Chương 2

4.

Trong nháy mắt cửa thành chật kín người, cung tên đã kéo căng.

Cửa thành lại mở, tướng quân thủ thành lại ra ngoài.

Nhiễm Mục nói: "Công chúa, thuộc hạ nhắc người câu cuối, người khôn giữ mình mới là kẻ thức thời."

Câu này chính là câu cửa miệng ta thường dùng.

Cũng câu này mà ta đã lừa hắn, hậu duệ của thần, ở lại đất phong chăn ngựa cho ta.

Nhưng hiện tại....

Ta nhớ lại năm ấy Thẩm Thanh Bích đã nói với ta.

Nàng nói: "Mắt thấy sinh linh khổ đau, nếu trong tay đã có vũ khí nhất định sẽ đứng lên."

Giờ phút này không biết Thẩm Thanh Bích sống chết ra sao, trong tay ta có vũ khí nhất định phải đánh một trận.

Nhiễm Mục lo lắng nhìn ta, chờ ta ra quyết định.

Ta nói: "Cho dù Thẩm Thanh Bích sống hay chết ta cũng phải tận mắt nhìn thấy."

Nhiễm Mục tuyệt vọng nói: "Ta thực sự là hồ đồ nên mới bị ngươi lừa...."

5.

Ta không hạ lệnh tấn công cửa thành.

Nếu không để ta mang "trai lơ" vào thành, ta sẽ c*h*ặ*t đầu mình.

Quân đội bảo vệ kinh thành gần đây là quân Kinh Tây, đóng quân hai nghìn quân, chuyên dùng xa trận, bộ binh là chính.

Mà lần này thứ ta mang đến chính là kị binh thiện chiến.

Ta hạ lệnh tập kích đại doanh Kinh Tây trong đêm.

Năm nghìn đánh hai nghìn chỉ trong một đêm.

Trời hửng sáng.

Nhiễm Mục đi đến liều gọi ta dậy.

"Công chúa, đã hạ quân Kinh Tây."

6.

Quân Kinh Tây qua một đêm đã mất đi năng lực chiến đấu.

Ta ngồi ở trong lều chủ tướng quân Kinh Tây, hai tay xoa mặt, uống trà nóng.

Nhìn chủ tướng quân Kinh Tây bị trói quỳ trước mặt, nở nụ cười.

"Trời cũng thật lạnh, Giang tướng quân, ngài nói có phải hay không?"

Y thổi râu trợn mắt, sợ hãi nhìn về phía Nhiễm Mục bên cạnh.

"Nhị công chúa, người đây là muốn mưa phản sao?"

Ta hờ hững nói: "Thế nào là mưu phản? Là do bọn chúng không để ta mang trai lơ vào thành, ta lại không nỡ để bọn họ lại đành phải đi đến chỗ ngài để được thông qua."

Y không tin mà nhìn Nhiễm Mục: "Đây mà là trai lơ?!"

Nhiễm Mục quay lưng lại: "Nào có chuyện tốt....."

Ta không để ý đến hắn.

Ta hỏi Giang tướng quân: "Có tin tức của trưởng tỷ ta không?"

Giang tướng quân nói: "Mạt tướng ở bên ngoài kinh thành nên không biết."

Ta hơi nhíu mắt: "Xem ra Giang tướng quân có bệnh hay quên rồi. Đã quên khi xưa là ai giúp nhà ngươi kêu oan, cướu mạng ngươi, cho ngươi tương lai."

Trên mặt Giang tướng quân lộ ra vẻ khó nói.

"Nhị công chúa, mạt tướng là người thấp kém mà thôi."

Con người là vậy.

Không có đạo đức thì sao bị đạo đức ràng buộc được?

Trong nháy mắt y làm ra vẻ đau khổ không còn lựa chọn nào khác.

Nhiễm Mục đứng dậy nói: "Công chúa, người này vong ân phụ nghĩa, đáng c*h*ế*t."

Ngay lập tức y thành thật.