Phiên ngoại 7: (Thẩm Sách)+Chương 9: Đẹp không?

Thấy nàng đứng dậy đi lấy nước, ta thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Máu trên mặt đất,

Mũi tên bị quăng tới một gốc,

Còn có cái túi mà công chúa mang theo bên mình, làm ta cảm thấy thật may mắn.

Chỉ là hôm nay nàng vì ta chắn mũi tên, ân tình này thật sự là quá lớn, khiến ta thấy bất an.

May mắn là không thương đến tim phổi của nàng, nếu không đợi ta trở về nhất định phải làm cho bọn họ chết không toàn thây.

Nghĩ đến đây, lòng ta thắt lại.

Vừa mới Chiêu Chiêu rút mũi tên, ta bất đắc dĩ phải giả bộ ngủ, nhìn đến vai của nàng lộ ra một phần, trái tim ta xấu hổ đạp nhanh một chút.

Ta đã hứa với Hoàng Hậu phải bảo vệ nàng thật tốt, vậy mà lại làm nàng vì ta bị thương như vậy.

May mắn là chúng ta tìm thấy chỗ sơn động này nhờ lần theo đường mòn dưới vách núi.

Đang suy nghĩ phải làm gì tiếp theo, thì phát hiện Chiêu Chiêu đã trở lại, ta hé miệng vừa định nói cái gì đó, lại bị chặn lại.

“Uống nước đúng không? Nhìn xem ta chu đáo thế nào này.”

Nước suối trong lành đi thẳng vào cơ thể ta, đầu óc ta thanh tỉnh hơn một chút. Áy náy cũng dâng lên trong người ta.

“Tạm thời nghỉ ngơi một đêm, sáng mai chúng ta lại tìm đường ra.”

“Được, ngươi cõng ta, cơ thể ta đau tới nỗi không di chuyển nổi nữa.”

“Tốt.”

“Ngươi lại đây giúp ta thay dược đi.”

Còn chưa chờ ta đi vào, liền nghe thấy được tiếng oán than của nàng.

“V**! Ta quên là có đem theo ma phi tán, lúc nảy làm gì mà không dùng chứ! Ta đúng là đứa ngốc mà!”

Nhìn nàng vừa tức giận vừa đáng thương mà ném bình dược về phía ta.

“Bôi thuốc!”

Ta chậm rãi đi vào, nhìn nàng đem quần áo kéo xuống tới, bả vai mược mà, cánh tay ngọc trắng, còn có một tia như có như không mùi hương.

Làm ta miệng khô lưỡi khô, một bên âm thầm mắng chính mình là tiểu nhân, một bên khống chế ánh mắt không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

__________________________

Chương 9: Đẹp không?

Ta cảm thấy ta đúng là đứa ngốc mà.

Có ma phí tán vậy mà không dùng, làm hại ta lúc rút mũi tên đau như chết đi sống lại!

Thực sự ngu ngốc.

Cũng may hôm nay trước khi đi săn ta đã báo cho mẫu hậu, nếu nàng phát hiện không thấy ta thì sẽ lập tức phái người tới đáy vực tìm ta, bảo đảm ta có mặt ở đó.

Đang suy nghĩ chuyện khác thời điểm, ta phát hiện Thẩm Sách cả khuôn mặt đỏ bừng.

……

Không đến mức đó đi?

Chỉ là cái bả vai, ngươi đều có thể……

Thật không tiền đồ!

Thèm muốn cơ thể ta, đồ đáng khinh!

“Bôi thuốc xong chưa?”

“Rồi, rồi” Thẩm Sách hoang mang rối loạn thu tay lại.

Ta lại sinh ra ý nghĩ muốn trêu đùa một phen, vì thế giả bộ một bộ cà lơ phất phơ bộ dáng nhướng mày hỏi:

“Đẹp không?”

“……”

Mặt hắn càng thêm đỏ, trong lúc nhất thời ta cảm giác hắn cả người đều chín. Thấy hắn ấp úng không nói nên lời, ta đành phải đổi cái đề tài khác.

“Vậy ngươi bị thương ở đâu? Còn phát sốt không?”

……

Lại là một trận im lặng.

Nga, thì ra không phải phát sốt, mà là thấy cái gì đó mới đỏ mặt nha.

Quên đi, cảm giác hắn còn không đáng tin cậy bằng ta, ta dựa vào vách tường nằm xuống, lần đầu tiên trong đời ngủ ngoài trời, đau đớn khủng khϊếp, còn tốt là có ít côn trùng, nhưng ngủ ở đây khó chịu quá!