Nửa đêm phát Weibo khiến cho độc giả của Chu Sơ Niên bùng nổ, không chỉ một hai người, đến những fan ẩn cũng sôi nổi hiện thân.
Tất cả mọi người đều hoài nghi có thể do nửa đêm nên đầu óc tác giả không được tỉnh táo nên mới tung tin nặng ký như thế.
Chu Sơ Niên không lười, thậm chí còn rất chăm chỉ, nhưng đó là do ở mùa xuân, hạ, thu thôi, từ lúc cô sáng tác đên bây giờ chưa bao giờ cô mở thêm hố vào mùa đông. Đây là việc mà tất cả các fan đều biết, có một số độc giả lâu năm còn biết tại sao mùa đông cô không mở thêm hố.
"Đây... đây là do nửa đêm xuất hiện ảo giác sao?? mùa đông đào hố? Hay chỉ là thông báo trước năm sau mới mở?"
" Trời ơi! Tuyệt đối đừng giống như lầu trên nói nha, tác giả ngài không thể trêu chọc xong liền bỏ chạy~ "
"Hơn nửa đêm, có thể là Tiểu Niệm niệm không được tỉnh táo, mị dám cam đoan ngày mai weibo này sẽ bị xóa."
"Trên lầu nói đúng, mấy con cú vẫn nên đi ngủ sớm chút đi ~ đừng ôm hi vọng quá lớn."
...
Bởi vì giấc mộng kia chưa có lời giải, Chu Sơ Niên từ buổi sáng tâm tình không được tốt lắm, sắc mặt nặng nề, một mặt người sống chớ gần.
Trần Thiến xem xét sắc mặt của cô đã hiểu có thể cô lại nằm mơ, lặng lẽ lên lớp không dám quấy cô để cho cô được yên tĩnh.
Hết một tiết buổi học, Trần Thiến mới giương mắt lườm cô một chút: "Ngủ không ngon?"
Chu Sơ Niên hai mắt lờ đờ ừ một tiếng, thấp giọng nói: "Tối hôm qua nằm mơ, có chút khác lạ."
Nghe vậy, Trần Thiến ánh mắt sáng lên, vui vẻ nhìn cô: "Sau đó thì sao?"
Vừa nhắc tới cái này, Chu Sơ Niên càng tức giận hơn.
"Bị tin nhắn đánh thức."
Trần Thiến: "......" Cô nhìn sắc mặt của Chu Sơ Niên, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Ai không sợ chết đυ.ng phải họng súng của cậu?"
Chu Sơ Niên hơi hơi cười một tiếng: " Cậu đoán xem."
Trần Thiến đảo mắt, đại khái là có thể đoán được là ai.
Cô vừa định an ủi Chu Sơ Niên, điện thoại đặt trên bàn của Chu Sơ Niên sáng lên thông báo có tin nhắn mới ở wechat. Điện thoại tối hôm qua bị cô cài chế độ yên tĩnh vẫn chưa được mở lại âm thanh.
Suy tính ba giây đồng hồ, Chu Sơ Niên cầm điện thoại di động nhìn, là biên tập của cô thấy được weibo tối qua cô đăng, kích động nhắn tin cho cô.
" thật sự mở hố??"
" Đã xác định là câu chuyện về Thanh Mai trúc mã? "
" Tại sao lại muốn viết cái này??"
...
Chu Sơ Niên nhìn xem, hơi cụp mắt xuống trả lời biên tập: " ừm, đã xác định, muốn viết một câu chuyện như thế này để cùng mọi người vượt qua mùa đông nha."
Biên tập: "là do linh cảm từ mấy hôm trước?"
Chu Sơ Niên: "không phải, là do giấc mơ của em."
Mặc dù cô cũng không biết tại sao lại muốn đem giấc mơ tối qua ra để sáng tác, nhưng trong đầu luôn có ý nghĩ như vậy, thúc giục cô phải làm.
Cô chỉ trả lời biên tập hai câu, biên tập từ trước vẫn luôn yêu quý cô cũng không nói gì, chỉ nhắc nhở: " đừng lấy thân thể làm trò đùa, nếu không kiên trì được thì phải xin nghỉ."
