợ hãi thì để bạn trai che mắt đi."
Chu Sơ Niên nghẹn họng, vội vàng phủ nhận: "Không không, bác sĩ anh ấy không phải bạn trai của cháu."
Hoắc Gia Hành không nói chuyện, nhàn nhạt liếc nhìn một chút, mới vươn tay cầm quyển vở ở một bên che trước mặt cô, " Che mắt đi."
"..."
Cô sâu sắc cảm thấy, Hoắc Gia Hành chính là một thẳng nam.
Cho dù hiện tại quan hệ của hai người không quá quen, nhưng cũng không nên dùng vở che trước mặt mình đi.
"Không cần." Cô nói: "Tôi không sợ."
Hoắc Gia Hành nhíu mày, có chút kinh ngạc: "Thật không sợ?"
"Thật."
Cô trầm mặc một lát, thấp giọng hỏi: "Hoắc tổng sao anh lại ở đó?"
Hoắc Gia Hành nhàn nhạt trả lời: "Vừa vặn có chút việc."
Anh đưa bà Hoắc đi dạo phố xong liền bị bà bỏ rơi, Hoắc Gia Hành sinh hoạt cũng chỉ có làm việc, không cần đưa bà Hoắc đi nữa anh liền chuẩn bị đi về văn phòng, kết quả vừa mới lái xe ra khỏi bãi đỗ xe của cửa hàng, liền nhìn thấy cô đứng ở ven đường.
Vốn không có ý đồ gì cho tới khi nhìn thấy một đám người vây quanh cô, nghe được tiếng mắng hùng hùng hổ hổ, mới sốt ruột xuống xe nhìn, không nghĩ tới, thật đúng là cô.
Nghe vậy, Chu Sơ Niên à một tiếng, "Vậy thật trùng hợp."
"Ừ."
Thừa dịp thời gian hai người trò chuyện, bác sĩ bôi thuốc cho cô, thuận tiện dặn dò hai câu, liền để cho hai người đi.
——
Hai người đứng tại cửa bệnh viện, Chu Sơ Niên trong tay xách theo cái túi màu trắng, bên trong là thuốc bôi cánh tay.
Cô nhìn về phía người đàn ông, thân hình cao lớn của anh hơi hơi nghiêng người nhìn cô: "Người kia không cần lo lắng, trợ lý của tôi sẽ xử lý tốt."
Vụ việc tại đường cái ban nãy, Hoắc Gia Hành không để người kia chạy, trực tiếp đem gọi cảnh sát tới, cùng chạy tới còn có trợ lý của anh, hỗ trợ giải quyết chuyện kia, để hai người bọn họ đi bệnh viện.
Chu Sơ Niên thở dài một hơi, đôi mắt nhìn thẳng vào anh: "Cảm ơn Hoắc tổng, ngày hôm nay đã làm phiền ngài."
Hoắc Gia Hành thản nhiên cười một tiếng, cúi đầu nhìn cô: "Không có gì."
...
Chu Sơ Niên gãi đầu một cái, trong nháy mắt cũng không biết nên nói cái gì.
Hoắc Gia Hành nhìn về phía đỗ xe, thấp giọng nói: "Đi thôi."
"Tôi đưa em về trường học."
"Không cần." cô không chút suy nghĩ liền từ chối: "Tôi đi về một mình là được rồi."
Hoắc Gia Hành lời ít mà ý nhiều nhắc nhở cô: " không sợ gặp lại chuyện như ban nãy?"
Chu Sơ Niên: "..."
Cô cũng không có xui xẻo như vậy chứ.
Nhưng nhìn thái độ của Hoắc Gia Hành, cô không biết từ chối như thế nào.
Lên xe, cô ngồi nghiêm chỉnh, liền thở cũng không dám thở mạnh.
Hoắc Gia Hành ngồi ở ghế phụ, nhìn cô bé khẩn trương ngồi phía sau, im ắng cong xuống khóe miệng, tâm tình không khỏi tốt hơn một chút.
