Không khoá nữa cho mấy ní đọc + lười trả lời gửi link cho mấy ní🥲
Nhớ fl+bình chọn mai up thêm c16 😗
Không khí ấm áp tháng tư ở Lũng Nghiệp luôn thoảng hương hoa khói, thật khó có thể đứng trước lâm triều trong thời gian không ngắn, có quan viên đứng phía sau nhìn trái nhìn phải, rồi lặng lẽ nhìn xuyên qua lâm triều khẽ lén lút chợp mắt.
Mấy ngày nay mưa thuận gió hoà, nhiều nhất là chuyện của một số quan viên đã hoàn thành kỳ thi mùa xuân, những người ở đây phần lớn đều là người tốt, thuận theo khuôn phép nên cũng không để ý nhiều.
Bất quá thực sự phải đối mặt với đám chó điên ở Ngự Sử Đài, thực sự là xui xẻo trong tám kiếp. Một số quan viên hiểu biết nhướng mi, nhìn vẻ mặt của Lâm Hành Chu phía sau họ, và thầm tặc lưỡi.
Người này trông giống như một con chó, cư nhiên hắn vẫn là cái loại tâm địa ác độc xấu xa.
Nhưng nếu muốn nói ở Ngự Sử Đài, nếu loại chó điên này thực sự không thể nói gì, nên là Cảnh gia. Trước khi Ngự Sử Đài có thời gian để tìm thứ gì đó để tham gia vào nhà bọn họ, thông thường bị Cảnh gia trục xuất cạnh cửa.
Không được nạp thϊếp, không được thông da^ʍ với kỹ nữ, thậm chí không được cung nữ phục vụ chải chuốt, trong lòng có người nghĩ muốn vào cửa Cảnh gia nhất định phải có lục căn trong sạch mới được vào. Trong số những người có mặt, ai có thể tuân theo gia huấn nghiêm ngặt như vậy?
Hôm nay, Tạ Đông Lưu cảm thấy hơi buồn ngủ khi thượng triều, hai tay ôm đầu,nhìn thấy Cảnh Hữu Lăng đang đứng trước mặt mình, dáng người cao thẳng, đứng giữa một nhóm quan viên lớn tuổi ít nhất một vòng,đặc biệt dễ thấy.
Tạ Đông Lưu ho nhẹ một tiếng, ngồi thẳng người, "Chúng ái khanh còn có chuyện gì muốn tấu sao? Nếu là không có, liền hạ triều đi."
Các quan viên ở mặt sau rùng mình một cái, nghe thấy Tạ Đông Lưu ngồi ở trên long ỷ, sau đó nói: "Các ngươi trở về trước đi. Hữu Lăng lúc sau mới hạ triều, theo ta đi một chuyến đến Sùng Đức Điện."
Trong lòng mọi người cũng biết, hôn sự của Cảnh tam công tử cùng trưởng công chúa đã được định vào tháng sáu, đến bây giờ còn chưa đến hai tháng, cho nên không tránh khỏi bàn bạc một số chuyện. Chỉ là, nữ nhi gả vào nhà người khác, cho dù là công chúa, thân phận làm tức phụ cũng khó tránh khỏi chịu một chút ủy khuất.
Đóng cửa lại, người khác cũng đều quản không được chỉ là náo nhiệt như vậy, không xem được thật tiếc.
Ít nhất, ở Lũng Nghiệp trong mắt đại đa số người, hôn sự này chẳng qua là do Tạ Đông Lưu lôi kéo mà thôi, e rằng... sẽ không kéo dài được bao lâu.
-
Bên trong Sùng Đức Điện, làn khói nhè nhẹ tỏa ra từ chiếc lư hương.
Tạ Đông Lưu chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ được chạm khắc, trước cửa sổ là một cây lê to cành lá rậm rạp, hai con tước điểu từ trên cao bay xuống đậu trên cành cây. Hai con tước điểu này cũng không sợ người, khi nhìn thấy Tạ Đông Lưu, chúng còn nghiêng đầu, dang rộng đôi cánh phẩy phẩy vài cái.
