Chương 27: không mặc qυầи ɭóŧ

Triệu Nhu lẳng lặng nép vào trong lòng Chu Cẩn Ngôn đọc sách, quyển nàng đang cầm là một quyển tạp thư viết về sơn thủy du ký (nhật ký du lịch sơn thủy), ghi lại các danh lam thắng cảnh ở nhiều nơi khác nhau.

Nội dung trong đó được miêu tả không tồi, Triệu Nhu xem đến thích thú, hơn nữa cảm giác được Chu Cẩn Ngôn ôm vào trong lòng thật sự là quá thích, cho nên nàng biểu hiện rất an phận, mười phần hưởng thụ cảm giác thoải mái nhàn nhã này.

Chu Cẩn Ngôn rất kinh ngạc khi nhìn thấy Triệu Nhu an phận như vậy, hắn còn tưởng rằng nàng đổi tính, rốt cuộc cũng có thể để cho hắn yên ổn đọc sách rồi.

Nhưng mà hắn đã suy nghĩ quá nhiều, ước chừng qua khoảng nửa canh giờ sau, sau khi Triệu Nhu xem xong cuốn sách trên tay thì liền có chút bắt đầu buồn ngủ.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn Chu Cẩn Ngôn, muốn nói đã đến giờ rồi, đã đến lúc phải đi nghỉ ngơi, nhưng nàng lại phát hiện tinh thần Chu Cẩn Ngôn vẫn như cũ, không hề có bộ dáng mệt mỏi, thậm chí còn không thèm để ý tới nàng một cái, dù ngáp cũng không có, làm cho trong lòng nàng lại nổi lên một loại ý tưởng khác.

Hừ! Chẳng lẽ cuốn sách này có lực hấp dẫn lớn như vậy sao, ta không nói thì chàng liền không để ý tới ta sao ?

Triệu Nhu có chút căm giận bất bình, dưới tình huống nhàm chán, nàng liền bắt đầu nổi lên trò đùa dai đối với Chu Cẩn Ngôn, nàng không chỉ vươn tay muốn cào Chu Cẩn Ngôn mà thân mình còn nhích tới nhích lui, lắc mông qua lại ở trong lòng Chu Cẩn Ngôn.

Chu Cẩn Ngôn đang đọc sách, đã nhìn thấy điểm quan trọng nhưng lại bị phiền phức phân tâm nên liền vỗ vỗ Triệu Nhu, tùy ý nói: “Nàng đừng nháo.”

Hành động vô tình ngược lại lại làm kíƈɦ ŧɦíƈɦ Triệu Nhu, làm nàng cảm thấy Chu Cẩn Ngôn không muốn quan tâm đến nàng, vì vậy nàng lại ăn dấm với cuốn sách, càng ngày càng trở nên nghiêm túc hơn, quay sang một bên, miệng khẽ cắn hầu kết Chu Cẩn Ngôn, khıêυ khí©h hắn.

“Điện hạ, nàng đang làm gì vậy, nàng đừng hồ nháo nữa.” Chu Cẩn Ngôn bị cắn đến thân thể run lên, hắn chịu không nổi cảm giác tuyệt vời này nên liền nhanh chóng đặt sách xuống, nhẹ nhàng đẩy Triệu Nhu ra.

“Làm sao?” Triệu Nhu đầu tiên là nhìn đến dấu vết ướŧ áŧ trên cổ Chu Cẩn Ngôn rồi cười khẽ, sau đó mới nhìn về phía Chu Cẩn Ngôn nói: “Ai bảo chàng chỉ lo đọc sách mà không để ý tới ta.”

Vừa nói, nàng vừa xoay người sang một hướng khác, tay ngọc vòng qua cổ Chu Cẩn Ngôn, ngực kề sát vào người hắn, cố tình gây sự với hắn.

Bởi vì Triệu Nhu quá sợ nóng khi ngồi trên người Chu Cẩn Ngôn nên nàng đã sớm cởϊ áσ ngoài ra, cho nên lúc này trên người nàng chỉ còn lại một chiếc áo đơn.

Ngay khi bộ ngực đầy đặn của nàng cọ xát vào cơ thể Chu Cẩn Ngôn, xúc cảm mềm mại không thể cưỡng lại được kia đã khiến cho thân thể Chu Cẩn Ngôn lập tức cứng đờ, miệng lưỡi khô khốc sau khi nhẫn nại một lúc lâu.

“ Nàng đứng lên, đã đến giờ đi ngủ rồi, không được lộn xộn nữa, nàng còn chưa khỏe lại đâu nên đừng có câu dẫn ta.” Chu Cẩn Ngôn nhắm mắt lại, cực lực khắc chế dục hỏa đang bắt đầu sinh ra trong lòng mình.

