Chương 2: Ngươi là trọng sinh sao?

Dưới sự quan tâm của mẫu hậu.

Chất lượng sinh hoạt của Thẩm Sách được cải thiện lên nhiều cấp độ, các cung nhân nhìn đến thái độ của mẹ ta cũng coi như là đã biết hướng gió, không dám làm khó dễ hắn.

Tuy nhiên, việc ta che chở Thẩm Sách chọc tới một số người.

Những người đó cảm thấy ta xen vào việc của người khác, cho nên thường xuyên ở trên học đường gây khó dễ cho ta.

Hôm nay nếu không phải ngũ tỷ tỷ mỉa mai nói ta vụng về hậu đậu, thì chính là ngày mai nhị ca ca bày mưu đặt kế sai thái giám đem sách của ta quăng trên mặt đất.

Ta có thể cùng các nàng tranh luận một phen?

Tuyệt đối không có khả năng!

Suy cho cùng, linh hồn của ta là một sinh viên hai mươi tuổi!

Những mánh khóe nhỏ này của các nàng với ta mà nói không đau không ngứa, giống như trò đùa của trẻ con, ta không thèm để ở trong lòng.

Nhưng là mỗi lần như vậy Thẩm Sách đều nhìn ta bằng ánh mắt "hận không thể rèn sắt thành thép".

*Hận không thể rèn sắt thành thép: ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.

Làm ta cảm thấy như chính mình có lỗi với hắn, chỉ có thể lặng lẽ hỏi trong khi bước đi.

“Làm sao vậy? Ngươi không thích làm thư đồng của ta?”

Hắn lắc đầu, im lặng không lên tiếng.

Trong đầu ta rối rắm, cũng không có tiếp tục bắt chuyện, hắn hơi há mồm vài lần như muốn nói cái gì nhưng thấy bộ dạng trầm tư của ta, lại nuốt xuống.

Vào lúc ban đêm, ta liền đi đến gian phòng của hắn.

“Thẩm Sách, Thẩm Sách, ngươi ngủ rồi sao?”

Ta đứng ở ngoài cửa sổ không dám xông loạn đi vào, sợ thấy cái gì phải bị diệt khẩu.

Sau khi nghe thấy tiếng xào xạc bên trong, hắn cách cửa sổ nói: “Vào đi.”

Ta cẩn thận đẩy cửa đi vào, thấy hắn khoác áo khoác ngồi ở trên giường, ngọn đèn dầu lúc sáng lúc tối, trong mắt hắn lại không có một chút ánh sáng —— giống mặt hồ tĩnh lặng.

Thấy ta chậm chạp không nói lời nào, Thẩm Sách liền mở miệng trước: "Có chuyện gì sao?"

“Ngươi là trọng sinh sao?”

Ta khẩn trương nhìn chằm chằm mặt hắn, không dám bỏ sót một chút biểu cảm nhỏ nào.

Kết quả thật thất vọng vì hắn cũng không hiểu ý mà ta nói chính là cái gì. Ta bĩu môi, chỉ có thể hỏi vấn đề tiếp theo.

“Ngươi không thích học đường sao? Nếu không thích, về sau ta có thể tìm người khác thay ngươi, ngươi có thể ở chỗ này tự học……”

Sau khi ta nói xong một chuỗi, còn liệt kê một số sách hắn có thể học, kết quả lông mày hắn càng nhíu chặt hơn.

Ta chỉ có thể nhún nhún vai từ bỏ, chúc hắn ngủ ngon liền chạy trở về.

Vốn dĩ ta nghĩ nếu hắn là trọng sinh, một đời này càng sẽ có kinh nghiệm, ta cũng có thể bớt lo một chút, haizz, lý tưởng thì tốt đẹp hiện thực thật khó khăn!