Tạ Đông Lưu xoay người lại, dịu dàng nói: "Hữu Lăng, ngươi có biết hôm nay tại sao ta lại gọi ngươi tiến đến Sùng Đức Điện là vì chuyện gì không?"
Cảnh Hữu Lăng im lặng,"Thứ thần ngu dốt, thần không biết."
Tạ Đông Lưu nhẹ giọng cười, tiến lên một bước, "Hữu Lăng, hãy thành thật nói cho ta biết,từ tận đáy lòng của ngươi, ngươi thực sự bất mãn về việc trẫm tứ hôn cho ngươi và A Nguyên? Tuy rằng, trẫm đã hỏi qua ngươi, nhưng trẫm vẫn muốn nghe ý tứ chân chính thực sự của ngươi."
"Trẫm mặc dù là chi trường của một quốc gia, nhưng trẫm cũng là một người phụ thân bình thường." Tạ Đông Lưu lắc đầu cười khổ, "Trẫm cũng có lúc ích kỷ, muốn đem thứ tốt nhất cho nữ nhi của mình.Cho nên mới áp tới giờ hiện tại mới nói tới hôn sự này.Chính là muốn đem ngươi để lại cho A Nguyên."
"Cho nên, trẫm vẫn muốn hỏi ngươi, ngươi nói nghe theo thánh ý, là thật sự thuận theo ý muốn của ta, hay là trong đó có nguyên nhân gì ở A Nguyên?"
Tước điểu bên ngoài vỗ cánh bay đến bên cửa sổ, lúc này nó đang đứng nhìn hai người họ từ bệ cửa sổ. Bên ngoài cành lê khẽ lay động, một cỗ hương thơm tràn vào trong phòng.
"Bệ hạ lúc đó cho ta lựa chọn." Cảnh Hữu Lăng giương mắt, "Cho nên... ta không chỉ tuân theo thánh ý, mà còn là ý của chính mình."
Tạ Đông Lưu nheo mắt nhìn nam tử đứng trước mặt mình, như thể đang cân nhắc tính xác thực của những gì trong nói đó, ông im lặng một lúc, và đi vài bước về phía cửa sổ chạm khắc. Hai con tước điểu vốn dĩ đậu trên bệ cửa sổ đã bay đi như thể chúng đột nhiên sợ hãi.
"Trẫm có thể cho A Nguyên rất nhiều, nhưng trẫm không thể cho A Nguyên cũng rất nhiều."
Tạ Đông Lưu vuốt nhẹ ngón tay trên bàn tay trái của mình, "Trẫm biết ngươi nên nghe một số tin đồn về A Nguyên và Yến Tuy ở Lũng Nghiệp. Trẫm cũng biết điều đó là không ổn, nhưng trẫm cũng có thể đảm bảo với ngươi, A Nguyên và Yến Tuy chưa bao giờ đi vượt quá giới hạn."
"Trẫm sở dĩ nuông chiều A Nguyên, là bởi vì trẫm có thể cho A Nguyên vinh hoa phú quý, nhưng không thể cho sự tự do."
Ông nheo mắt nhìn con tước điểu đã bay đi, thở dài nói: "A Nguyên không giống con tước điểu vừa bay tới, nàng giống như con anh vũ mà đệ đệ nàng nuôi trước đây, thức ăn đắt tiền thế nào nàng cũng có. Tất cả đều có cách khiến con tước điểu trong l*иg thực sự hạnh phúc. Nhưng... chỉ có trong cung, trẫm mới có thể đảm bảo an toàn cho nàng."
Tạ Đông Lưu quay lại và nhìn thẳng vào Cảnh Hữu Lăng, "Và bây giờ, trẫm muốn đem A Nguyên giao cho ngươi."
Từng câu từng chữ, giống như ngàn cân.
