Chương 11: Tạm biệt
Từ ngày nghe câu nói vô tình đó của mẹ nó vẫn chưa chết tâm vì vốn dĩ bản thân là đứa cứng đầu, hết lần này đến lần khác hỏi ba mẹ lí do lai không ngờ lại bị mẹ cho một cái tát, mặt dù sưng đỏ lại chẳng thấy đau chỉ cảm thấy thật đau lòng, từ nhỏ đến lớn dù quậy phá đến cỡ nào cũng chưa một lần bị đánh vậy mà chỉ vì chuyện này lại bị đánh đau như vậy! Thật là không thể chấp nhận
Bản thân nó cũng không ngờ thời gian lại nhanh như vậy, chớp mắt một cái đã được một tuần, rốt cuộc cũng đến cái ngày phải xa gia đình thân yêu của nó, thật ra bản thân nó tính cương quyết không rời, dù đánh dù chửi nó cũng sẽ không rời xa ba mẹ, nhưng lại không ngờ hôm qua ba ba đến phòng nó u sầu một hồi rồi nói với nó:
- Con gái ngoan, chuyện này ba cũng không biết phải nói thế nào, nhưng con cũng đừng trách mẹ, bà ấy làm vậy là cũng vì con thôi, ba khuyên con tốt nhất đừng hỏi gì nữa cứ thuận theo mẹ con đi, như vậy là tốt nhất cho con
Lần đầu tiên thấy người lạc quan như ba cũng vì chuyện này mà ăn không yên bản thân nó cũng thấy có lỗi. Nó cũng không trách mẹ, biết bà làm vậy chắc chắn có lí do, những nó lại không hiểu nổi cái lí do đó là gì mà ai cũng muốn giấu không cho nó biết. Bản thân trằn trọc suy nghĩ cả đêm rốt cuộc bản thân đã đưa ra quyết định.
Sáng hôm đó nó đậy sớm hơn bình thường, chắc tân trạng không tốt nên không ngủ được. Nhìn căn phòng yêu dấu đã dọn gần hết đồ đạc nó lại thở dài, không biết quyết định của bản thân là đúng hay sai. Lại nhìn cái vali chất đầy quần áo và vật dụng cá nhân, phía trên còn có con thỏ bông rất lớn mà nó yêu thích, không có sẽ không ngủ ngon. Cứ loay hoay một hồi nó mới kéo vali xuống lầu.
Dưới lầu đã thấy ba nó, mẹ nó, có cả An Vy, không ngoài dự kiến còn thấy cả Phi Long, nhưng làm nó bất ngờ hơn cả chính là Lâm Hoàng. Chỉ thấy hắn thong dong đứng ở đấy, khi thấy nó thì hơi ngại ngùng, vì trận đánh lận trước mà hắn mất cả tuần nằm giường, gương mặt dù đã bình phục nhưng vẫn còn nhiều chỗ còn tím tái nhưng như vậy vẫn không làm ảnh hưởng gương mặt đẹp trai của hắn
Đứng trước mặt ba mẹ nó cũng chẳng biết nói gì, chỉ gấp gáp nói một câu
- Ba me, con đị rồi hai người nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng để bản thân bị bệnh, đặc biệt là mẹ mùa lạnh mặc nhiều áo ấm vào đừng để bản thân bị cảm lạnh....- Còn rất nhiều thứ muốn nói nhưng bản thân lại xúc động đến nỗi quên mất
Mẹ nó nghe những lời này xong bản thân suýt nữa là khóc lớn trước mặt nó, bà kìm nén nỗi đau trong lòng, nhanh chóng bước về phòng, trước khi đi còn nghẹn ngào một câu
- Bản thân con cũng vậy, tự chăm sóc bản thân cho tốt
Ba nó cũng nhìn nó hồi lâu rồi dặn dò nó vài thứ rồi cũng bước vào phòng theo mẹ nó, có vẻ là muốn dỗ bà. Nhìn cảnh này tự nhiên bản thân nó lại không muốn đi chút nào, nhưng quyết định này không thể thay đổi. Nó nhìn An Vy vẫn đứng một bên nhìn nó nãy giờ, hơi cười cười nói
- Lần này đi không biết khi nào gặp lại.....
- Một tuần- An Vy thẳng thắn khẳng định trả lời nó
- Ừ, vậy thì một tuần-Bản thân nó cũng không ngạc nhiên với câu trả lời này, An Vy vốn nói được sẽ làm được,. Thân phận của An Vy trước giờ vẫn là nghi vấn của nó, nhưng bản thân nó biết bối cảnh của An Vy không phải giàu có nhất thì cũng là người có chức quyền, cũng không hiểu tại sao lại đến một vùng quê nhỏ như vậy sinh sống. Lại nhìn Phi Long nãy giờ vẫn rưng rưng nước mắt lưng tròng như sắp khóc, nó không khỏi buồn cười vỗ vai hắn
- Chị đây đi rồi thì cậu phải chăm sóc đàn em cho thật tốt, giờ cậu là đại ca đấy-Phi Long cũng vì chuyện của nó là buồn bã mấy ngày, giờ lại nghe nó nói những lời này liền khóc lớn chẳng khác gì đứa trẻ lạc mẹ. Nó cũng lười để ý Phi Long liền quay qua Lâm Hoàng
- Tao chờ mày- sau trận đấu lần trước nó cũng không còn ghét Lâm Hoàng như trước ngược lại nó lại cảm thấy có cảm giác giống như...bạn. Nói xong lời này nó liền bước ra cửa nơi chiếc xe hơi màu đen sang trọng vân luôn đợi nó. Lâm Hoàng nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của nó cười cười
- Ừ, lần sau lại đấu!
hết