Chương 33: Không Thể Thoát Ra

Edit: Astute Nguyễn

Ngón tay Cảnh Hữu Lăng đặt trong lòng bàn tay Tạ Nguyên, lời y nói dường như chẳng có việc gì to tát, tựa như bản thân chỉ vừa làm một chuyện nhỏ nhặt.

Tạ Nguyên khẽ ngẩng đầu, liền thấy đôi mắt Sở Nguyệt Lung nhìn chằm chằm vào cổ tay nàng, móng tay sơn cẩn thận cuộn vào trong, các khớp ngón tay trở nên trắng bệch.

Lũng Nghiệp nói lớn là lớn, nói nhỏ cũng là nhỏ, tất nhiên là có người cũng biết quan hệ sâu xa giữa Sở Nguyệt Lung và Cảnh Hữu Lăng trước kia. Vốn dĩ là một màn anh hùng cứu mỹ nhân, tính ra cũng được coi là một đoạn giai thoại đẹp, ai ngờ lại bị Trưởng công chúa điện hạ giành trước một bước.

Quận chúa Ngọc Loan oán giận trong lòng, cũng là bình thường. Người bên ngoài xem kịch, ánh mắt tất nhiên vô tình hữu ý mà đảo qua đảo lại giữa mấy người.

Tạ Nguyên nghe thấy Tạ Như nghiêng đầu cười hỏi Sở Nguyệt Lung: "Năm đó Nguyệt Lung và Cảnh đại tướng quân cũng coi như là có chút giao tình, bây giờ Nguyệt Lung nhìn thấy Cảnh đại tướng quân cưới trưởng tỷ, hẳn là cũng nên kính trưởng tỷ và Cảnh đại tướng quân một ly."

Tạ Như và Sở Nguyệt Lung từ trước đến nay quan hệ rất tốt, tất nhiên không thể không biết chút tâm sự này của Sở Nguyệt Lung, nàng ta lúc này ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, cực kỳ giống với tác phong ngày thường.

Tạ Đông Lưu thiên vị Tạ Nguyên có lẽ cả thiên hạ đều biết, từ lúc ông giúp Tạ Nguyên chọn lựa hôn phu đã có thể thấy được vài phần, Tạ Như tuy cũng là công chúa cành vàng lá ngọc, nhưng đến cả cơ hội gần gũi còn không có thì nói gì đến chuyện được vào thẳng điện Sùng Đức giống Tạ Nguyên.

Tạ Như thấy Sở Nguyệt Lung chưa phản ứng, liền che miệng cười nói: "Nguyệt Lung từ trước đã ngưỡng mộ phong thái của Đại tướng quân, cũng cực kỳ kính trọng trưởng tỷ, bây giờ hai người đều cầm sắt hòa minh (1), nghĩ đến hẳn là Nguyệt Lung cũng vui thay trưởng tỷ."

(1) Cầm sắt hòa minh: Vợ chồng đoàn kết, yêu thương nhau.

Tạ Như nói xong, liền xoay người nhìn về phía Tạ Nguyên và Cảnh Hữu Lăng, lả lướt từ trên yến hội chậm rãi bước tới, lấy một chiếc ly bạch ngọc từ khay của tì nữ bên cạnh.

"Trưởng tỷ và Cảnh đại tướng quân hỉ kết lương duyên, A Như tự nhiên cũng vui thay cho trưởng tỷ, nên ly rượu này hôm nay, là kính trưởng tỷ và Tướng quân bạch đầu giai lão."

Mấy lời này cùng lắm cũng chỉ là xã giao, thậm chí Tạ Nguyên thừa biết Tạ Như nói ra mấy câu này, trong lòng chưa chắc đã có chút mong muốn thật lòng, nhưng lúc nghe thấy bốn chữ bạch đầu giai lão này, trong lòng Tạ Nguyên thoáng lỡ một nhịp.

Rượu này Tạ Như vốn là để kính Tạ Nguyên, nàng ta cứ đem ly rượu trong tay dừng giữa không trung như vậy, ngừng một lát, không thấy Tạ Nguyên đón lấy ly rượu trước mặt.

Cảnh Hữu Lăng rũ mắt nhìn Tạ Nguyên một lúc, sau đó vươn tay lấy ly rượu đối diện, "Điện hạ không nên uống rượu, ta thay điện hạ cảm tạ ý tốt của Công chúa."

Mọi người bên cạnh khẽ liếc mắt tới bên này, hai mắt sớm đã mở to, lúc trước ai nói Trưởng công chúa điện hạ gả đến Cảnh gia ít nhiều gì cũng phải chịu ấm ức?

