Phiên ngoại 10: (Thẩm Sách)+Chương 12: Lần đầu tới...

“Đã hiểu?”

Là có ý gì?

Là đã chấp nhận tâm ý của ta sao?

Không chờ ta mở miệng thì nàng đã lôi kéo tay của ta lên xe

“Tình cảm hả, bồi dưỡng bồi dưỡng thì có ấy mà. Huống hồ nữ phụ mà không thích nam chính thì không xứng làm nữ phụ, ngươi lớn lên lại rất đẹp trai, ta có thể thử.”

Ta thật sự không hiểu Chiêu Chiêu rốt cuộc đang nói cái gì, chỉ biết nàng đã chấp nhận hôn sự của chúng ta.

“Vậy hẹn hò trước đi, ta còn chưa hen hò với ai đâu.”

Ta nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của nàng, tuy rằng không hiểu “hẹn hò” là cái gì, nhưng cũng không đành lòng cự tuyệt.

Kết quả……

Nàng nàng nàng, hôn ta, tuy rằng hôn ở gương mặt.

Nhưng...,

Cho đến khi ngồi trên xe, mặt ta đều là đỏ bừng, cả người cũng nóng lên.

“Ha ha ha, mẫu hậu, Thẩm Sách thật dễ chọc ghẹo ah, quá ngây thơ rồi.”

Bị cười nhạo, đáng ghét.

Hoàng Hậu cũng thật là, không những không giúp ta dạy bảo Chiêu Chiêu, ngược lại lại cùng nàng như xem diễn dường như mà chê cười ta.

______________

Chương 12: Lần đầu tới....

Không phải chứ, mặt hắn đỏ như cái ấm trà kìa?

Nam chính không phải đều kà một bụng dạ khó lường, thâm sâu sao?

Chẳng lẽ là phía sau mới như vậy?

Thôi thôi, ngây thơ cũng khá tốt, khá tốt.

Kết thúc chuyến săn không tới mấy ngày, Thẩm Sách liền mang theo một đống da lông tới tiểu điện của ta.

“Nhìn thử xem, có yêu thích cái nào không?”

Đợi chút! Hắn khi nào săn được nhiều như vậy?

“Ngươi lấy ở đâu ra vậy?”

“Ngươi không cần lo lắng, chọn một cái ngươi thích là được.”

Chậc chậc chậc, vẻ mặt kiêu ngạo này, buồn cười chết ta. Có lợi mà không chiếm chính là đồ ngốc, ta chọn vài kiện cho ta và mẹ ta, sau đó quơ quơ lông cáo màu trắng trên tay.

Ta trêu ghẹo nói:

“Cái này đưa cho mẹ vợ của ngươi đi.”

Thẩm Sách quả nhiên mất bình tĩnh, bất quá trong khoảng thời gian này bị ta đùa giỡn nhiều như thế cũng coi như là có tiến bộ, chỉ là biến thành hơi hơi hồng. Ngượng ngùng giống như đại cô nương dường như mà lấy đi bộ lông cáo rồi chạy mất.

Năm nay tuyết rơi hơi sớm.

Mỗi ngày rời giường giống như cực hình đối với linh hồn cùng thể xác của ta.

Bởi vì quan hệ với mẫu hậu khá tốt nên phu tử hiếm khi phạt ta, chỉ là hôm nay ta thật sự dậy không nổi đành phải nhờ Thẩm Sách giúp ta xin nghỉ bệnh.

“Công chúa phát sốt hả?”

“Không...”

“Miệng vết thương lại ngứa sao?”

“Không...”

Này không phải vô nghĩa, ngươi đưa cho mẹ ta Ngọc Cơ Cao chính là cái gì? Liền cái sẹo cũng chưa thấy.

“Kia công chúa……”

Vẻ mặt Thẩm Sách nôn nóng mà nhìn ta, ta lại thật sự là không biết cùng hắn mở miệng như thế nào, hắn chỉ có thể quay sang tiểu Đa xin giúp đỡ

“Công chúa nàng... Hôm nay lần đầu tiên tới tháng.”

V**, này liền đem ta bán! Nam chính quả nhiên rất biết thu mua lòng người!

Ta tức giận xoay người vào trong, vậy mà không nghe thấy Thẩm Sách tiếp tục lải nhải ngược lại nghe thấy tiếng bọn họ đi ra cửa.

Ô ô ô, quả nhiên, đàn ông đều là đại móng heo. Được đến liền không còn quý trọng nữa, ta chỉ là đau bụng kinh vậy mà không lại dỗ dành ta một chút, thật quá đáng! Có quỷ mới nguyện ý gả cho hắn!

Một bên ta che bụng một bên trong lòng âm thầm mắng, còn tốt là mẹ ta đã dặn dò bọn họ đốt đủ lửa than cho ta, ấm áp dễ chịu.

“Chiêu Chiêu? Chiêu Chiêu?”

Mẫu hậu kêu ta sao?

Ta lập tức xoay người trở về, thấy vẻ mặt yêu thương của mẹ ta lập tức cảm thấy dễ chịu trong lòng——lão nương cũng là có người quan tâm nha! Không thiếu một cái Thẩm Sách hắn!

Tâm tình vui vẻ ta bắt đầu phàn nàn với mẫu hậu về Thẩm Sách không hiểu tâm tư của con gái, căn bản là không quan tâm ta vân vân, cuối cùng càng nói càng tức còn đem chính mình tức phát khóc, kết quả nghe thấy người nào đó tức giận mà nói:

“Vậy ngươi còn muốn ăn bánh đường đỏ do cẩu nam nhân này làm không?”