Dù tôi và Yun đã rời khỏi công viên giải trí, đi nhanh trên đường nhưng tên tóc vàng đó vẫn cố bám theo. Tôi khó chịu kinh khủng, nhưng sau đó vẫn hỏi. ''Anh đi theo tôi làm gì?''
- "Em câu dẫn tôi trước."
Tôi dừng lại, quay mặt lại. "Gì cơ?"
- "Vẻ đẹp của em thu hút tôi." Anh ta cười, đưa tay vào đút túi quần.
Tôi khinh bỉ nhìn hắn. Tôi giám chắc hắn phải biết rõ tôi là ai, vậy mà còn cố tình tán tỉnh?
- "Này, tôi không có chuyện gì để nói với anh cả, đừng có làm phiền tôi nữa!" Tôi bỏ đi.
Anh ta chạy theo, vẻ mặt không hài lòng. "Thôi m-"
Tôi đưa chân đá hắn một cái, tay nhanh rút súng ra. Đầu súng dí sát mặt hắn. "Tránh xa tôi ra." Khi thấy vậy, Yun cũng thủ thế vì cho rằng tên này là mối đe dọa, sự thật là vậy.
Anh ta đưa hai tay lên, cười. "Được được.. Em đừng gϊếŧ tôi."
- "Nhớ đấy." Tôi lùi vài bước, rồi chạy đi thật nhanh trước khi hắn bám theo, tay rút súng về chỗ cũ. Tôi thậm chí còn cảm nhận được cái ánh mắt của một con thú đang dõi theo con mồi phía sau lưng.
Tôi về đến nhà, thật mệt mỏi. Tôi nằm xuống sofa, lũ em tôi chỉ có vài đứa có mặt ở đó. Vivian đang đọc sách, Brenna đang chơi đồ hàng, và Daniel đang ngủ.
- "Chị đã đi đâu vậy?" Vivian bỏ quyển sách xuống. Tôi im ỉm một lúc, mặt đang úp dưới gối.
- "Không. Mày đã chuẩn bị đến đâu rồi?"
- "Đầy đủ. Nhưng Alex đã đi ra ngoài, có lẽ ba đã nhờ nó làm việc gì đó."
- "Cứ kệ nó." Tôi lật người lại nhìn lên trần nhà, cái bóng đèn pha lê nhọn hoắt sáng lấp lánh, chói hết cả mắt. Cái mái tóc vàng rực rỡ như ánh kim thoát qua trên phía cầu thang đã bị tôi nhìn thấy, tôi bật dậy.
- "Có chuyện gì vậy?" Vivian nhìn tôi, nhưng nó khá điềm tĩnh.
Tôi dụi mắt, nhìn lại bên phía cầu thang. Ôi Chúa ơi, em trai yêu quý Erik của tôi đang đứng trên tầng 2 nhìn xuống kìa! Tôi lắp bắp nhìn Vivian. "T-Tại sao nó lại ở đây?"
- "Em không biết, nó trở về ngay lúc chị vừa đi."
Tôi mừng rỡ, tôi còn định gọi điện cho nó kể về chuyện lúc nãy tôi mới gặp, thế là tôi vọt lẹ lên tầng hai. Tôi nhào tới ôm nó thật chặt, nó ngơ ra. "Gì đấy? Chị làm em nghẹt thở đó."
Tôi xoa đầu nó, rồi áp tay vô hai cái má nó lắc nhiệt tình. "Cưng quá đi, mày béo lên hả?" Tôi cười hí hí, tôi cứ tưởng làm thần tượng sẽ phải ăn uống kiêng khem chứ, hóa ra tôi nghĩ xa rồi.
- "Dừng lại..!" Tôi có thể thấy nó đang quay cuồng trong vô vọng xong. Nó lảo đảo rồi khuỵ xuống đất, tay ôm má.
- "Đau.." Nó xoa xoa má. Tôi ngồi xuống đối diện nó. "Ê, có chuyện kể cho mày nghe nè."
Nó đứng dậy, lùi lại, dường như muốn tránh xa mấy câu chuyện của tôi.
- "Thôi mà! Tao không biết kể với ai hết!" Tôi nhào đến bám chân nó, nó sợ hãi muốn đạp tôi ra.
- "Đ-Đợi đã! Chị có muốn ra ngoài với em không?"
Tôi đứng thẳng dậy. "Hả? Đi đâu?" Tại tôi mới ra ngoài xong nên ngại đi nữa.
- "Nhà hát ở trung tâm thành phố."
- "Thôi, ngại di chuyển xa. À mà sao mày về không báo một tiếng để tao kêu người ra đón?"
