Chương 13

CÔNG CHÚA MUỐN LÀM KỴ SĨ RỒNG - CHƯƠNG 13

Tác giả: Tô Tửu

Edit: Alex

_____________

Chắc Claudia chưa từng nghe qua câu chuyện mang tên “Công chúa và hạt đậu”, càng không biết có một số người cam tâm tình nguyện chịu đựng. Tóm lại là giờ Công chúa tạm thời ở chỗ đống đá quý.

Hẳn vì đang là mùa đông, ngay cả rồng còn không muốn ra ngoài chứ nói gì đến con người nên mãi vẫn chẳng thấy dũng sĩ đến. Chịu thôi, Claudia đợi hoài không thấy người thì phải tìm một lí do.

Nhưng khi mùa đông trôi qua được một nửa thì Claudia cuối cùng cũng gặp được dũng sĩ lần đầu tiên.

Dũng sĩ loài người mặc áo giáp thật dày, cầm kiếm to, còn dẫn theo đồng đội. Bọn họ có tổng cộng ba người, thoạt trông hẳn là có tank, có vú em, có chuyên sát thương.

Ngoài dũng sĩ cầm kiếm to ra thì còn có một cung thủ và một cô gái trông như mục sư.

Đối với chuyện cuối cùng cũng được gặp dũng sĩ, Claudia vô cùng hưng phấn. Nó hằm hè xoa tay, chui ra khỏi hang động. Hình thể to lớn của nó tuy không thể nói là che trời nhưng cũng đủ khiến ba dũng sĩ kia cảm thấy đầu tê cứng.

Claudia đã đợi rất lâu, rất lâu rồi! Nó nhớ mang máng hình như trước khi đánh nhau thì phải nói mấy câu thoại, nhưng vì quá hưng phấn nên ngoại trừ một tiếng gầm “cà uồm”, nó chẳng nói năng gì cả, cứ thế lao lên nguyên con.

Thật ra rồng là chủng tộc rất hiếu chiến. Trên Đảo Rồng của chúng, ngày nào mấy con rồng lớn cũng choảng nhau. Tụi rồng con vị thành niên lúc nhàm chán cũng hay cào cấu. Trong đám rồng con bằng tuổi, Claudia có thể nói là bách chiến bách thắng, thường xuyên đánh cho các bạn nhỏ ôm đầu khóc lóc về nhà kiếm mẹ.

Tuy số lượng rồng con là rất ít nên trên Đảo Rồng, con rồng con nào cũng quý như kho báu nhưng những phụ huynh cũng sẽ không ngăn cản chúng đánh nhau, thậm chí còn cổ vũ đám rồng con đánh lộn.

Dù sao thì chúng da dày thịt béo, cũng chẳng bị thương nghiêm trọng gì cho được.



Lâu lắm rồi Claudia không đánh nhau. Hình thể to lớn của nó vừa nhào lên, chi trước cường tránh nhẹ nhàng quét ngang, kỵ sĩ con người đứng đầu đã văng ra ngoài.

Thế công của Claudia vẫn chưa dừng lại, cung thủ cũng chẳng may mắn tránh được. Chỉ có chị bé mục sư thân là vú em đứng hơi xa là không bị lan đến.

Nàng ta đã đờ cả người, ôm chặt một thứ trông như quyển sách, nhìn chằm chằm vào Claudia.

Vẻ ngoài của Claudia nhìn thì vẫn khá là đáng sợ. Con rồng đen với hình thể khổng lồ có hàm răng bén nhọn, lớp vảy phản xạ ánh sáng lạnh lẽo, tròng mắt hẹp, dựng đứng như mắt rắn thoạt trông lạnh lùng mà hung ác. Bị đôi mắt ấy nhìn chằm chặp khiến người ta không khỏi cảm thấy da đầu tê cứng.

Chị mục sư trẻ tuổi chưa từng trải, đâu đã gặp qua sóng to gió lớn gì. Bọn họ chỉ nghe nói nơi này có một con rồng tàn bạo, cực kì hung ác, rất nhiều dũng sĩ loài người đến tiêu diệt đều một đi không trở lại. Nếu bọn họ có thể giết được con rồng tàn bạo này thì chẳng phải danh tiếng của họ sẽ nổi như cồn hay sao?

Vì thế, mấy đứa nhỏ khờ khạo cứ vậy mà vui vẻ đến đây.

Kết quả, mới chỉ đụng mặt thôi mà hai đồng đội của nàng đã bị hạ đo ván.

Sức rồng khủng khiếp biết bao. Hai dũng sĩ bị đụng bay chắc là đã gãy xương, nằm bẹp trên mặt đất không bò dậy nổi. Chị mục sư ngửa đầu, cũng không dám quay lại xem hai người bạn của mình đã bị thương cỡ nào, bởi vì con rồng đen kia hiện đang đứng ngay trước mặt nàng, chậm rãi cúi đầu.

Đôi con ngươi hẹp dài, dựng đứng như hai chiếc đèn l*иg nhỏ nhìn chằm chằm vào nàng, dường như đang suy nghĩ xem nên cắn từ chỗ nào.

Chị mục sư thật sự chịu không nổi nữa, "oà" một tiếng bật khóc.

Không ngờ mấy con người này lại yếu ớt đến vậy, cũng không ngờ mọi chuyện lại kết thúc nhanh chóng như thế, Claudia còn đang suy nghĩ xem nên bổ sung màn tự giới thiệu mà ban nãy quên khuấy đi mất kiểu gì:??

Cô đừng khóc chứ!

_____________