Chu Sơ Niên nhíu mày, nhếch môi cười đáp ứng.
——
Vì vậy khi thấy những câu hỏi của fan cô cũng bình thản, cô nhìn thấy nhưng không muốn giải thích, nghĩ đến cuối tuần trực tiếp đăng chương mới là được.
Sau khi nghĩ thông suốt, tâm tình trong nháy mắt tốt hơn nhiều.
Chu Ngũ bọn họ buổi sáng có bốn tiết, buổi chiều không có lớp.
Tiết thứ tư khi sắp tan học, vốn dĩ bạn ngồi sau cô lại đổi chỗ, người phía sau biến thành Đàm Bác Thụy.
"Sơ Niên."
Chu Sơ Niên không nhúc nhích, cũng không có đáp lời.
Bên ngoài ánh nắng rơi vào chỗ ngồi của cô, Đàm Bác Thụy nhìn cô, bởi vì ở phòng học, Chu Sơ Niên cởϊ áσ khoác và khăn quàng ra, chỉ mặc áo len hở ra chiếc cổ thon dài, cái gáy trắng như tuyết khiến người nhìn vào không thể dời mắt.
Chu Sơ Niên vừa nhìn là biết được người nhà chăm sóc nâng niu, da trắng nộn.
Hắn chăm chú nhìn chỉ chốc lát, bị bạn học bên cạnh đẩy mới hoàn hồn, khụ một tiếng mới nói chuyện với cô: " Buổi tối cùng đi ăn cơm được không?"
Chu Sơ Niên tay cầm bút dừng lại, nói thẳng: "Tôi không có thời gian."
"Là có chuyện gì gấp sao?"
Vừa dứt lời, tiếng chuông tan học, Chu Sơ Niên dọn dẹp sách chuẩn bị cùng Trần Thiến cùng đi nhà ăn.
Đàm Bác Thụy không hỏi tiếp, anh em của hắn đã đi tới, khoác vai Đàm Bác Thụy, mỉm cười nhìn Chu Sơ Niên nói: "Đi cùng không?"
"..."
Trần Thiến liếc mắt hai người, nhìn về phía Đàm Bác Thụy mỉm cười nói: "Tớ cùng Sơ Niên có chút chuyện phải sử lý, chắc sinh nhật của cậu bọn tớ không đi được đâu."
Cô biết Chu Sơ Niên đối với người khác luôn luôn như thế, không nói được lời quá đáng. Làm bạn tốt, Trần Thiến luôn sẽ giúp đỡ cô giải quyết.
Bạn của Đàm Bác Thụy, cũng là anh em, nhíu mày nhìn về phía Trần Thiến, trêu ghẹo hỏi: "Tiểu Thiến thiến muốn đi đâu, gấp như vậy sao?"
Trần Thiến cười: "Chúng tôi đi tiệm sách."
Đàm Bác Thụy dừng một chút, thấp giọng nói: "Vậy buổi tối sẽ trở về đi, ăn cùng bọn tớ một bữa cơm mà thôi."
Chung quanh mấy người mồm năm miệng mười nói, có bạn học quan hệ với Chu Sơ Niên khá tốt cũng là anh em của Đàm Bác Thụy, trong lúc nhất thời cô không biết nên nói thế nào.
Cộng thêm Tiểu Ngư Nhi đáp lại: "Sơ Niên cậu không đi sao? HÌnh như các câu không có việc gì bận mà."
Chu Sơ Niên khẽ giật mình, nhìn Tiểu Ngư Nhi: "Cậu muốn đi?"
Tiểu Ngư Nhi gật đầu: "Mời thì đi thôi, một năm một lần."
Nghe vậy, Chu Sơ Niên mím mím môi, nhìn người trước mặt nói: "Vậy ăn một bữa cơm đi, mấy giờ?"
"Sáu giờ tối tập hợp trước cửa trường học."
"Ok."
——
Phòng ăn trong trường rất đông, Chu Sơ Niên cùng Trần Thiến xếp hàng một hồi lâu mới mua được cơm, hai người tìm chỗ vắng vẻ ngồi.
"Sao vừa nãy cậu lại đồng ý?"