Từ lúc lên xe không ai nói gì cho đến trường học, Chu Sơ Niên sau khi xuống xe cảm ơn Hoắc Gia Hành một tiếng sau liền chạy trở về ký túc xá, lúc này mới dám thở mạnh.
Cô cũng không biết vì sao mỗi lần gặp Hoắc Gia Hành lại thấy khẩn trương sợ hãi, hoàn toàn không giống cô như mọi ngày.
Nhìn bóng lưng chạy chậm vào cổng trường, Hoắc Gia Hành quay người đi.
——
Lần gặp ngẫu nhiên này, Chu Sơ Niên không để ở trong lòng, theo lời của Trần Thiến nói là do cô sợ không dám để trong lòng.
Mỗi ngày cô đều trầm mê trong thế giới của mình rồi ứng phó với biên tập không biết kiềm chế.
Sau khi Chu Sơ Nhiên nộp xong bản thảo, cả người đều nới lỏng, kể cả khi đi học đều không có tinh thần.
Cho tới mấy ngày sau, cô nhận được tin nhắn: " có thời gian không? Giải quyết chuyện va chạm xe điện lần trước."
Chu Sơ Niên trừng lớn con mắt nhìn điện thoại di động, cảm thấy điện thoại của mình khả năng có vấn đề.
"Thiến Thiến?" Cô gọi Trần Thiến ở bên cạnh đưa di động đưa cho xem, mềm giọng hỏi: "Điện thoại di động của tớ có vấn đề à?"
Trần Thiến mắt nhìn, xùy tiếng: "Xảy ra vấn đề gì?? tin nhắn ai gửi cho cậu đấy?"
"Hình như là..." Cô còn chưa nói xong, điện thoại lại có tin nhắn mới: " Xin chào Chu tiểu thư, tôi là Đặng Dương, trợ lý của Hoắc tổng, chủ xe điện muốn bồi thường tiền thuốc men, xin hỏi làm thế nào để gửi cho cô?."
Chu Sơ Niên trừng mắt nhìn, cuối cùng cảm thấy mình không có xuất hiện ảo giác.
Trần Thiến nhìn xem, a a a hai tiếng, nắm lấy cánh tay của cô nói: "Wechat."
"A?"
Trần Thiến chậc một tiếng, trên dưới đánh giá cô nói: "Thêm bạn trên Wechat."
"Vì cái gì?"
Trần Thiến dò xét cô, có lý mà phân tích: "Thêm bạn Wechat là cậu có Wechat của trợ lý, mặc dù không phải Hoắc tổng, nhưng ít ra có thể biết tin tức của Hoắc tổng hơn chút."
Cô liếc nhìn Chu Sơ Nhiên, thấp giọng nói: "Không phải cậu nói Hoắc tổng cho cậu rất nhiều linh cảm à."
"Nói thì nói thế, nhưng tớ cảm thấy không tốt lắm đâu."
Trần Thiến: "Có cái gì không tốt, tớ nhắn lại cho."
Nói xong, cô thật sự nhắn lại hộ Chu Sơ Niên, thuận tiện gửi mã Wechat đi.
Bên kia trả lời một câu đã nhận liền không có động tĩnh, xin bạn tốt trên Wechat cũng không có.
"Haizz, hay người kia đang trêu cậu?"
"Có khả năng."
Cô để di động ở một bên, không để chuyện này ở trong lòng.
Sau khi học xong tiết buổi chiều Chu Sơ Niên và Trần Thiến định cùng nhau đi ăn cái gì, chợt có người đứng chặn trước mặt bọn họ, là bạn nam học cùng lớp tên Đàm Bác Thụy.
"Sơ Niên, muốn cùng đi ăn cơm không?"
Chu Sơ Niên cong cong khóe miệng, nói khẽ: "Tớ với Thiến Thiến hẹn nhau cùng đi ăn lẩu mất rồi."
