Chương 23

Nàng không phải Công chúa, ngay từ đầu đã không phải. Nàng chỉ là một đứa tạp chủng bò ra từ đống rác, không họ tên, không cha mẹ.

Ngày qua đời, mẹ vẫn còn chửi rủa nàng, nói nàng không nên sinh ra, cũng không xứng được sinh ra.

Sau này nàng mới biết, thì ra mình có cha. Cha nàng thật sự là một Quốc vương. Tiếc là Quốc vương sợ Vương hậu, chỉ dám léng phéng nhưng không dám chịu trách nhiệm. Vì thế, hầu gái mang thai bị Vương hậu tra tấn đủ kiểu.

Nhưng nàng mạng lớn, cuối cùng vẫn được sinh ra.

Cứ thế, nàng trầy trật sống đến mười lăm tuổi, dựa vào nhặt rác mà sống.

Năm mười lăm tuổi, người của Vương hậu lại tìm đến nàng. Nghe nói Quốc vương lâm bệnh nặng, mục sư bảo sở dĩ Quốc vương bệnh là do Nữ Phù thủy.

Phù thủy nguyền rủa Quốc vương. Muốn hóa giải lời nguyền, hoặc là giết chết mụ phù thủy kia, hoặc là dùng trái tim của một nữ phù thủy khác làm thuốc giải.

Nàng chính là nữ phù thủy khác ấy. Vì nàng có một đôi mắt đen. Chỉ nữ phù thủy mới có mắt màu đen.

Nàng bị mang về hoàng cung, mổ lấy tim. Thân thể vô dụng bị ném xuống sông, theo dòng nước trôi dạt ra biển lớn.

Không ai biết, nữ phù thủy mất đi trái tim vẫn không chết, chỉ khi nào chặt đứt đầu thì mới chết.



Đó là lần đầu tiên nàng gặp Claudia.

Rồng con vụng về theo sau lưng rồng lớn, học cách đi săn. Giọng nói non nớt, thanh thúy mà ngọt ngào. Nàng nấp dưới tảng đá ngầm, nhìn lén.

Ngay cả rồng, loài sinh vật vô cùng đáng sợ trong truyền thuyết, cũng có cha mẹ yêu thương, nhưng nàng... lại bị mọi người căm ghét, không ai yêu quý.

Nàng cứ trốn trong góc tối, lén nhìn Claudia. Đói thì bẻ tảo biển, bắt cá ăn, cứ thế trôi qua thật lâu. Mãi cho đến một hôm, Claudia ra ngoài chơi, tự dưng dò đầu ra từ rặng đá ngầm, tò mò nhìn người đang nấp dưới nước là nàng.

“Cậu là tiên cá hả? Hay là người cá*?”

*Mermaid và Siren.

Nàng xấu hổ giấu mình đi. Tiên cá? Người cá? Đó đều là những sinh vật trong thần thoại, có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, quyến rũ.

Nàng đâu có giống.

Claudia đưa cho nàng một con cá tự bắt được: “Cậu muốn nói chuyện với mình không? Mình chưa rời khỏi Đảo Rồng bao giờ, muốn biết bên ngoài là như thế nào.”

Nàng không nói gì, chỉ lẩn trốn.



Sau đó, cứ mấy hôm là Claudia lại đến một chuyến, ngồi trên đá ngầm, nhưng nàng chưa bao giờ dám nói chuyện với Claudia.

Bởi vì đó chính là Rồng Đen hùng mạnh mà xinh đẹp kia mà. Còn nàng? Chỉ là một đứa tạp chủng không ai muốn mà thôi.

Đối với người bạn xa lạ này, Claudia có rất nhiều chuyện để nói. Một mình nó nói đủ thứ, nói về kho báu của mình, nói về những con rồng khác, nói sau này nó chắc chắn sẽ ra bên ngoài nhìn xem, khi đó hai đứa có thể chơi với nhau.

Claudia kể ở trên không nhìn xuống mặt biển thì sẽ đẹp cỡ nào, kể dưới đáy biển có biết bao nhiêu vỏ sò và ngọc trai lấp lánh, kể về rất nhiều, rất nhiều phong cảnh mà nàng chưa bao giờ thấy.

Dần dà, con bé rác rưởi nảy sinh một niềm khát khao.

Hơn nữa, sau này, sự khát khao ấy còn càng lúc càng dâng trào mãnh liệt.

Nàng biết mình thích Claudia, cho dù Claudia là rồng. Trong mắt con người, rồng chính là quái vật. Chẳng lẽ nàng không phải hay sao?

Nhưng nàng biết, Claudia sẽ không thích một con bé rác rưởi.

Bên nhau càng lâu, nàng càng khó chịu, càng đau khổ. Vì thế, sau khi suy nghĩ kĩ càng, nàng rời khỏi Đảo Ròng.

Nghe nói nữ nhù thủy có thể rất hùng mạnh. Nàng muốn trở nên hùng mạnh, muốn... ở bên Claudia.