Cảnh Hữu Lăng nhớ lại trước đây mỗi một lần nhìn thấy Tạ Nguyên, nàng dường như luôn mỉm cười, mặt mày nùng diễm, và khi nàng ấy cười, càng thêm minh diễm không gì sánh được.
Hắn đang ngẩn người thì thấy Tạ Đông Lưu từ trong tủ sách ở Sùng Đức Điệnlấy ra một cái hộp nhỏ thập phần tinh xảo, cái hộp này thoạt nhìn không phải là hàng từ Trung Nguyên, hoa văn khắc trên đó rất hiếm thấy, nhưng là rất đẹp.
Tạ Đông Lưu giơ tay đem hộp bạc đưa cho hắn, "A Nguyên và Yến Tuy trước kia rất thân thiết, bởi vì tiểu tử kia là kiểu người được mọi người yêu thích, hắn luôn tìm cho nàng rất nhiều đồ tốt."
"Trẫm nói ra cũng không sợ ngươi chê cười, thật ra trẫm cũng đã nghĩ tới chuyện tứ hôn cho hai người bọn họ, chỉ là tiểu tử kia không mấy chu đáo, khi nào A Nguyên thật sự thích một người nào đó, nàng sẽ hơi bướng bỉnh, vì vậy theo ý của trẫm, hắn không lương xứng với A Nguyên."
"A Nguyên lời nói thoạt nhìn có vẻ tàn nhẫn, nhưng thật ra rất biết dỗ dành." Tạ Đông Lưu đem hộp đặt vào trong tay Cảnh Hữu Lăng, "Trẫm trước thấy nàng biểu tình không ổn, chỉ sợ nàng lại mất bình tĩnh. Ngươi cầm lấy cái này để dỗ nàng vui, và trẫm sẽ cảm thấy an tâm đôi chút."
Hộp hơi nặng khi cầm.
Cảnh Hữu Lăng ngước mắt lên nhìn Tạ Đông Lưu, nhưng Tạ Đông Lưu đã quay lưng đi vào trong điện, vẫy tay và nói: "Đi đi. Đừng nhìn trẫm, trẫm đã già mà làm loại chuyện này,trẫm nhiều chút có chút ngượng ngùng."
Những cây hải đường trước Quỳnh Nguyệt Điện vẫn chưa tàn, khi Cảnh Hữu Lăng đi ngang qua, hắn dừng lại dưới những cây hải đường một lúc để suy nghĩ. Sau đó, hắn nhìn chằm chằm vào những cành hải đường rủ xuống và hắn giơ tay ngắt một cành hoa cực kỳ xum xuê.
Tạ Nguyên hiện tại đang cùng Tiễn Thúy chăm sóc hoa cỏ, mẫu đơn bên ngoài Chiêu Dương Điện phần lớn đều là Tạ Nguyên tự mình trồng, nàng thường xuyên cảm thấy trong cung buồn chán nên tìm việc để làm.
Nhiều năm như vậy, mẫu đơn đẹp nhất trong cung không phải thủy tạ trong vườn, mà là Chiêu Dương Điện của nàng.
Ba chú thỏ con lúc này đã hoàn toàn lớn tròn trịa, một trong số chúng đi theo Tạ Nguyên cắn một ngụm cánh hoa mẫu đơn.
Tạ Nguyên nhấc thỏ con lên, tức giận nói: "Hảo a, ngươi lại dám cắn Ngọc Trọng Lâu của ta, quả nhiên là Tạ Sách nuôi dưỡng,ngươi cùng hắn muốn chọc giận ta đúng không?."
Nàng đặt thỏ con xuống đất cách xa một chút, đe dọa Nhĩ Tuyết bên cạnh: "Cẩn thận con thỏ này, nếu không tối nay hai người sẽ bị hầm nhừ."