Ý tứ từ chối đã thực rõ ràng.
Đàm Bác Thụy định nói thêm cái gì, bên cạnh liền xuất hiện một nam sinh khoác vai của hắn cười ha hả cùng bọn Chu Sơ Niên nói: "Vậy đi cùng nhau đi, thời tiết này ăn lẩu thích hợp nhất."
"..."
——
Cự tuyệt không được cũng chỉ có thể cùng đi.
Chạng vạng chiều tối,ánh nắng chiều rất đẹp, mặt trời lặn một nửa vào đám mây giống như là muốn lưu lại một chút ấm áp cuối cùng.
Chu Sơ Niên đứng chờ ở cửa, vốn là ăn lẩu hai người cuối cùng biến thành sáu người. Cô, Trần Thiến cùng Đàm Bác Thụy bọn họ cũng không quá thân thuộc, vừa vặn Tiểu Ngư Nhi nói cũng muốn ăn lẩu, kết quả biến thành ba nam ba nữ.
Trước cửa trường học có tiệm lẩu vô cùng đông khách, nồi lẩu vừa rẻ vừa đầy đủ lại còn ăn rất ngon, Chu Sơ Niên cái gì cũng có thể ăn, trên cơ bản muốn ăn lẩu, nhất định đến tiệm này.
Mấy người cùng đi, sau khi chọn món Chu Sơ Niên mới cùng Trần Thiến buôn chuyện, các cô nói nhiều, mặc dù cùng Đàm Bác Thụy có chút ngại, muốn một mực tránh đi ánh mắt sáng rực kia, nhưng cũng không ngăn cản nổi du͙© vọиɠ muốn nói chuyện của cô.
Mấy người ký túc xá bọn cô luôn rất vui vẻ, đề tài gì cũng có thể nói với nhau.
Đang nói, Trần Thiến đột nhiên giật giật quần áo của cô, chỉ hướng một bên nói: "Nhìn bên kia."
"Cái gì?"
Chu Sơ Niên theo hướng tay cô chỉ nhìn đi liền thấy một người vô cùng xinh đẹp.
"Ui người đẹp, có vấn đề gì sao?"
Trần Thiến liếc mắt nhìn cô, thấp giọng nói: "Cô ấy là giảng viên nổi tiếng xinh đẹp của trường mình đấy, cậu quên rồi à?"
"Tớ..."
Trần Thiến chậc một tiếng, nhỏ giọng nói: "Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là người ngồi đối diện cô ấy chính là Hoắc Gia Hành!"
Vừa dứt lời, Chu Sơ Niên liền trợn to mắt nhìn cô, lại quay đầu nhìn bên kia, bởi vì có bình phong cản trở, vị trí này của cô không quá rõ ràng, cho nên dò xét cái đầu nhìn sau lưng Trần Thiến.
Đàm Bác Thụy thấy Chu Sơ Niên nhìn bên kia, hơi kinh ngạc: "Nhìn thấy người quen sao?"
Chu Sơ Niên vội vàng khoát tay: "Không có không có."
Trần Thiến nín cười, giải thích một câu: "Chúng tớ nhìn thấy mỹ nữ giảng viên của trường."
Nghe vậy, mấy người đều nhìn sang.
Tiểu Ngư Nhi a một tiếng, đè ép giọng nói: "Mỹ nữ ngồi đối diện không phải là người lúc trước đến trường mình diễn giảng sao?"
Có người nói thầm: " Hai người là một đôi sao?"
"Không thể nào..."
Chu Sơ Niên bên tai vang lên thanh âm của bọn họ, đáp án gì đều có, cô liếc mắt nhìn sang, cắn củ cải chua một chút, dưới đáy lòng cảm khái: Không thể không nói, Hoắc tổng cùng mỹ nữ giảng viên thật là xứng đôi.
Trai tài gái sắc.