Nhìn tư thế Cảnh đại tướng quân đang che chở Trưởng công chúa, ngay cả Ngũ công chúa kính rượu cũng bị chặn lại.

Tạ Như cứng đờ mặt, sau đó nhìn Tạ Nguyên đang ngồi bất động trên bàn, trong lòng sớm đã âm thầm buồn bực.

Ngoài mặt nàng ta quả thật là có quan hệ tốt với Sở Nguyệt Lung, nhưng trên thực tế trước nay cũng chẳng hy vọng Sở Nguyệt Lung có thể gả cho Cảnh Hữu Lăng, Sở Nguyệt Lung rốt cuộc chỉ là một quận chúa có tiếng nhưng không có miếng, gả vào Cảnh gia khống chế Sóc Phương Vệ, thật sự là hơi trèo cao.

Chờ đến khi ý chỉ ban hôn hạ xuống, Tạ Như quả thật có chút mừng thầm, thứ nhất là vì tương lai Sở Nguyệt Lung không thể gả vào Cảnh gia, tất nhiên không có khả năng gả cao hơn mình, thứ hai là nàng ta đoán tương lai Tạ Nguyên và Cảnh Hữu Lăng sẽ thành một cặp bất hòa, chỉ sợ không đến ba tháng đã phải hòa ly.

Trước kia Sở Nguyệt Lung chưa chắc chuyện tham dự tiệc lại mặt, nàng ta tất nhiên cực lực khuyến khích. Nếu Sở Nguyệt Lung gây chuyện trong tiệc lại mặt của Tạ Nguyên, vậy không chỉ huỷ hoại cả bữa tiệc, mà còn chọc giận phụ hoàng, bản thân nàng ta tất nhiên sẽ ngư ông đắc lợi.

Không ngờ, Cảnh đại tướng quân vẫn luôn trời quang trăng sáng (2), tự nhiên lại bảo vệ cho Tạ Nguyên. Ngay cả Sở Nguyệt Lung dễ kích động cũng kiềm chế được.

(2) Trời quang trăng sáng: Ngụ ý thẳng thắn, rộng rãi.

Làm tiệc lại mặt của Tạ Nguyên hôm nay vô cùng thuận lợi.

Tạ Nguyên sinh ra đã có cuộc sống quá mức êm đềm, Tạ Như siết chiếc khăn trong tay, đột nhiên hiểu được cảm giác của Sở Nguyệt Lung trước đó. Nếu nàng ta là Sở Nguyệt Lung, chỉ sợ là còn tức giận hơn.

Mẹ ruột của Tạ Nguyên là phu thê thời niên thiếu với Tạ Đông Lưu, tuy Phó Vân và Tạ Đông Lưu đã nhiều năm không hòa thuận, nhưng vị trí chính cung vẫn ổn định vững chắc, những kẻ tiến cung sau này chưa ai lấn lướt được Phó Vân.

Mà Tạ Nguyên từ nhỏ đã được Tạ Đông Lưu nuôi dưỡng, sủng ái còn nhiều hơn cả các hoàng tử.

Cho dù hành sự quái đản, không có lễ phép, Tạ Đông Lưu cũng có thể hạ lệnh ban hôn cho Tạ Nguyên cưới Cảnh Hữu Lăng, tính toán mọi chuyện giúp nàng.

Điều này cũng đúng thôi, chỉ không ngờ rằng đầu tiên đã có Tạ Đông Lưu, bây giờ lại thêm một Cảnh Hữu Lăng, tất cả cứ dung túng nàng đến như vậy!

Tạ Như chỉ thầm nghĩ, trên mặt vẫn cười nói: "Đại tướng quân săn sóc trưởng tỷ như thế, có lẽ trưởng tỷ thật sự đã tìm được lương nhân, nếu như vậy, A Như cũng đã yên tâm. Phụ hoàng và mẫu hậu thấy Tướng quân và trưởng tỷ cũng vui mừng không kém."

Tạ Như nói vậy xong đặt chiếc ly bạch ngọc trong tay lên khay của cung nga, rồi đột nhiên như nhớ tới chuyện gì, "Nói đến việc này, A Như đột nhiên nhớ ra, tiệc lại mặt hôm nay quả thật còn thiếu một người."

Tạ Nguyên giương mắt nhìn Tạ Như đứng trước mặt, tuy Tạ Như chỉ nói một câu, nhưng Tạ Nguyên đã đoán được nàng ta định nói gì kế tiếp.

