Trưởng công chúa được cưng chiều, dung túng x Đại tướng quân nghiêm minh, thanh lãnh, đoan chính.
Tạ Nguyên từ trước đến nay là thiên chi kiêu nữ, thân phận quý giá, dù nàng có làm gì quá đáng cũng không ai dám hó hé nửa lời.
Nhưng Cảnh Hữu Lăng sinh ra trong thế gia, lại mang phong cách đoan chính, mẫu mực, giữ lễ,
Hai người này, bát tự không hợp, trời sinh không xứng.
Biến cố xảy ra vào ngày thành hôn của nàng và hắn, Tạ Nguyên bị Cảnh Hữu Lăng rút kiếm đâm chết ở Chiêu Dương điện.
Hai mắt nàng dần tan rã, chỉ nhìn thấy Cảnh Hữu Lăng giơ tay lau kiếm, điệu bộ tránh còn không kịp chán ghét.
Thật sự vô tình.
-
Tạ Nguyên được sống lại một đời, lần này nàng không muốn cùng Cảnh Hữu Lăng dính dáng đến nửa phần, không nghĩ tới có ngày Thánh Thượng cười mà nói:
"A Nguyên được nuông chiều từ nhỏ, Hữu Lăng lại đoan chính hữu lễ, trẫm trước kia thường lo lắng ngày sau không có người quản A Nguyên. Hiện tại nhìn xem, hai đứa nhỏ này đúng là duyên trời tác hợp."
Bọn họ trời sinh nhìn nhau không thuận mắt, huống hồ biên quan có biến, trong triều muốn ổn định còn cần dựa vào Cảnh gia nhà hắn ở tiền tuyến coi sóc bảo vệ, cho nên hắn không cần phải ủy khuất chính mình.
Tạ Nguyên nhớ rõ, năm đó, Cảnh Hữu Lăng cũng bởi vì vậy mà cự tuyệt một cách dứt khoát, không hề có đường cứu vãn.
Sau đó, nàng đưa mắt nhìn đến trường thân ngọc lập thiếu niên công tử đang đứng ở nơi cao phía trên, biểu tình hắn lạnh nhạt, trầm mặc một lát, khom người nói:
"Thần, tuân chỉ."
[ *Trường thân ngọc lập: ý muốn miêu tả một dáng người cao lớn
-
Kiếp trước nàng ở dưới mũi kiếm của hắn cười nói: "Ta đánh cược, trượng phu của ta - Cảnh đại tướng quân ngươi, luyến tiếc gϊếŧ ta."