- "Em đi với công ty, bọn em sang Mỹ vài tuần để chuẩn bị cho buổi hòa nhạc sắp tới. Nhóm em bọn họ ở khách sạn, còn em xin phép về đây."
- "Họ đồng ý được cũng hay ghê."
- "Nếu chị không đi thì em đi vậy." Nó đội cái mũ và đeo kính lên, đi xuống cầu thang. Tôi đứng đó nhìn nó vài giây rồi quay về phòng.
Tôi bước vào phòng thì thấy Crowned - con chim đại bàng đầu trắng nhà tôi nuôi đang bậu ở cửa sổ, tôi đi lại thì thấy ở chân nó có kẹp một lá thư. Tôi rút lá thư ra và ném cho nó con cá khô, nó quặp lấy và bay vυ"t đi.
Tôi đóng cửa sổ lại, đi đến chỗ ghế sofa và mở lá thư ra. Là lá thư mà Nalon gửi cho tôi, lần cuối tôi gặp anh ta là cách đây 2 tiếng trước, anh ta làm việc tốt đấy chứ! Tôi cẩn thận đọc từng chữ trong lá thư, và cuối cùng gấp nó lại và để trong ngăn kéo bàn.
Tôi mở Tivi lên, ngồi ngả người, gác chân lên bàn và xem phim. Lúc sau thì tôi cũng thϊếp đi, người làm vào phòng tôi thấy thế thì mới tắt Tivi đi, đắp mền cho tôi và tắt đèn. Vậy là tôi ngủ đến chiều.
Khoảng 15:32, cửa phòng tôi đột ngột mở ra, bàn tay nào đó lay tôi dậy. Tôi tỉnh giấc, mơ màng nhìn người phụ nữ trước mặt.
Sao nhìn quen thế nhỉ? Và trời đất ơi, là bà cô quỷ dữ của tôi!
Cô ấy là Rose Savanna, một quý bà người Anh. Là người dạy học cho tôi mấy môn học như cắm hoa, âm nhạc, khiêu vũ và ballet. Tại mấy tháng trước chân tôi bị thương nên tôi không thấy mặt bả, giờ bả quay lại để ám tôi.
- "Đã lâu rồi không gặp, cô Adelia."
- "Vâng.." Tôi rón rén.
- "Bây giờ cũng trễ rồi nên chúng ta sẽ bắt đầu buổi học vào ngày mai, nhưng nếu cô muốn tôi lắng nghe bản nhạc piano mà cô nợ tôi vài tháng trước thì tôi không chê đâu." Bà ấy vừa nói vừa nhìn đồng hồ, bả nghiêm kinh khủng.
- "Có lẽ là nên để sau.."
- "Đứng dậy ngay!" Bà ấy đập phách cây quạt đi, to giọng. Tôi vội chạy sang phòng nhạc, căn phòng chứa đựng mọi nhạc cụ, từ đàn piano, đàn hạc, trống, các loại cổ điển cho đến hiện đại chúng tôi đều sưu tầm hết.
Tôi ngồi im trước những phím đàn, bả đứng phía sau, tay gõ gõ cây quạt vào lòng bàn tay. ''Nhanh thể hiện đi nào.''
Tôi đánh nốt nhạc đầu tiên, rồi lần lượt. Tiếng đàn du dương bao trùm cả căn phòng, phát ra cả bên ngoài. Rồi tôi đánh sai một nốt. Lần nào cũng vậy, tức không chịu được. Bà í đang phiêu thì xị mặt ngay, lừ lừ ánh mắt nhìn tôi. Tôi thề là nếu bả không phải người dạy tôi từ nhỏ thì bả đã ăn phát đạn từ lần đầu gặp rồi. Không phải tôi láo, mà là tôi không thích ai ra lệnh cho tôi ngoài anh bố tôi cả.
Bà ấy liên tục quát tháo hết cả lên, tôi đập mạnh vào phím đàn khiến bà ấy giật mình.
- ''G-Gì vậy.. cô muốn làm gì?'' Bả hơi run. Tôi đi lướt qua bả, đi đến bên cửa sổ và mở cánh cửa ra. Ngay tức khắc đôi cánh màu nâu bay vụt vào, Crowned lại đến đưa tin. Tôi lấy bức thư dưới chân nó ra, vuốt ve nó vài cái rồi ném cho nó chút đồ ăn. Quý bà Rose đứng bất động, và lấy quạt che đi nửa khuôn mặt, lộ ra ánh mắt dò xét nhìn tôi.
- ''Tôi bận rồi, gặp bà sau.'' Rồi tôi bỏ đi, để lại bả ở giữa căn phòng dù chất đống đồ đạc nhưng lại vô cùng cô đơn.