Tạ Nguyên thầm cười lạnh trong lòng một tiếng, mưu kế của Tạ Như, đơn giản chỉ muốn đảo lại quan hệ giữa nàng và Yến Tuy, nàng ta nghĩ Cảnh Hữu Lăng bây giờ cùng lắm cũng chỉ nề mặt Tạ Đông Lưu.

Chờ đến khi đồn đãi vớ vẩn xôn xao, thỉnh thoảng xuất hiện bên tai y, Cảnh Hữu Lăng cho dù rộng lượng, cũng không thể thờ ơ.

Có điều kế hoạch này của nàng ta chỉ sợ sẽ thất bại, cho dù lúc trước bản thân cùng Cảnh Hữu Lăng xuất cung tìm Yến Tuy, Tạ Nguyên cũng không thấy y có biểu cảm gì bất ngờ.

"Yến tiểu hầu gia từ trước đến nay đã là thanh mai trúc mã với hoàng trưởng tỷ, tình cảm rất tốt, trong tiệc lại mặt nếu Tiểu hầu gia không xuất hiện, nhìn trưởng tỷ cầm sắt hòa minh, A Như thấy, thật sự là có chút đáng tiếc."

Tạ Như che miệng, "Dù sao, với tình cảm trong quá khứ của trưởng tỷ và Tiểu hầu gia, Yến tiểu hầu gia cũng coi như là một nửa huynh trưởng của trưởng tỷ, Tướng quân gọi theo một tiếng huynh trưởng, cũng không quá đáng."

Quả nhiên.

Lúc Tạ Như vừa nói câu đầu tiên, tay trái Tạ Nguyên tùy ý vuốt ve cái đệm trên bàn, nàng đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười.

Tạ Nguyên dùng tay chống cằm, chờ Tạ Như trong chốc lát mới chậm rãi nói: "Muội muội bây giờ nhìn kỹ một chút, có biết mọi người ở đây là ai không?"

Tạ Như quét bốn phía một vòng, mới ý thức được bản thân lỡ miệng, sắc mặt có chút tái đi, môi mấp máy, nhưng không kịp đổi ý nữa.

Nàng ta nghe Tạ Nguyên nói tiếp: "Trong tiệc lại mặt ở đây, tất cả đều là hoàng thân quốc thích, người khác họ có thể tiến vào điện Thần Càn hôm nay, không phải là nữ quyến Tạ thị, thì cũng giống như Sở Nguyệt Lung, dù chưa đổi họ, nhưng đã vào gia phả của Tạ gia."

"Nên ngươi nói tiệc lại mặt hôm nay thiếu hầu gia họ khác." Tạ Nguyên nhướng mày nhìn Tạ Như đứng đối diện, "Ta biết là ngươi suy nghĩ chu toàn giúp trưởng tỷ, nhưng không biết, trong lòng hoàng muội rốt cuộc đang nghĩ cái gì."

Ngón tay Cảnh Hữu Lăng vốn đặt trong lòng bàn tay Tạ Nguyên, nghe câu này liền khựng lại một lúc, đầu ngón khẽ vuốt ve lòng bàn tay Tạ Nguyên.

Quân Yến gia ở Lũng Tây, thế lực so với Sóc Phương Vệ của Cảnh gia không hề thua kém, dưới quyền cao như vậy, Tạ Như nói ra những lời như vậy, cho dù có vô ý, quả thực cũng khiến người ta nghĩ nhiều.

Tạ Như tự biết bản thân nói lỡ, nụ cười trên mặt tắt dần, nhưng vẫn cố gắng chống chế: "A Như nhất thời nói lỡ, trưởng tỷ chớ trách. Chỉ là A Như thấy trưởng tỷ và Tiểu hầu gia giống hệt huynh trưởng và muội muội, nghĩ đến trưởng tỷ và Cảnh tướng quân hiện tại, nếu Tiểu hầu gia thấy, chắc chắn cũng vui mừng cho trưởng tỷ."

Tạ Như sau đó không dám đến nói chuyện với Tạ Nguyên nữa, thậm chí còn im lặng với cả Sở Nguyệt Lung, chỉ yên tĩnh ngồi trên bàn.

Người đến chúc rượu cho Tạ Nguyên và Cảnh Hữu Lăng không ít, nói chuyện cũng coi như là đường hoàng.

Nên đợt tiệc lại mặt lần này, Tạ Nguyên thật sự cảm thấy hơi chán nản, nàng biết bản thân vừa uống rượu đã say, nên cả buổi tiệc hoặc là chỉ lấy trà thay rượu, hoặc là để Cảnh Hữu Lăng chặn rượu giúp.