——
Hoắc Gia Hành là bị bà Hoắc uy hϊếp đi gặp mặt.
Vốn dĩ anh muốn từ chối, nhưng chống cự không nổi uy hϊếp của bà Hoắc, nếu lần này hắn không đến xem mắt, khả năng sang năm... bà Hoắc sẽ tìm được một trăm đối tượng để anh xem mắt hẹn hò.
Anh không có cách, mặc dù phương diện khác rất có chủ ý của mình, nhưng đối với bà Hoắc ngẫu nhiên cũng sẽ nghe lời, dù sao bà cũng chỉ yêu cầu anh tới gặp mặt ăn một bữa cơm, cũng không yêu cầu cái khác.
Chương Thanh Nhã nhìn người đàn ông trước mặt, trên mặt mang ý cười: "Không quen ăn lẩu?"
"Không có."
Hoắc Gia Hành thản nhiên cười một tiếng, thấp giọng nói: "Nồi lẩu cũng không tệ lắm."
Chương Thanh Nhã mỉm cười gật đầu, trong mắt có một chút ánh sáng nhìn hắn.
Người đàn ông trước mắt là trong miệng tất cả mọi người là thiên tài, các phương diện điều ưu tú làm người sợ hãi, không nói cái khác, chỉ nói đến thân hình cao lớn cùng tướng mạo cũng đủ để cho mọi người gặp qua là không quên được, cô cũng là người bình thường, có thể cùng một người đẹp trai hẹn hò ở một mức độ nào đó sẽ càng vui vẻ một chút.
"Hoắc tổng gần đây làm việc như thế nào?"
"Còn tốt."
Hai người nói lời khách sáo cho tới khi kết thúc, Chương Thanh Nhã kinh ngạc nhìn về một bên khác chuẩn bị thanh toán, "Các em cũng ở chỗ này ăn cơm?"
Trần Thiến nhẹ gật đầu: "Em chào cô."
Hoắc Gia Hành ghé mắt nhìn sang liền thấy Chu Sơ Niên đứng bên cạnh, lúc này lại cúi đầu không biết nghĩ cái gì, hắn đột nhiên nhớ đến chuyện buổi chiều Đặng Dương nói với hắn, nhíu mày, thản nhiên cười một tiếng cùng đám người lên tiếng chào hỏi, mới rời đi.
...
Sau khi trở lại ký túc xá, đám bạn cùng phòng vẫn đang thảo luận việc chiều nay nhìn thấy mỹ nữ giảng viên và Hoắc tổng, Chu Sơ Niên không quá quan tâm cũng không muốn nghe lắm, đi phòng tắm tắm rửa, vừa mới ra điện thoại di động thông báo nhận được lời mời kết bạn.
Cô chần chờ một lát, vẫn ấn đồng ý.
Vừa mới thêm bạn tốt, bên kia liền chuyển tiền tới còn kèm theo ghi chú: tiền xe điện thuốc men.
Cô nhìn một chút, ý cười hiện rõ trên mặt nhắn lại: Cảm ơn trợ lý Đặng, thật làm phiền anh.
Mấy phút sau, điện thoại di động thông báo tin nhắn mới: Tôi là Hoắc Gia Hành.
Tác giả có lời muốn nói:
Hoắc tổng:Vậy mà vợ yêu không nhận ra tôi. Tôi tỏ vẻ rất tức giận.
Sơ Niên: Ha ha, anh còn đi xem mắt, đêm nay ngủ ghế sô pha đi.
Hoắc tổng:...
Lời editor: Truyện này là mình đọc văn án bên tiệm tạp hóa thú cưng thấy hay nên bắt tay vào edit, đọc tới đâu mình edit tới ấy. Các bạn có thể nêu cảm nghĩ đôi chút về truyện được không vì mình càng đọc càng thấy nó không hợp gu với mình nữa rồi =(( không còn động lực để tiếp tục edit tiếp truyện.