Chương 32: Bữa tiệc (2)
- Xin chào, tôi là Hạo Thiên, rất vui được gặp cô,...Bảo Linh- Hạo Thiên cười tà mị, đưa tay ra trước mặt nó, đôi tay thon dài đặc biệt trắng trẻo như một nghệ sĩ dương cầm nhưng trong mắt nó lại như móng vuốt của "ác ma".
- X..in..chào- nó chậm chạp đưa tay chạm vào tay Hạo Thiên rồi nhanh chóng rụt lại nắm chặt góc váy, khuôn mặt cứng rắn nặn ra một nụ cười miễn cưỡng. Có trời mới biết nó sợ tên này như thế nào! Hạo Thiên thấy nó hành động như vậy cũng không tiếp tục làm khó, lập tức xoay người tạm biệt, xem ra là có chuyện gấp.
Không khí có chút xấu hổ nhanh chóng bị xua tan bởi tiếng nhạc du dương,! nó nhân cơ hội tiến lại gần Alex một chút, nhỏ giọng hỏi
- Mẹ anh là người như thế nào vậy?-"biết người biết ta, trăm trận, trăm thắng" vậy nên muốn giả mạo tất nhiên là phải tìm hiểu. Alex có chút suy tư khi nghe câu hỏi, hơi vuốt cằm nhìn nó, nhưng vẫn điềm đạm trả lời
- Bà ấy,...có thể nói là một người phụ nữ rất giỏi giang và mạnh mẽ, một mình chống lên cả bầu trời cho bà và tôi,...cũng không cần đến đàn ông, nên nhiều lúc tôi cũng thấy mình khá vô dụng trong mắt bà- Nó càng nghe càng phấn khích thì ra là người phụ nữ quyề lực nha, còn là một người mẹ đơn thân tuyệt vời, những người như vậy hẳn rất rất giỏi, máu tò mò của nó lại nổi lên rồi.
- A, chủ tịch Lâm tới rồi- Không biết ai trong đám đông lên tiếng làm tất cả mọi người đang rôm rả nói chuyện liền hướng mắt ra cửa. Trước cửa người phụ nữ khoảng bốn mươi nhưng do được chăm sóc tốt nên nhìn không ra dấu vết thời gian trên khuôn mặt, vẫn bộ dáng đoan trang xinh đẹp, lại quý phái lạnh lùng, đôi mắt xanh thẳm đặc trưng ngoại quốc mang chút sắc bén lướt qua mọi người trong phòng, một đầu tóc màu vàng búi gọn sau gáy kết hợp với chiếc váy đuôi cá màu đỏ càng tăng thêm phần quyến rũ, như một vị nữ vương cổ đại. Nó có chút thất thần nhìn người phụ nữ, cũng không để ý người phụ nữ ấy đã đứng trước mặt mình , cho đến khi Alex bên cạnh lên tiếng
- Mẹ, người vẫn rất xinh đẹp- Alex có chút cười đùa nói, nhưng lại không dấu được sự quý trọng trong mắt đối với người phụ nữ này. Người phụ nữ cũng không trách móc ngược lại yêu thương nhìn cậu, sau đó lại dời ánh mắt lên người nó.
- Đây là bạn gái con sao?- Giọng nói uyển chuyển lại nhẹ nhàng rất không hợp với bộ dáng có chút lạnh lùng của bà nhưng lại làm người khác rất thoải mái.
- Xin chào bác, cháu là Bảo Linh- nó có chút hồi hộp nói, đầu cũng không tự chủ hơi cúi xuống, đối với người lớn nó vẫn luôn có một thói quen lễ phép. Cảm nhận được có ánh nhìn soi mói trên đầu nó càng thêm lo lắng, chuyện này xem ra cũng không dễ như nó nghĩ. Tưởng chừng cả thế kỉ đã trôi qua thì cuối cùng nó cũng nghe thấy giọng nói trong trẻo cất lên
- Ừm, rất tốt, con trai bác xem ra cũng rất có mắt chọn người, nhìn xem đứa nhỏ này rất xinh đẹp và hiểu chuyện-Nó thật sự không kịp thích ứng với lời khen này, ngượng ngùng liếc mắt nhìn người phụ nữ
- Bác quá khen rồi- Nó cười cười che giấu bất an lúc nãy. Alex thấy mọi chuyện tiến triển rất rốt lập tức tiến tới trước mặt người phụ nữ bày tỏ ý kiến.
- Mẹ, người cũng thấy cô ấy rất tốt, đừng bắt con đi xem mắt nữa con mới mười bảy thôi, còn rất trẻ, còn muốn chăm sóc cho mẹ- Alex lên tiếng vì tương lai của mình lại không nghĩ đến câu nói làm nó đứng bên cạnh suýt hộc máu, 17 giỡn à, nó cứ nghĩ phải hơn chứ, lúc trước chỉ là thuận miệng xưng hô, xem ra bây giờ cũng không cần đổi rồi.
- Cái thằng này, sao có thể nói như vậy, mẹ vì tương lai của anh mà suy nghĩ, anh lại trách móc mẹ, chẳng lẽ anh còn muốn giao du với mấy đứa con gái hư hỏng đó- Người phụ nữ có chút tức giận nói, giọng nói cũng không kiềm chế được mang chút lạnh lùng, trong mắt lại không che dấu được lo lắng và đau lòng.
- Hì...hì...hì..mẹ, con chỉ giỡn thôi, người đừng tức giận, con chỉ muốn mẹ để con tư do yêu đương một chút mà thôi, Bảo Linh có phải em cũng thấy vậy đúng không?- Alex thấy mọi chuyện không ổn vội vàng lên tiếng giảng hòa, cũng không quên kéo nó theo, bị nhắc tên nó cũng không biết nói gì đành gật đầu phụ họa, dù sao bây giờ bọn họ cũng cùng một chiến tuyến, người này tử người kia cũng không xong.
- Đúng vậy bác đừng tức giận, Alex chỉ muốn là muốn có niều thời gian chăm sóc bác thôi- Lời này của nó hiệu lực không nhỏ lập tức làm người phụ nữ nguôi giận, tiến tới kéo lấy tay nó, nhỏ giọng trò chuyện.
- Chỉ có cháu là hiểu chuyện, không giống như thằng con trai bác, lớn như vậy vẫn chưa biết tự lập,....- Người phụ nữ không quản mọi người xung quanh chờ đợi trực tiếp người xuống nói chuyện với nó, ngồi bân cạnh nó cũng không nói gì nhiều chỉ chen vào vài câu nhưng không khí lại hòa hợp đến kì lạ.