Cảnh Hữu Lăng cho dù uống rất nhiều, nhưng trên mặt vẫn không hiện lên chút phản ứng nào, biểu cảm lạnh lẽo trước sau như một, dường như vừa mới uống vào, đã như nước trắng bình thường.

Chờ đến khi yến hội kết thúc, Sở Nguyệt Lung vẫn không có động thái gì bất thường, ngược lại còn khiến Tạ Nguyên hơi bất ngờ, cuối cùng nàng cũng hiểu một chút về tính tình của biểu muội này. Nếu như không kích động, còn làm Tạ Nguyên có chút kinh ngạc.

Nhưng sau khi tưởng tượng cẩn thận, người ngồi cạnh nàng ta chính là Công chúa Đoan Vinh, Công chúa Đoan Vinh không phải kẻ ngốc, nhất định sẽ quản Sở Nguyệt Lung.

Chờ đến lúc kết thúc, Tạ Sách mới tìm được cơ hội nói mấy câu với Tạ Nguyên.

Tạ Sách gần đây không gặp được Tạ Nguyên, đã muốn kể với nàng rất nhiều chuyện, hắn nói chuyện cũng chẳng có trật tự gì, quay đi quay lại vẫn là phu tử nghiêm khắc, Cao Hình âm hồn bất tán, Nhĩ Tuyết bây giờ như thế nào, còn chuyện bản thân lén lút tìm được ít đồ tốt.

Cảnh Hữu Lăng đứng ở phía xa chờ Tạ Nguyên, Tạ Sách nói một lúc lâu mới bắt đầu khô họng, hắn trộm nhìn Cảnh Hữu Lăng, thấp giọng hỏi: "Trưởng tỷ, thành thân xong nếu tỷ chịu ấm ức gì, cứ việc nói với đệ, cho dù là Cảnh tam công tử, nếu y bắt nạt trưởng tỷ, đệ nhất định sẽ giúp trưởng tỷ đòi lại công đạo."

Hắn nói xong, gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng, "Chỉ là đệ vừa mới thấy cách y đối xử với trưởng tỷ, không còn lạnh lẽo giống như trước. Thấy y như vậy, cứ như bị quỷ nhập thân, không giống Cảnh tam công tử đệ quen, trưởng tỷ không thấy, đệ lúc đó suýt nữa hất ly nước trong tay ra bên ngoài."

Tạ Sách nói xong, lại im lặng nhìn Tạ Nguyên, "Chỉ cần trưởng tỷ thích, mới là quan trọng nhất. A Sách hy vọng, trưởng tỷ thiệt lòng vui."

...

Hai chú chỉ tước đậu dưới cành hải đường sum suê, trong cung khuê tĩnh không một tiếng động, tiếng chim chóc phát ra âm thanh rõ rệt.

Hai người bọn họ tuy là vai chính trong tiệc lại mặt, nhưng rời đi khá sớm, những người đó còn ở lại hàn huyên, nên dưới cung khuê chạy dài chỉ có mỗi hai người đi bộ.

Cảnh Hữu Lăng cầm kiếm đi bên cạnh Tạ Nguyên, cả đoạn đèn cung đình cách phía xa xa chiếu lên y khiến khuôn mặt lúc sáng lúc tối, có lẽ tối nay hai người đều có tâm sự, cho nên dọc đường đi đều trầm mặc.

Thời điểm sắp ra khỏi cổng Tiên Võ, Cảnh Hữu Lăng đột ngột kéo tay Tạ Nguyên, thấp giọng hỏi: "... Điện hạ hôm nay không tiếp rượu Ngũ công chúa, vì sao?"

Tay y hiện tại, không trượt nhẹ giống như lúc trước, ngược lại đã hơi dùng lực, làm Tạ Nguyên không thể thoát ra.

Tạ Như kính rượu, là chúc Tạ Nguyên và Cảnh Hữu Lăng bạch đầu giai lão, lời cát tường như vậy thật ra không đếm xuể, huống chi trong lòng Tạ Như còn cho rằng cả hai sắp thành một cặp bất hòa, khi đó đối diện ánh mắt Tạ Như, nàng cố tình không tiếp.

Nàng luôn bướng bỉnh đến khó hiểu.

Tạ Nguyên không ngờ, cũng không muốn có tương lai với Cảnh Hữu Lăng.

Tạ Nguyên không thoát được, "Tướng quân nếu hỏi như vậy, trong lòng hẳn là đã có đáp án?"

Cảnh Hữu Lăng rũ mi, tròn mắt một lát, rồi buông lỏng tay Tạ Nguyên.