Edit: Astute NguyễnSau tiệc lại mặt, Cảnh Hữu Lăng vẫn hiếm khi xuất hiện trước mặt Tạ Nguyên, có điều khác biệt là y càng ngày càng thủ lễ, phần lớn đều ngủ ở thư phòng, thậm chí còn có ngày nghỉ trong biệt viện.
Chỉ cần sáng sớm chờ Tạ Nguyên tỉnh dậy, đều có thể nhìn thấy có người đưa tô quả hạnh sữa đặc tới.
Thỉnh thoảng là Ô Sử, thỉnh thoảng đến người cũng không thấy, cứ gác trên bàn như vậy, chẳng có gì bên cạnh.
Hẳn là Cảnh Hữu Lăng đã biết bản thân nàng không tiếp rượu của Tạ Như là bởi Tạ Như thuận miệng chúc bọn họ mấy câu cát tường bách niên giai lão. Tạ Nguyên tùy tiện khảy chung trà trong tay, đột nhiên cũng cảm thấy bản thân thật sự có chút bướng bỉnh kỳ quái.
Ngay cả rượu hợp cẩn cũng đã uống, mối lương duyên của bọn họ sớm đã cầu liệt tổ liệt tông phù hộ, nhưng khi đó nói bách niên giai lão như vậy, nàng lại không nghĩ tới.
Có điều nàng nhìn lại đồ ăn sáng đặt bên tô quả hạnh sữa đặc, đột nhiên dừng lại.
Tạ Nguyên chợt nhớ tới cuốn sách sử trong thư phòng Cảnh Hữu Lăng trước kia, bản thân đã từng viết một tờ giấy. Nói đến cũng buồn cười, năm đó Cảnh Hữu Lăng là thư đồng của Đoan vương, nàng càn quấy thế nào, y chưa bao giờ đáp ứng.
Bây giờ nàng không nghĩ đến nữa, cứ coi gả vào Cảnh gia sớm muộn cũng sẽ hòa ly, Cảnh Hữu Lăng dường như lại cố tình thay đổi thành người khác.
Hôm qua mưa một chút, Nhĩ Tuyết không có chỗ ngồi vừa ý, hôm nay trời rốt cuộc cũng trong, nó đã chạy trong viện đuổi theo chim bay trên trời, chẳng qua Nhĩ Tuyết trời sinh thấp bé, dù nhảy thế nào cũng không với được con chim kia.
Nó cứ vội vã chạy loanh quanh như vậy rồi đột nhiên im lặng, sau đó bắt đầu rêи ɾỉ khe khẽ.
Chỉ khi bị người ta sờ tới Nhĩ Tuyết mới phát ra âm thanh như vậy, Tạ Nguyên cũng không biết vì sao, nàng chỉnh váy một chút rất nhanh liền rời khỏi phòng.
Vị trí sân của Cảnh Hữu Lăng xa xôi hẻo lánh, nên ngày thường rất ít người ghé đến đây. Tuy Cảnh gia nhiều quy củ lễ phép, nhưng bình thường đều miễn việc thưa hầu sớm tối, nên Tạ Nguyên tất nhiên cũng không cần đến bái kiến Triệu Nhược Uẩn đều đặn.
Nàng vốn tưởng rằng hôm nay y trở về sớm, đi ra ngoài cửa, lại thấy một cô nương mặc váy màu vàng nhạt đang cúi người, nhẹ nhàng xoa đầu Nhĩ Tuyết.
Nhĩ Tuyết có lẽ được vuốt ve vô cùng thoải mái, nên chỉ đơn giản nằm trên bãi cỏ, phát ra âm thanh rêи ɾỉ. Cảnh Lê cực kỳ thích Nhĩ Tuyết, nàng nâng một bàn tay, Nhĩ Tuyết liền nghiêng đầu chớp chớp mắt nhìn nàng, rất nhanh đã hiểu ý Cảnh Lê, dùng móng vuốt đen tuyền đặt lên tay Cảnh Lê.
Cảnh Lê cứ chơi cùng Nhĩ Tuyết như vậy trong chốc lát, mới nhìn thấy Tạ Nguyên đang đứng một bên. Nàng nhất thời có chút ngượng ngùng, sau đó nhỏ giọng nói: "Tẩu, tẩu tẩu."