Nhĩ Tuyết duỗi móng vuốt cào cào trong không khí, sau đó nghiêng đầu cười toe toét với Tạ Nguyên. Nàng đột nhiên cảm thấy hơi mềm lòng, đưa ngón tay sờ sờ cằm Nhĩ Tuyết, chỉ thấy Nhĩ Tuyết lạch bạch chạy đi, giống như con thỏ con trước đó cắn một ngụm Ngọc Trọng Lâu.
...?
Chờ đấy, ta sẽ nhét hai ngươi vào một nồi lẩu thập cẩm vào đêm nay.
Nhĩ Tuyết chạy rất nhanh và nhỏ đến nỗi Tạ Nguyên phải cúi xuống để bắt nó. Nhĩ Tuyết dường như biết được sự tức giận của Tạ Nguyên vào lúc này, và nhảy từ bụi hoa này sang bụi hoa khác, giống như một con chuột đen lớn.
chuột.
Nếu không phải trên tai của nó có một đám lông trắng, nó quả thực không khác gì một con chuột.
Tạ Nguyên nghe thấy Giản Thúy bên cạnh gọi điện hạ, nhưng nàng cũng không thèm để ý, chỉ nhìn chằm chằm Nhĩ Tuyết đang chạy.
Đột nhiên, một góc áo bào trắng xuất hiện trước mắt, trên đó có thêu hoa văn bằng chỉ bạc, thoang thoảng mùi tùng hương, lẫn với mùi hoa hải đường, dễ chịu không sao tả xiết.
Nhĩ Tuyết liền chạy trốn sau người này, thò cái đầu nhỏ màu đen ra nhìn chằm chằm vào nàng.
Tạ Nguyên ngước mắt lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt rũ xuống của Cảnh Hữu Lăng, khi hắn cụp mắt xuống, không còn vẻ lãnh đạm như trước, che đi một chút trong con ngươi, khiến hắn nhìn có chút ôn nhu khó nhận ra.
Chỉ là một chữ như ôn nhu, sao có thể có quan hệ gì với người như hắn.
Tạ Nguyên thu hồi trong đầu những suy nghĩ lung tung, đứng thẳng người, liếc nhìn chiếc hộp bạc trong tay Cảnh Du Linh, gọi một tiếng: "Tiễn Thúy."
Tiễn Thúy vội vàng đưa chiếc khăn ướt cho Tạ Nguyên, Tạ Nguyên cẩn thận dùng khăn lau tay của nàng: "Cảnh tam công tử vẫn luôn bận rộn công việc, hôm nay sao có thời gian đến Chiêu Dương Điện của ta?"
"Bệ hạ bảo thần mang đồ đến cho điện hạ." Cảnh Hữu Lăng giơ tay, đem hộp bạc đưa cho Tạ Nguyên, "Đã quấy rầy."
Tạ Nguyên tiếp nhận chiếc hộp bạc tinh xảo, chỉ thấy bên trong có một hạt châu trong suốt, to bằng nửa nắm tay người, nhưng dưới ánh sáng lại hiện ra những màu sắc khác nhau.
Tạ Đông Lưu cùng Yến Tuy thường những thứ quý hiếm như vậy cho nàng, nhưng nàng thậm chí không thèm lấy nó ra, nàng chỉ đóng hộp lại và đưa nó cho Tiễn Thúy.
"Chuyện nhỏ như vậy, lại được Cảnh tam công tử tới một chuyến?" Tạ Nguyên đột nhiên nghĩ tới trêu chọc hắn, "Chẳng lẽ Cảnh tam công tử sợ về sau ta sẽ vì cái này mà bỏ qua cho ngươi?"
Tạ Đông Lưu đưa cho nàng một thứ gì đó, ai cũng có thể đưa tới cho nàng, cố ý tìm Cảnh Hữu Lăng, sợ rằnh muốn khiến bọn họ càng tăng thêm tâm tư tình cảm hơn.
