Chương 14

44.

Ngày đó có một khúc nhạc đệm.

Ta lại không kiềm được ở giữa trận chiến mà nhảy lên trên nóc nhà, nhìn bốn bề xung quanh tìm kiếm.

Sau đó thấy Thẩm Thanh Bích đang cúi người ở đài lộ thiên lớn nhất kinh thành.

Ngoại trừ đứng giữa sân khấu hét lớn, trong tay tỷ ấy còn cầm theo một vật lớn có hình thù kỳ quái tựa như một cái tù và.

Miệng của tù và nằm ở phía dưới cho nên tỷ ấy phải cúi người xuống để mặt mình gần với nó.

Nhưng khi muốn hướng lên trên, Bạch Chu giúp tỷ ấy khiêng lên.

Tỷ ấy dùng tư thế này để hét lớn....

"..... Trấn quốc trưởng công chúa Thẩm Thanh Bích đang ở đây!"

45.

Thứ mà Trì Kha cùng đồng bọn của ông ta mưu cầu chính là danh vọng.

Tự cho rằng mình là người lỏi đời nhưng trước tiếng hô của vạn dân đã bị đánh bại.

Ta cùng Nhiễm Mục trong ngoài tấn công rất nhanh đã có thể phá vỡ thế trận.

Trì Kha cùng Trung dũng hầu bị bắt giữ.

Lương vương chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn g*i*ế*t vua, bị bắt sống.

Người đệ đệ có tương lai của ta cũng nên bù đắp thiệt hại.

Lịch sử do người chiến thắng viết lại.

Ta mang binh quay về kinh thành cũng đã nghĩ đến kết quả xấu.

Không nghĩ đến việc đột nhiên thay đổi thành [Trưởng công chúa Vĩnh An, nhận mật lệnh, về kinh cần vương.]

46.

Quân lính rút lui.

Ta ở trong phủ công chúa dưỡng thương hai ngày.

Kim Ngọc đi đến trước mặt ta: "Chủ thượng."

Ta hỏi nàng: "Trung dũng hầu cùng Trì Kha đã c*h*ế*t?"

Nàng ta gật đầu, đột nhiên dập đầu bái lạy ta: "Đa tạ đại ân của chủ thượng."

Ta nói: "Ngươi cần gì phải tạ ơn bản cung."

Nàng ta nói: "Nếu không có cuộc chiến loạn này,nỗi oan của thuộc hạ cùng mẫu thân sẽ không ai biết..."

Tiểu thư Ân thị Trần quận bị trượng phu sủng thϊếp diệt thê mà ném ra ngoài, nhà mẹ đẻ cũng vì giấu giếm mà không nói đến chuyện này, thậm chí về sau còn cùng Tạ gia kết thân.

"Đó là do nương ngươi sinh được một nữ nhi tốt."

Kim Ngọc nói:"Thuộc hạ muốn đi theo Trưởng công chúa đến trường học làm phu tử."

Ta cười nói: "Được."

Nhưng lại lại nghĩ đến: "Năm ấy lúc ta rời kinh có rất nhiều trường học cho nữ tử, những trường học đó hiện giờ đang ở đâu?"

"Trước kia đã ngưng hoạt động rồi ạ."

Kim Ngọc biết trong lòng ta vẫn còn nghi hoặc cho nên đã sớm đi nghe ngóng tin tức.

Thật ra không chỉ có trường học cho nữ tử, còn có trường học miễn phí dành cho hàn môn đều thưa thớt.

Lấy trường học nữ tử làm ví dụ.

Chẳng qua bọn chúng khó lay chuyển Thẩm Thanh Bích nên ngoài mặt thì đồng ý mở trường học cho nữ tử, thậm chí đã có nữ tử còn tham gia vào kỳ thi.

Nhưng khi nữ tử tham gia vào kỳ thi cử, bọn chúng lại cô lập, phê phán, chĩa mũi nhọn vào đối phương.

Nữ trạng nguyên đầu tiên đã tự 4.

Kết quả là những bậc làm cha, làm mẹ không đồng ý để con gái nhà mình đến trường đọc sách.

Tiếp đó là đến nhóm người hàn môn hoặc con cái nông dân được học miễn phí, mặt ngoài bọn chúng cũng đồng ý.

Sau đó lại ngầm chọn ra một đám đệ tử ham mê rượu thịt để làm phu tử,

Những đứa trẻ hàn môn cùng con nhà nông đều là những đứa trẻ ngoan, không đi học thì còn may, sau khi đến trường thì tám đến chín phần về báo gia đình.

Lâu ngay, các bậc phụ huynh cũng không đồng ý để con của họ đi học nữa.

"Nhưng Trưởng công chúa có ý định mở lại trường học,"

Ta nở nụ cười.

Thẩm Thanh Bích chính là người như thế.

Càng thất bại càng dũng cảm đối đầu với nó.

47.

Chờ cho miệng vết thương đóng vẩy, ta liền tiến cung thỉnh an.

Khi tiến cung trước mắt ta chính là khuôn mặt si mê của đệ đệ đang vuốt ve ngọc tỷ.

Ta: ".... Mấy ngày không gặp, bệ hạ dường như đã mập lên một chút, đây chính là mùa xuân về sao?"

Hoàng đế quay đầu lại nói: "Độc tuy đã ngấm vào tim phổi, nhưng trẫm vẫn còn có thể sống thêm vài năm nữa. Trưởng tỷ đã nói thời gian không quan trọng, chỉ cần tâm bình yên thì mọi chuyện đều vạn an."

Nói xong lại chưng ra bộ mặt si mê vuốt ve ngọc tỷ.

Ta tức giận nói: " Vạn An là phong hào của ta!"

Hoàng đế nói: " Đây chính là trưởng tỷ chúc trẫm."

Ta nghĩ về chuyện đó: "Quên đi, ta không nói với một con ma bệnh như ngươi."

Nói xong ta muốn đi tìm tỷ tỷ.

Hoàng đế đột nhiên nói: "Nhị tỷ, về sau người có dự tính gì không? Quay về đất phong sao?"

Ta nói: "Trân binh biến lần này, quân bảo vệ kinh thành đã bị phá hủy. Đương nhiên ta phải ở lại xây dựng quân bảo vệ cho trưởng tỷ trước khi quay về đất phong."

Trong lòng ta nghĩ: ta không giống với y, y chỉ biết mang đến phiền toái cho tỷ tỷ, mà ta lại đau lòng cho tỷ tỷ.

"Còn Nhiễm Mục, tỷ tỷ đã sắp xếp cho hắn ra sao?"

"Hắn à..."

Kỳ thật để hắn ở lại trấn thủ kinh thành là thích hợp nhất.

Nói ra có chút xấu hổ, mấy năm qua ta hao tâm tổn trí chiêu dụ nhiều người mới đã làm cho hắn không phục.

Lần này hắn phát hiện bị ta dụ, đoán chừng hắn không vui.

Nói đến đây ta cũng tức giận, mấy ngày rồi ta cũng không gặp hắn.

Ta ủ rủ nói: "Có lẽ hắn chạy rồi."

Hoàng đế cười nói: "Nhị tỷ, hắn vừa mới chạy vào cung."

Ta: "?"