Bên cạnh nàng còn có hai người đi theo, một người là nha hoàn trang điểm, trên tay bưng theo một cái tráp, hơn nữa tuổi tác nhìn qua có hơi lớn, hẳn là y nữ chuyên chăm sóc Cảnh Lê.
Nhĩ Tuyết thấy Tạ Nguyên đến liền chớp chớp đôi mắt long lanh, sau đó chạy khỏi tay Cảnh Lê, lộc cộc chạy đến bên cạnh Tạ Nguyên, sau đó hai chân trước ôm chặt tà váy Tạ Nguyên.
Mấy ngày gần đây Tạ Nguyên rất ít chơi với nó, Nhĩ Tuyết luôn thích dính người, mấy hôm nay xem ra Tiễn Thúy phải hầu hạ tiểu tổ tông này mọi lúc mọi nơi.
Cảnh Lê thấy Nhĩ Tuyết chạy đến bên cạnh Tạ Nguyên, cũng đứng lên, lấy khăn tay từ thị nữ bên cạnh, cẩn thận lau sạch sẽ, "Hôm nay vẫn hơi sớm, có phải quấy rầy tẩu tẩu rồi không?"
Tạ Nguyên có ấn tượng khá tốt với muội muội này của Cảnh Hữu Lăng, tất nhiên là sẽ không thấy phiền, "A Lê, ta có thể gọi muội như vậy không? Ta mới dùng xong bữa sáng, không tính là sớm. Hôm nay muội tới là..."
Nàng nói một nửa, nghĩ đến chuyện Cảnh Lê cực kỳ thích Nhĩ Tuyết, ngay lập tức liền bế Nhĩ Tuyết đang ôm vạt váy lên, "Tìm nó sao?"
"Tính ra cũng không phải, hôm nay A Lê đến là nhận lệnh mẫu thân." Cảnh Lê đáp, tựa hồ có chút ngượng ngùng, nàng ta hơi cúi đầu, "Có điều vừa nãy thấy Nhĩ Tuyết trùng hợp ở trong sân, nhất thời không nhịn được, chơi với nó trong chốc lát, tẩu tẩu chớ trách tội."
Đôi mắt Tạ Nguyên xẹt qua thị nữ bưng hộp phía sau Cảnh Lê, khẽ gật đầu, "Đã như vậy thì vào nói đi, không cần câu nệ."
Sau khi tiến vào, Cảnh Lê mới phát hiện gian nhà đã thay đổi không ít so với trước đây, trước kia vì có chút chuyện nên nàng đã đến phòng huynh trưởng, có điều cũng chỉ vội vàng lướt qua, phòng huynh trưởng luôn luôn sạch sẽ, không chút cẩu thả, thậm chí phải nói là không có chút dấu vết con người nào.
Cực kỳ giống bản thân huynh trưởng.
Nhưng sau khi tẩu tẩu gả đến, trong phòng vốn có mùi tùng liền biến thành mùi hoa phù dung, những đồ ban đầu trang trí quạnh quẽ giờ lại vô cùng phức tạp.
Đầu tiên chưa nói đến gương trang điểm, đến cạnh giường cũng đặt một chiếc ghế mỹ nhân trải thảm nhung trắng, khác hẳn bộ dáng ngày thường của huynh trưởng.
Vừa nhìn đã biết là đồ của tẩu tẩu.
Cảnh Lê ổn định ngồi bên bàn xong mới nhìn thấy đồ ăn sáng cực kỳ tinh xảo của Tạ Nguyên, nghe nói trong phòng bếp nhỏ của vị tẩu tẩu này đều là ngự trù trong cung, nhìn điểm tâm này là có thể nhìn ra tay nghề xứng đáng với làm cung yến.
Nàng vốn đã dùng bữa sáng, nhưng vì cơ thể có vấn đề nên rất ít vào dự cung yến, tất nhiên cũng chưa từng thưởng thức đồ ăn ngự trù trong cung làm.
Tạ Nguyên nhìn ánh mắt Cảnh Lê, cảm thấy có chút buồn cười, "A Lê nếu chưa ăn sáng, chi bằng hôm nay cùng ta dùng điểm tâm đi, thêm một người ăn cùng ngược lại cũng náo nhiệt."
Nàng nói lời này vốn chỉ muốn Cảnh Lê không cần câu nệ, lại chẳng ngờ Cảnh Lê hiểu sai ý.