Mấy ngày nay hắn đã nghẹn lâu lắm rồi, vậy cho nên Triệu Nhu chỉ cần tùy tiện trêu chọc hắn một chút là hắn sẽ không thể nào khống chế được.

Lời cảnh cáo của Chu Cẩn Ngôn bị Triệu Nhu bỏ ngoài tai, nàng cọ cọ, thế nhưng lại sinh ra thú vị, tìиɦ ɖu͙ƈ bị khắc chế bấy lâu nay đã lặng lẽ bị đánh thức, thân thể vô thức trở nên mềm mại hơn, bất đắc dĩ nói: “Không…… Không ngủ được…… Chàng nói không cần thì ta lại càng muốn…… Hì hì……”

Thanh âm kiều mị xương cốt ba phần, đôi mắt mông lung chứa đầy nước, má đào phấn diễm khả nhân, Chu Cẩn Ngôn vừa lơ đãng nhìn thấy thì ba hồn bảy phách đã bay hơn phân nửa, suýt chút nữa thì thất thần.

Triệu Nhu không biết rằng Chu Cẩn Ngôn đã ở bên cạnh nàng vào phút cuối cùng, nàng dần dần trở nên động tình, càng ngày càng tham luyến tư vị trên cơ thể của Chu Cẩn Ngôn.

Bộ ngực rắn chắc đang chạm vào da thịt của nàng, nóng đến mức làm cho tâm ý nàng hoảng loạn, eo thon như là bị rút xương, xụi lơ vô lực, đôi mắt bất tri bất giác liền dính vào một tầng du͙ƈ vọиɠ, khát vọng muốn được gần gũi với sự vui thích hơn nữa.

“Phu quân…… Ta muốn……” Triệu Nhu nhẫn nại không được, bắt đầu cầu xin.

Chu Cẩn Ngôn lại nhấp miệng, kìm nén xúc động, lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, “Không được, nơi đó của nàng còn chưa lành nên không thể tham dục được, miễn cho nơi đó lại bị thương, đến lúc đó thì phải làm sao bây giờ.”

“Ta…… nơi đó của ta đã khá hơn nhiều rồi……” Triệu Nhu thấy Chu Cẩn Ngôn không cho thì gấp đến độ muốn khóc, khuôn mặt dịu dàng thở ra vì nóng, nàng đứng thẳng dậy, hơi nâng mông lên, vội vàng nói: “Không tin thì chàng sờ xem.”

Thế nhưng ma xui quỷ khiến, nàng lại đến lôi kéo tay Chu Cẩn Ngôn hướng vào bên trong váy của nàng.

Chu Cẩn Ngôn còn chưa kịp phản ứng thì bàn tay đã bị dẫn vào bên trong, chờ đến khi nhận ra nơi mình đang chạm vào là một mảnh dính nhớp mềm mại thì đầu óc đã như muốn nổ tung.

Thế mà nàng lại không mặc qυầи ɭóŧ.

Sau khi nhận ra khả năng này, Chu Cẩn Ngôn lập tức thu tay lại, xoay người Triệu Nhu qua, làm lưng nàng dựa vào ngực hắn, thủ sẵn eo nàng, thân ảnh cao lớn bao lại dáng người nhỏ xinh của nàng, ngay sau đó liếc mắt một cái nhìn chất nhầy trên tay, thanh âm vững vàng, nhíu mày giận dữ nói: “ Nàng đang làm gì vậy, quần áo cũng không mặc.”

“Còn không phải tại chàng……” Triệu Nhu vặn vẹo thân mình cọ loạn xạ, hai má ửng hồng, e thẹn nói: “Mấy ngày trước chàng đem chỗ đó của ta làm đến sưng đỏ, ta ngại mặc vật liệu may cọ sẽ bị đau nên không mặc qυầи ɭóŧ…… Bất quá mấy ngày nay chỗ đó của ta cũng đã tốt hơn rồi, ta nghĩ hẳn là lúc sau có thể xuyên……”

Triệu Nhu nói đứt quãng, nhưng Chu Cẩn Ngôn lại chỉ để ý đến việc mấy ngày nay nàng không mặc qυầи ɭóŧ.

Mấy ngày nay bọn họ cũng thường hay ra ngoai, vậy mà không ngờ nàng lại lớn mật như vậy, dám hành động như thế.

Chu Cẩn Ngôn càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, dục niệm trong lòng cứ theo tức giận mà trào ra, rốt cuộc cũng nhịn không được mà cúi đầu cắn cánh môi Triệu Nhu, hàm chứa phẫn nộ, phát cuồng tùy tiện hôn lên môi nàng……