Chu Sơ Niên không có khẩu vị, hững hờ chọn sợi khoai tây trước mắt ăn, thấp giọng nói: "Đều là bạn học, không nên làm lớn chuyện."
"Đứng vậy."
Trần Thiến nhắc nhở nói: "Buổi tối ăn cơm xong liền đi đi thôi."
"Ừm."
"Muốn mua quà không?" Dù sao cũng là sinh nhật, đi không mang theo quà tặng cũng không thích hợp.
Chu Sơ Niên suy tư hai giây: "Không mua."
Không phải hẹp hòi, là do cô không muốn đi, cô cũng biết Đàm Bác Thụy có ý với cô, nếu như mua, nói không chừng còn khiến cho người ta hiểu lầm.
Trần Thiến ngờ vực đánh giá sắc mặt của cô, nghĩ nghĩ hỏi: "Tại sao tớ lại có cảm giác —— tối nay cậu sẽ làm lớn chuyện?"
Chu Sơ Niên cười, đôi mắt đảo vòng vòng, đuôi lông mày chau lên, đưa cô ánh mắt cậu hiểu mà.
Trần Thiến: "......"
Cô liền biết, Chu Sơ Niên không thể nào là sẽ tuỳ tiện khuất phục một người.
Trở về ký túc xá, Chu Sơ Niên ngủ một giấc sau mới rời giường, cô đem hết nội dung giấc mơ viết ra, sau đó lại vẽ ra bản thảo đầu tiên.
Trong ký túc xá rất yên tĩnh, Chu Sơ Niên vẽ phác thảo nhân vật, hỏi thăm ý kiến của Trần Thiến cùng biên tập mới cảm thấy hài lòng.
Cô nhìn chằm chằm ảnh chụp ở điện thoại, cân nhắc mấy phút sau mới nhắn tin cho Hoắc Gia Hành: Hoắc tổng,có bận không.
Hoắc Gia Hành trả lời rất nhanh:Bình thường.
Chu Sơ Niên cắn môi dưới, tiếp tục đánh chữ: Hôm qua không phải nói có truyện mới phải cho anh xem sao, hôm nay tôi có phác thảo qua hai nhân vật, ngài nhận xét giúp tôi nhé?
Hoắc Gia Hành: Ok.
Cả một buổi chiều, Chu Sơ Niên đều không đi ra ngoài, trừ vẽ tranh ra, thỉnh thoảng sẽ cùng Hoắc Gia Hành trò chuyện hai câu, anh bên kia phỏng chừng đang bận, trả lời không nhanh.
——
Mặt trời xuống núi, buổi tối đầu mùa đông đến rất nhanh. Vừa mới qua sáu giờ trời đã tối om.
Chu Sơ Niên cùng mấy người bạn đi đến cửa trường học, những người khác cũng vừa đến.
"Đi chỗ nào ăn cơm?"
"Đi Vân Đính tửu lâu ăn."
Cái này vừa nói, chung quanh mấy bạn học đều khẽ than một tiếng.
Vân Đính tửu lâu tại khu vực trung tâm thành phố, rất nổi tiếng, coi như là quán số một số hai, ngoại trừ đồ ăn ngon cảnh cũng rất đẹp, bên trong còn có không ít chỗ chơi. Đối với những bạn học bình thường ngay cả đi vào cũng không dám nghĩ.
Chu Sơ Niên đã đi ăn một lần, là cùng Hoắc Gia Hành cùng đi ngay tại tối hôm qua.
Về phần Đàm Bác Thụy, Chu Sơ Niên cũng biết một chút, tướng mạo cùng tính cách khá tốt, gia cảnh cũng rất tốt.
Đám người đi vào Vân Đính tửu lâu, mới vừa đi vào, Đàm Bác Thụy cùng phục vụ báo tên đặt trước, Chu Sơ Niên cùng Trần Thiến đứng ở trong góc, đột nhiên cách đó không xa truyền đến nho nhỏ tiếng kinh hô: "Chu tiểu thư?"
Cô khẽ giật mình, giương mắt nhìn hướng người tới.
Trong nháy mắt, chung quanh bạn học ánh mắt đều nhìn bọn họ.