"Huynh trưởng gần đây không bồi tẩu tẩu không phải là cố ý." Giọng Cảnh Lê có chút sốt ruột, "Tuy chuyện này vốn dĩ người nói không nên là muội, nhưng huynh trưởng vẫn không thích nói vấn đề này, mặc dù mấy hôm nay huynh ấy bận rộn đi sớm về khuya, nhưng ngày nào cũng đến Bát Trân các mua một phần quả hạnh sữa đặc về cho tẩu tẩu."
"Sau đó huynh trưởng mới có thể vào quân doanh, rõ ràng huynh trưởng cũng muốn bồi tẩu tẩu dùng bữa sáng."
Nàng ta nói xong, tựa hồ vẫn sợ Tạ Nguyên không vui, vội vàng đem cái hộp từ tay thị nữ bên cạnh ra, "Còn có cái này."
Tạ Nguyên ban đầu còn hơi trố mắt, sau đó liền thấy Cảnh Lê tự mình mở chiếc hộp trong tay, chỉ nhìn thấy bên trong toàn là đá khổng tước, màu sắc cực kỳ sáng lạn đang tỏa ra ánh sáng dịu dàng.
Nàng đột nhiên nhớ ra những chuyện trong đêm tân hôn, mà vốn dĩ nàng chẳng có lấy một chút ký ức. Tạ Nguyên nhớ khi đó bản thân nói Cảnh Hữu Lăng không nên đồng ý tứ hôn, như vậy nàng mới có thể biến y thành trai lơ, sau đó hằng ngày chọc tức y, tra tấn y, chờ đến lúc y cầu xin nàng tha.
Tạ Nguyên nghĩ đến chuyện này, đột nhiên cảm thấy có chút thẹn thùng, bây giờ hồi tưởng những lời này, thật sự là...
Nàng còn nói, muốn dạ minh châu ở Loan Châu, muốn đá khổng tước ở Dịch Châu, muốn quả hạnh sữa đặc của Bát Trân các, phấn trang điểm của dung nương Cô Tô, còn có gấm dệt nguyệt Kim Lăng, những lời nàng nói trong lúc say, rõ ràng là làm khó Cảnh Hữu Lăng.
Nhưng mà rốt cuộc khi đó chuyện gì xảy ra với y vậy, Tạ Nguyên chỉ nhớ, con người từ trước đến nay vô tình nói với nàng từng câu từng chữ——
"Dạ minh châu ở Loan Châu chỉ cần vẫn còn người thu thì sẽ thu được. Dịch Châu ở bên cạnh Sóc Bắc, trong kho Cảnh gia có một hộp nhỏ, nếu điện hạ muốn thì có thể cho người. Ngoài ra, điện hạ muốn bao nhiêu, ta đều có thể cho."
Nên, sau khi tỉnh lại đêm đó, y đã móc một chiếc túi giấy, chính là quả hạnh sữa đặc.
Mà bây giờ Cảnh Lê đưa đến, chính là đá khổng tước, quả thật là đầy một hộp nhỏ, không giấu giếm nổi.
Cảnh Lê đẩy đá khổng tước trước mặt, "Huynh trưởng và mẫu thân nói đến chuyện này, mẫu thân vốn định sẽ tự đưa sang, nhưng lại nghĩ muội với tẩu tẩu chưa từng gặp nhau nên lấy cớ này, muốn để tẩu tẩu và muội có duyên gặp gỡ."
"Chỉ là mẫu thân không ngờ, muội với tẩu tẩu trước kia đã từng gặp nhau một lần, muội cũng thật sự thích tẩu tẩu."
Hàng mi Tạ Nguyên khẽ động, sau đó nhìn đá khổng tước đang ở trước mặt, nàng nhớ đến ký ức cuối cùng trong ngày ấy, nàng giơ tay khẽ chạm vào ngực Cảnh Hữu Lăng.
Hôm ấy dưới ánh nền nhập nhèm, hoa văn dệt chỉ vàng trên hôn bào bị chiếu lên rạng rỡ.
Nàng say đến mức thần trí mơ hồ vẫn hỏi, "Đều có thể cho, vậy nếu ta muốn mạng của Cảnh đại tướng quân thì sao?"
Nếu yêu cầu trước đó đã khó xử thì những lời hiện tại còn hơn cả thế, không ngờ Tạ Nguyên lại nghe được Cảnh Hữu Lăng thấp giọng bên tai: "Điện hạ nếu muốn... Cũng có thể."
