3.
Lão Thiền Vu đã hơn năm mươi tuổi và có tiếng là gi.ết người rất tàn bạo.
Đối với chuyện hòa thân này, lòng ta chỉ có một mong muốn là được ch.ết đi.
Trên suốt dọc đường gả đi đó, ta đều cầu nguyện, nếu đại Thiền Vu (*) không thích ta thì xin hãy cho ta được hạnh phúc.
(*): 单于 [chányú]: tên hiệu của vua Hung Nô.
Ta không biết tình huống gì đã xảy ra khi Y Mãnh Tà nửa đường lại xuất hiện như thế. Nhưng hắn không la mắng hay đánh giế.t ta, và thậm chí hắn cũng không tỏ ra khó hòa đồng với ta, điều này khiến trái tim luôn bất an suốt dọc đường đi của ta cũng tạm thời được bình tĩnh trở lại.
Liệu tương lai của ta có thể ít thảm khốc hơn trong tưởng tượng của ta được không đây?
Khi ta đang nghĩ về chuyện này, mí mắt của ta lại lần nữa nặng trĩu.
Đêm qua ta vừa sợ hãi lại vừa mệt mỏi nên ta ngủ rất sâu và khi mặt trời lên tới đỉnh ta mới tỉnh dậy.
Sau khi tỉnh dậy, các thị nữ đã đến để hầu hạ ta rửa mặt và thay y phục.
Cởi bỏ hỉ phục của nhà Hán và mặc vào xiêm y của thảo nguyên.
Chuỗi hạt mã não trên trán va vào nhau tạo ta tiếng đinh đinh đang đang, chiếc váy được trang trí bằng lông tơ thật lộng lẫy và xinh đẹp.
Ta soi mình trong gương, thật ra ta chưa từng được mặc những bộ xiêm y quý giá như thế này bao giờ cả, ngoại trừ bộ hỉ phục mà ta vừa mới cởi ra.
"Quả nhiên là heo con, thật sự có thể ngủ nhiều như vậy luôn".
Đúng lúc này, Y Mãnh Tà xốc rèm cửa bước vào, nhìn chằm chằm ta một lúc rồi mỉm cười rạng rỡ.
"Mặc quần áo như thế này cũng vẫn là heo con xinh đẹp nhỉ".
Ta cúi đầu cười cười cũng không biết nên trả lời thế nào.
Ta nên cảm ơn hắn vì đã khen ta xinh đẹp, hay ta nên nói với hắn rằng ở nơi của ta, chỉ khi mắng người mới gọi người đó là heo?
Nghĩ đi nghĩ lại, dù sao thì Y Mãnh Tà vẫn là một người ngoại quốc kia mà.
Thật không dễ dàng cho một hán tử (đàn ông) thảo nguyên học một ngoại ngữ mới. Huống hồ chi ta cũng nhất khiếu bất thông (*) về ngôn ngữ của người Hung, hắn vẫn tốt hơn ta rất nhiều.
(*): 一窍不通 [yīqiàobùtōng] dốt đặc cán mai; ù ù cạc cạc; mít đặc.
Ta là người có lễ nghĩa, từ trước đến nay đều rộng lượng nên ta cũng không cần so đo với hắn làm gì, hắn muốn gọi thế nào thì cứ gọi thôi.
Y Mãnh Tà ném thứ gì đó trong tay lên bàn và lại vội vã rời đi.
Sau khi hắn đi, hai người thị nữ che miệng cười khúc khích, nói thứ ngôn ngữ mà ta cũng không thể hiểu được.
"Các cô đang cười gì thế?".
Ta hỏi các nàng ấy liệu ta có làm sai điều gì không. Dù sao thì quy củ ở nơi đây ta cũng không hiểu rõ lắm.
Hai nàng ấy đều có thể nói tiếng Hán, cười đáp lại ta: "Yên thị (*) đừng hiểu lầm, hai người chúng ta cười là bởi vì nhìn thấy Thiền Vu rất yêu người thôi".
(*): 阏氏 [yānzhī]: hoàng hậu của vua Hung Nô.
Nàng ấy nhặt con hồ ly trên bàn và lắc nó với ta.
"Người nhìn xem, Thiền Vu tự mình săn con mồi này đấy, chính là một con bạch hồ ly, loại thuần bạch hồ ly này là khó tìm nhất. Hôm nay ngài ấy nhiều việc như vậy mà vẫn còn dành thời gian đi săn hồ ly để tặng người".
Người thị nữ kia cũng tham gia vào đội buôn chuyện.
"Tất cả con mồi mà những nam nhân thảo nguyên chúng ta săn được đều chỉ dành cho những nữ nhân mà chúng ta yêu thích thôi".
"Ngươi đã bao giờ nghe nói qua Y Mãnh Tà đại Thiền Vu tặng con mồi chưa?".
"Chưa từng có, người như ngài ấy... hôm nay nếu không phải ta tận mắt nhìn thấy thì ta chắc chắn sẽ không tin đâu".
Cả hai líu ríu không ngừng khiến ta cảm thấy rất thân thiết.
Mặc kệ là người ở nơi nào thì sở thích buôn chuyện của mọi người vẫn hoàn toàn giống nhau đấy thôi, nhất là những loại chuyện về ái tình như thế này.
Các nàng cứ ngươi một lời ta một lời, khiến ta nghe được vừa mừng lại vừa lo (thụ sủng nhược kinh).
Y Mãnh Tà thực sự yêu thích ta rất nhiều sao?