Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ chủ động xin số điện thoại của người khác cả, toàn người ta xin của tôi, mặc dù tôi không bao giờ cho họ cả.
- ''Được.'' Anh ấy lấy chiếc điện thoại trong túi quần ra, anh thò tay cầm điện thoại của tôi rồi bắt đầu trao đổi số của anh qua điện thoại tôi. Thực sự là cho thật sao?
Anh đưa lại điện thoại cho tôi, tôi cầm lấy. Anh xoa đầu tôi. ''Nếu có gì cần giúp đỡ thì cứ liên lạc với tôi.'' rồi anh đi vào lớp.
Thì ra là xem tôi như đàn em ham học hỏi.. Nhưng dù sao, cũng có được số điện thoại của anh ấy rồi! Tôi liền đem chuyện này ra khoe với Erik, tuy nhiên khoảng thời gian chờ nó trả lời chắc phải đến tối muộn lận.
Một bàn tay thò ra đặt lên vai tôi. ''Làm gì đây?''
Tôi quay mặt lại nhìn, là Derius và trên tay cậu ta là một đống sách, cậu ta khỏe đến nỗi có thể bưng chồng sách ấy bằng một tay. Cậu ta nhìn tôi, chờ tôi trả lời.
Tôi hí hửng khoe với cậu bạn thân. ''Tôi mới tiếp nhận được một thứ mới mẻ đấy.''
- ''Là gì?'' Derius rút tay ra khỏi vai tôi, khuôn mặt hơi ngơ ngác.
Tôi cười khì khì, cầm chặt chiếc điện thoại trong tay. ''Yêu.''
Derius mặt lạnh như băng. ''Nó như thế nào?''
Tôi cau mày nhìn cậu ta, mắt tôi hơi lờ đờ. ''Hả? Đến chuyện này mà cậu cũng phải hỏi sao? Bộ cậu chưa từng yêu ai à?''
Cậu ta lắc đầu. ''Tôi không hứng thú với con gái.''
Tôi im lặng. Cũng phải ha, từ lúc quen biết nhau tới giờ tôi chưa thấy cậu ta có bạn gái, hoặc căn bản là không thể có bạn gái. Tiếc cho khuôn mặt đẹp trai, vậy mà lại vô tính.
Chúng tôi kết thúc cuộc trò chuyện, đường ai nấy đi.
[...]
Phòng của tôi đã được chuyển đi chỗ khác, vì tôi không thể nào ngấm nổi món quà kinh tởm của nhà nào đó gửi cho tôi vào sáng nay. Tôi ngồi ngoài sân vườn với hàng tá vệ sĩ và người làm đi đứng xung quanh. Trời đã chập tối, hoàng hôn bắt đầu xuất hiện.
Tôi đã tra cứu ra được tài khoản Instagram của Lucas. Không có gì đặc biệt cả, chỉ là một tài khoản với vài chục lượt theo dõi. Tôi ngồi lướt lướt bài viết của anh từ mới nhất đến cũ dần, Lucas không thường xuyên đăng ảnh của bản thân, mà chỉ gồm cuộc sống xung quanh anh như bạn bè, gia đình, thú cưng..vv
Tôi nuốt nước bọt, run run tay rồi cũng trượt tay nhấn theo dõi anh. Ngay tức khắc, anh ấy đã theo dõi lại tôi. Tôi hoảng hốt, bật dậy rồi hú hét. Tôi lập tức vội vã nhắn tin cho anh ấy.
(Chào anh ạ!)L:
(Em là.. cô gái học ở lớp A đúng chứ?)Anh ấy nhớ tôi,
OMG!! Tôi phấn khích đến nỗi đập chiếc bàn ầm ầm, tách trà cũng theo đó rơi xuống vỡ choang ra. Những người đứng gần tôi đều cảm thấy sợ hãi. Sợ tôi bị điên.
L:
(Có chuyện gì cần tôi giúp sao?)Tôi dừng lại một chút, không vội trả lời, nên tìm lý do nào đây? Tôi có cần sự giúp đỡ đâu, mục đích là nói chuyện với anh thôi.