Trước mắt người đàn ông ăn mặc đồng phục, là quản lý của Vân Đính tửu lâu, tối hôm qua vừa gặp qua —— lúc ăn cơm đối với Hoắc Gia Hành rất cung kính.
Chu Sơ Niên há to miệng, kinh ngạc nhìn hắn: "Chào anh."
Cô không nghĩ tới người này có thể nhận ra mình.
Trước mắt quản lý mắt sáng rực lên, nhìn cô cười: " Tới dùng cơm sao?"
"Đúng." Cô nói, bổ sung một câu: "Cùng bạn học."
Hai người đơn giản nói chuyện với nhau hai câu, Chu Sơ Niên cùng bọn họ rời đi.
Quản lý nhìn đám người bọn họ bóng lưng gật đầu, thông báo dặn dò nhân viên: "PHục vụ thật tốt vào."
"Vâng." Phục vụ hiếu kì hỏi một tiếng: "Quản lý, vị khách kia có lai lịch gì?"
Quản lý cười cười: "Đây không phải là việc cậu có thể hỏi."
Có thể trở thành một quản lý ưu tú, tự nhiên có chỗ hơn người, tối hôm qua Hoắc tổng cùng cô gái này tới ăn cơm, mặc dù không giới thiệu, nhưng hắn có thể nhìn ra người này đối với Hoắc tổng khá quan trọng.
Hắn nghĩ ngợi, vỗ vỗ đầu nhớ tới vị trên lầu, vội vàng báo cáo cho người ta.
——
Hoắc Gia Hành tối nay là cùng Ôn Nhiên bọn hẹn cùng nhau ăn cơm, mấy người đều một thời gian dài mới gặp nhau, vừa vặn cuối tuần liền cùng một chỗ ăn bữa cơm.
"Xác định chưa?" Ôn Nhiên là người biết chuyện, hỏi một tiếng.
Hoắc Gia Hành ngồi ở bên trong ghế sô pha, ánh sáng yếu ớt khiến cho người khác không thấy rõ hắn đáy mắt chờ mong.
Nghe được Ôn Nhiên nói, anh dừng một chút nói: "Xác định... "
...
Một nháy mắt, bên tai anh vang lên tiếng gào của cô bé, giọng nói non nớt.
Cô bé nhỏ hơn anh tám tuổi, trừ cha mẹ ra là người duy nhất quấn lấy Hoắc Gia Hành.
Cả ngày vây quanh ở bên cạnh anh gọi anh Gia Hành, ầm ĩ vô cùng.
Chỉ cần Hoắc Gia Hành ở nhà, cô nhất định sẽ từ sát vách chạy tới, cả ngày đều ở lại nhà anh.
Để anh cho cô đọc truyện cổ tích, kể câu truyện công chúa Bạch Tuyết cùng bảy chú lùn.
Sau khi nghe xong, cái gì cũng không hiểu ôm Hoắc Gia Hành làm nũng nói: "Nếu như em là công chúa Bạch Tuyết,em không muốn có bảy chú lùn đâu."
Hoắc Gia Hành lúc đấy vẫn còn nhỏ, mới vừa lên cấp hai, thích nhất là đùa cô bé.
Anh cười hỏi cô bé: "Vậy em muốn cái gì?"
Bé con mắt sáng lên nhìn hắn, làm nũng nói: "Em chỉ muốn anh Gia Hành thôi."
Cô còn bé, hiểu được không nhiều. Nhưng cô bé biết Hoắc Gia Hành là người đối xử với cô tốt nhất ngoại trừ cha mẹ, theo bản năng liền ỷ lại.
"Anh Gia Hành, anh sẽ bảo vệ em đúng không?"
"Đương nhiên."
...
Cuộc nói chuyện quen thuộc một lần lại một lần vang lên.
Trong phòng bao còn đang phát âm nhạc êm dịu, Hoắc Gia Hành lấy lại tinh thần, hơi cụp mắt xuống nhìn mặt bàn.
Sau một hồi, Ôn Nhiên mới nghe được giọng nói khàn khàn, rất nhẹ rất nhạt, là câu khẳng định.
mi mắt anh khẽ run, tiếng nói mang theo một tia đắng chát: "Là cô ấy."