Đá khổng tước với quả hạnh sữa đặc đều đã đưa đến trước mặt nàng, y khi đó trịnh trọng đến lạ, căn bản không giống như đang nói đùa.
...
Sau khi Cảnh Lê bồi Tạ Nguyên dùng xong bữa sáng, Tạ Nguyên vốn còn đang suy nghĩ chuyện này, không ngờ rằng Tiễn Thúy lại tiến vào bẩm báo: "Điện hạ, trong cung có người tới."
Tiễn Thúy dừng một chút, "Người tới, là Ỷ Dung."
Tạ Nguyên lúc này mới phát hiện đã đến ngày mười lăm tháng sáu, hôm nay chính xác là ngày Ỷ Dung đến, "Gọi nàng ta vào."
Năm Hoằng Lịch thứ mười bốn có một chuyện rất quan trọng, là trận lũ lụt ở Ngô Châu, thời khắc xuân hạ chuyển giao, thường sẽ xuất hiện mưa to, tùy theo sau đó là lụt, nếu chỉ mỗi vậy còn ổn, chỉ sợ đại hồng thủy trôi qua sẽ xảy ra ôn dịch.
Đếm từng ngày, cũng khá nhanh.
Kiếp trước trận lụt ở Ngô Châu này rất được coi trọng, ngoại trừ Tạ Sách được phái đi, còn có Công bộ Thượng thư và một đám trọng thần. Chuyện này quả thật cũng chẳng cần Tạ Sách động tay làm gì, hắn đi theo, chẳng qua là để làm gương, thể hiện sự coi trọng thôi.
Nhưng Tạ Nguyên biết, thật ra chuyện này, Tạ Đông Lưu muốn Tạ Duẫn đi.
Đợt lụt Ngô Châu ấy còn nghiêm trọng hơn so với báo cáo về Lũng Nghiệp, tuy hằng năm các nơi đều có khả năng thiệt hại lụt, nhưng lần này nghiêm trọng hơn trước đó rất nhiều, hơn nữa còn trận ôn dịch, cứ cho là am hiểu cách trị lụt, Công bộ Thượng thư hàng năm tu sửa thuỷ lợi cũng suýt nữa bỏ mạng ở nơi đó.
Nạn dân kích động đến mức sắp lập thành một đội phản quân nhỏ, sau đó phải triệu tập quân đội đi trấn áp, việc rốt cuộc mới lắng xuống.
Kiếp trước Tạ Sách trải qua cái chết của Nhĩ Tuyết, sau khi cửu tử nhất sinh từ Ngô Châu trở về như biến thành con người khác.
Càng ngày càng thô bạo, âm trầm đến đáng sợ.
Cũng sau chuyện này, thái độ Tạ Đông Lưu càng thêm rõ ràng, muốn phế đích lập thứ, cũng làm mối quan hệ bất hòa của ông với Phó Vân từ từ trở nên sâu sắc.
Mà sau đó, từ trong lời nói của quan viên từng đến Ngô Châu, cuối cùng Tạ Nguyên mới đoán ra, thời điểm ở Ngô Châu, Tạ Sách đã từng muốn cứu một đứa bé bị trọng thương, lại không ngờ nó vì cái chết của mẹ mà hận thấu xương đám quan viên này.
Lúc Tạ Sách nâng đứa trẻ ấy dậy đưa đi chữa bệnh, nó đột nhiên ngoảnh sang phỉ nhổ, "Cẩu quan, chết đi cho ta!"
Đứa bé đó mặt mày đỏ bừng, đã sớm mắc phải ôn dịch.
Tạ Sách thân phận tôn quý, Quách Hòa Quang khi đó mặt như tro tàn, nếu Đoan vương điện hạ vì chuyện này mà chết ở Ngô Châu, bản thân hắn có thật sự sống sót quay về cũng khó tránh khỏi tội chết.
May mà tới cuối cùng, Tạ Sách vẫn không mắc ôn dịch, chỉ là vị Đoan vương điện hạ này, càng ngày càng trở nên hỉ nộ vô thường.
Hôm nay Ỷ Dung đến báo chuyện, hẳn là cũng liên quan đến náo động lần này ở Ngô Châu.