- ''Nên tìm lý do gì đây?'' Tôi quay sang hỏi mấy người vệ sĩ. Họ ngớ người, chiếc kính đen cũng không che đi được khuôn mặt ngơ ngác khờ khạo ấy.
- ''Tôi nên tìm lý do gì đây!?'' Tôi hét lớn, đứng phắt lên. Mấy anh chàng vệ sĩ đó bị dọa sợ cho muốn khóc rồi.
Tôi gõ tin nhắn rồi lại xóa nhiều lần. Cứ ngâm tin nhắn lâu như vậy sẽ mất lịch sự lắm. Tiếng chào của người vệ sĩ khiến tôi tỉnh người khỏi cái suy nghĩ mơ màng ấy. Tôi nhìn chiếc xe ô tô nhãn hiệu Koenigsegg màu đen tiến từ cổng theo đường chính vào sân nhà tôi. Nó dừng lại, thằng nhóc Daniel bước xuống xe, bây giờ nó mới về nhà.
Nó bước thật nhanh, tay giữ chặt chiếc mũ lưỡi chai che kín khuôn mặt. Tôi nhìn là biết chắc chắn có vấn đề gì đó rồi, tôi dùng tay ra hiệu cho đám vệ sĩ chặn nó lại. Họ tiến đến, khóa hành động của nó rồi bế đến chỗ tôi nhanh chóng.
- ''Thả tôi ra! Làm gì vậy!" Nó la lớn, bị cưỡng ép ngồi xuống ghế. Tôi giật chiếc mũ ra khỏi đầu nó. Mặt nó có vô số vết bầm tím, vết xước chằng chịt.
Tôi cau mày, nhăn mặt, tôi không vui. "Mặt mày bị làm sao?"
Nó giật lại cái mũ, đội lên đầu, nó lấy tay che đi vết thương. "Không có gì! Không cần bà quan tâm!"
Tôi rót trà cho nó. "Mày không nói cũng được, tao sẽ cho người đi điều tra."
Nó im lặng một hồi rồi cũng chịu khai ra..
[...]
Tôi ngồi trên chiếc Chaos màu đen, kế bên là em trai tôi. Nó là người lái xe, dáng vẻ ung dung tự tại. Tôi mặc chiếc váy dài 2 dây, búi tóc cao và mang giày cao gót. Nó chạy xe với tốc độ khá cao, 120km/h. Sau vài chục phút, chúng tôi dừng lại tại một khách sạn lớn.
Khi tiếp viên mở cửa cho tôi bước xuống xe, thì hàng tá những người đàn ông mặc vest đen đã xếp thành 2 hàng đứng đợi sẵn. Thằng em tôi bước xuống, đi đến đứng cạnh tôi. Nó ít nói nhất nhà, vẻ ngoài đẹp trai, phong thái lạnh lùng cùng chiều cao khủng đã đem lại cho nó hàng nghìn sự hâm mộ cuồng nhiệt của các cô gái.
Nó là đứa con trai đầu trong nhà, là em trai của tôi và Vivian. Nó giống Vivian, tóc vàng kim và mắt đen, nó mang nét Âu phần nhiều hơn Á. Mối quan hệ giữa chúng tôi không thực sự thân thiết, bởi vì nó cực kỳ trầm tính. Chúng tôi giống như dạng hai người làm ăn cùng hợp tác với nhau vậy, nó và tôi thường thay mặt anh bố tôi giải quyết vài vấn đề anh em xã hội. Ba tôi ổng vẫn thường hay nói với tôi rằng nó không phải kiểu người im lặng vì ngu mà là nó im lặng vì nó rất thông minh, những người như vậy thường tham vọng. Tôi cũng thấy thế, vì vậy tôi tôn trọng nó nhất trong số các anh chị em của mình.
Nó đưa tay ra hộ tống tôi bước vào khách sạn. Mấy người áo đen cũng cúi đầu kính cẩn khi hai đứa tôi đi ngang qua. Bước vào cửa khách sạn, tên lão đại cùng phu nhân của hắn đã đứng đợi sẵn ở đấy, nhưng khi thấy mặt mũi của hai đứa trẻ ranh, lão ta thay đổi 180 độ. Lão không còn đứng nữa mà ngồi phắt xuống, vắt chéo chân như thể lão ở trên cơ chúng tôi.