Về phần Cảnh Hữu Lăng, nàng thấy hắn không có bất kỳ biểu hiện nào khác. Nay đã khác xưa, nàng vẫn là trưởng công chúa kiêu ngạo, cho dù không làm được chuyện khác, nếu là giận hắn cũng tốt.
Nếu nàng đoán không sai, Cảnh Hữu Lăng chắc chắn sẽ khiến nàng cảm thấy tự hào.
Nếu hắn khó chịu buồn bực, có lẽ bây giờ bọn họ có thể thương lượng về việc hòa li. Chờ trận gió đầu qua đi, nàng cùng Cảnh Hữu Lăng làm một đoạn thời gian mặt ngoài phu thê, nàng liền mang theo A Sách rời xa Lũng Nghiệp.
Tốt nhất là dưỡng tính ôn nhu đôi chút, và tốt hơn là dưỡng cách giỏi ăn nói, ừm, thêm tính tình hoạt bát nữa cũng được.
Tạ Nguyên thấy Cảnh Hữu Lăng không nói lời nào, liền biết hiện tại hắn thập phần rất khó chịu.
Nàng nhìn xuống tay hắn và thấy hắnvẫn đang cầm một nhánh hải đường. Tạ Nguyên bàng hoàng nhớ lại cảnh Cảnh Hữu Lăng bộ dạng cầm kiếm trên tay, nụ cười trên môi tắt lịm.
Nàng giả vờ như không quan tâm chút nào, đôi mắt đẹp đen như hổ phách, lúc này nàng đã tiến một bước đến gần Cảnh Hữu Lăng.
"Còn nhánh cây hải đường này... Ngươi cũng bẻ cho ta sao?" Tạ Nguyên chớp chớp mắt, "Cảnh Hữu Lăng, ta như thế nào từ trước không phát hiện ngươi ——"
"Cứ thế này thì làm sao vừa lòng ta được?"
Cảnh Hữu Lăng im lặng một lúc, và nâng nhánh hải đường trong tay lên, "...Thuận tay."
"Ồ." Tạ Nguyên tới gần, nhìn thấy bộ dáng không nói nên lời của hắn, nhất thời muốn cười, "Cho nên, ngươi cố ý thuận tay bẻ cho ta sao?"
Nàng cứ như vậy tiến lại gần, hai người khoảng cách chỉ còm hai thước, Tạ Nguyên đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng thấy Cảnh Hữu Lănh cúi đầu nhìn nàng không có ý lui bước, nàng cũng chỉ có thể đứng yên tại chỗ.
Không, hắn sao lại thế này, theo đạo lý mà nói, hắn nên lùi lại một bước rồi nói công chúa nên tự trọng sao?
Hai người bọn họ giằng co một hồi, Cảnh Hữu Lăng giơ tay đưa nhánh hải đường trên tay cho Tạ Nguyên. Giọt sương mới đêm qua còn đọng trên cành, mang theo mùi tùng hương đặc trưng của hắn, màu đỏ thẫm rất hợp với nước da trắng ngần của hắn, mang theo một chút ý vị ái muội.
Tạ Nguyên đột nhiên cảm thấy lúc trước chính mình sai rồi, có lẽ, hắn đối với mảu đỏ không phải là không thích hợp. Ngược lại, hắn luôn như gió máy của trăng sáng trên bầu trời, nhưng nhánh hải đường trong tay hắn ngay lập tức kéo hắn xuống hồng trần.
Cảnh Hữu Lăng đột nhiên ngẩng đầu lên và thừa nhận với nàng, "Đúng vậy."
Hắn duỗi cổ tay mảnh khảnh, kinh mạch trên cổ tay hiện rõ, hoàn toàn tương phản với nhánh hoa không nhiễm một chút hồng trần.
Và phía trên xương cổ tay hắn, có một nốt ruồi nhỏ.
Tạ Nguyên nhìn chằm chằm nốt ruồi trên tay hắn, lập tức sững người, sau đó ngước mắt lên nhìn hắn.