Mà lúc này, người đi cứu tế hẳn là vẫn chưa quyết định.
Tạ Đông Lưu nhắm vào Tạ Duẫn, Phó Vân còn lại lại cứng đầu muốn Tạ Sách đi, nói con vợ cả không ra ngoài làm gương, nào có đạo lý đến lượt Tạ Duẫn đi thay.
Tạ Đông Lưu nghĩ Tạ Sách đi cùng lắm cũng chỉ là ra vẻ, có Công bộ Thượng thư với một đám đại thần phụ tá, cứ coi như Tạ Sách chẳng hiểu thế nào, cuối cùng cũng có một ít công trạng, bên dưới tranh chấp mấy đợt, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
Phó Vân suy nghĩ, có lẽ cũng vì nghĩ cho thanh danh sau này của Tạ Sách.
Bọn họ lại không ngờ đến, trận lụt Ngô Châu được báo lên mới chỉ là khởi đầu.
Ỷ Dung hôm nay xuất cung là được đặc xá, Tạ Đông Lưu nghe nói Tạ Sách muốn đem một chút cống phẩm trong cung cho Tạ Nguyên, tất nhiên sẽ đồng ý.
Ỷ Dung đem những món đồ đó đặt trên chiếc giường nhỏ xong mới thấp giọng báo với Tạ Nguyên: "Điện hạ, Đoan vương điện hạ không có việc gì, mấy hôm nay cũng không xảy ra xung đột gì với nương nương, chỉ là nô tỳ hình như nghe được, bệ hạ và nương nương đang có việc tranh cãi."
"Thải Hỉ công công và Đoan vương điện hạ cũng chỉ thuận miệng nói vài câu, nô tỳ nghe không rõ lắm, có điều trong lời Đoan vương, có lẽ cảm thấy nương nương không nhất thiết phải tranh cãi với bệ hạ vì một chuyện như vậy, chỉ nói cảm thấy Tam hoàng tử điện hạ thích hợp hơn."
Tạ Nguyên thầm nghĩ, quả nhiên.
Bây giờ đã giữa tháng sáu, trận lụt Ngô Châu đã có dấu hiệu từ nửa tháng trước, gần đây mới truyền tin đến Lũng Nghiệp, chờ người cứu tế tới Ngô Châu, hết đi hết về, trì hoãn mãi đã tới tháng giêng.
Mà trong tháng giêng này, cũng đã đủ để Ngô Châu từ trận lụt chuyển sang ôn dịch tràn lan.
Rốt cuộc lũ lụt ập đến dữ dội nhưng quan lại nhỏ ở địa phương vẫn không nhắm mắt làm ngơ, bây giờ báo lên, sau đó chờ người cứu tế đến Ngô Châu, có điều tóm lại, chỉ cần tu sửa thủy lợi một chút là được.
Có Công bộ Thượng thư Quách Hòa Quang đi theo, quả thật không thể nói là khó khăn gì.
Nên Tạ Đông Lưu mới yên tâm để Tạ Sách đi trước, Phó Vân cũng muốn thiên hạ tạo cho Tạ Sách một cái hiền danh.
Tạ Nguyên suy nghĩ một lát, chuyện này thật sự rất khó giải quyết, nàng tuy biết sự tình phát sinh sau đó, nhưng thiên tai ở Ngô Châu đã thành kết cục được định sẵn, không có cách nào thay đổi.
Phó Vân và Tạ Đông Lưu tranh cãi chưa xong, nhưng nếu chỉ cần để Tạ Sách tự mình ra quyết định, tất nhiên là không có khả năng.
Tạ Sách trời sinh tính tình ham chơi, có lòng chân thành đối với cả người lẫn vật, nên trời sinh không hợp làm người đưa ra chủ ý.
Một khi đã vậy, Tạ Nguyên chậm rãi gõ ngón tay lên bàn——
Chuyện này nếu đã không thể cứu vãn, vậy... Không bằng lùi một bước, để Tạ Sách và Tạ Duẫn cùng đi.
Đối với Tam đệ, Tạ Nguyên vẫn còn chút hiểu biết, nên cũng hiểu được Tạ Đông Lưu vì sao chậm chạp không lập trữ quân.
Đơn giản là... Tạ Duẫn thật sự quá mức ưu tú, so với Tạ Sách mà nói, hắn quả thật rất thích hợp ngồi lên vị trí kia.