Chương 22: Tức giận

Chu Cẩn Ngôn đứng ở trong sân chờ Triệu Nhu, chờ tới khi mặt trời lặn mà Triệu Nhu vẫn không chịu ra gặp hắn.

Nhưng Chu Cẩn Ngôn vẫn không từ bỏ, cho nên mỗi ngày hắn đều dậy thật sớm, luôn ở trong sân chờ Triệu Nhu.

Liên tiếp chín ngày, mỗi ngày hắn đều xuất hiện, một mình một người đứng thẳng ở trong sân, nhìn về phía phòng của Triệu Nhu.

Mặc dù như vậy nhưng Triệu Nhu vẫn như cũ không chịu ra khỏi phòng để gặp hắn.

Một số bọn tỳ nữ nhịn không được mà khuyên nhủ Triệu Nhu, nhưng Triệu Nhu lại không nghe, nàng thà ở trong phòng cũng không muốn đi ra ngoài gặp hắn.

Kỳ thật nàng cũng biết rằng mình không cần phải làm như vậy, nhưng có đôi khi bản chất của con người đến, mặc dù ngay từ đầu họ có lựa chọn sai thì họ cũng sẽ không thừa nhận mình sai, ngược lại họ sẽ làm theo ý mình và tiếp tục đi trên con đường sai lầm của mình.

Tới ngày thứ mười, thời tiết có chút thay đổi, trời bắt đầu đổ mưa vào buổi chiều.

Tiếng giọt nước rơi làm quấy nhiễu Triệu Nhu, nàng cho rằng vào ngày mưa như thế này, Chu Cẩn Ngôn nhất định sẽ không ở trong sân ngâm mưa nên liền trộm đẩy cửa sổ nhỏ ra nhìn qua khe hở xem Chu Cẩn Ngôn có còn ở đó hay không.

Hẳn là hắn đã đi rồi đi?

Triệu Nhu đẩy cửa sổ ra, từ khe hở lén nhìn ra bên ngoài. Nàng liếc mắt nhìn một cái, trong viện, nơi Chu Cẩn Ngôn thường đứng, đúng như Triệu Nhu đã suy đoán, không có người nào ở đó cả.

Trong lòng Triệu Nhu dâng lên một nỗi mất mát không thể giải thích được, nàng thầm nghĩ, quả nhiên là hắn đã không còn nữa. Nhưng mà lúc nàng đang chuẩn bị đóng cửa lại thì khóe mắt lại chợt lướt qua một bóng người.

Tâm Triệu Nhu nhảy dựng lên, nàng vội vàng mở cửa sổ rộng hơn một chút, liền nhìn thấy Chu Cẩn Ngôn đang đứng ở nơi đó, ở một nơi hơi lệch so với vị trí ban đầu.

Hắn không cầm dù, mặc cho những giọt mưa rơi vào trên người hắn, trường bào màu xanh đen đã bị ướt đẫm hơn phân nửa, sắc mặt trở nên đen hơn trước, khuôn mặt đầy vết nước do hạt mưa lưu lại, sợi tóc ướt còn ngượng ngùng dính trên trán, bộ dáng thoạt nhìn thập phần chật vật.

Tại sao hắn vẫn còn ở đó? Tại sao hắn không cầm ô hay là dứt khoát rời đi?

Khi Triệu Nhu nhìn thấy Chu Cẩn Ngôn, nàng lộ ra biểu tình kinh ngạc không thể nào tin được. Sau khi nhìn thấy bộ dạng chật vật của hắn, nàng liền trở nên lo lắng và quên mất mình vẫn còn đang tức giận, nàng liền lao ra ngoài và đi thẳng đến chỗ Chu Cẩn Ngôn.

" Chàng là đồ ngốc à ? Đứng ở dưới mưa làm gì vậy ?"

Triệu Nhu lao ra ngoài, không nói hai lời liền bắt lấy tay Chu Cẩn Ngôn, kéo hắn đi vào trong hành lang.

Khi Chu Cẩn Ngôn nhìn thấy Triệu Nhu rốt cuộc cũng ra ngoài thì trong lòng hắn rất cao hứng, mặc cho nàng lôi kéo mình đi trên hành lang, cười nhẹ nói: "Điện hạ, rốt cuộc nàng cũng chịu gặp ta."

Rõ ràng bộ dáng của hắn đang rất chật vật nhưng nhất định phải muốn cười khiến cho Triệu Nhu xem đến mức vừa lo lắng lại vừa tức giận, hốc mắt ướt đẫm, giơ nắm tay lên đánh vào ngực Chu Cẩn Ngôn, "Chàng cái đồ đại ngốc này, chàng cười cái gì? Nào có người như chàng sẽ đứng ngây ngốc chờ ở đó, chẳng lẽ ta luôn không gặp chàng thì chàng liền đứng ở nơi đó chờ mỗi ngày hay sao?"

Rõ ràng tất cả những chuyện này đều là do nàng, nhưng tại sao khi hắn nhìn thấy nàng thì lại không tức giận mà ngược lại còn cười nói với nàng.

"Nếu điện hạ không chịu gặp ta, vậy coi như là nàng đang phạt ta đi, nhất định là do ta đã chọc điện hạ tức giận, cho nên nàng mới làm như vậy......" Chu Cẩn Ngôn cười cười, đem sai lầm ôm đến trên người mình.

"Không...... Không phải......"

Nghe Chu Cẩn Ngôn nói như vậy, Triệu Nhu lắc đầu, vội vàng muốn nói không phải, nhưng rồi lại nghe thấy Chu Cẩn Ngôn thấp giọng nói: "Thực xin lỗi, điện hạ, ba ngày nay ta không đến là vì ta ghét việc phải nhìn thấy nàng và Tuệ Đức ở chung với nhau, ta không thích nàng đối xử tốt với hắn, cũng không thích ánh mắt của hắn khi nhìn nàng, cho nên ta mới đố kỵ mà sinh hận, tức giận đến mức không muốn gặp nàng. Nhưng dù ba ngày nay ta có tức giận như thế nào thì cũng không thể nào ngừng nghĩ về nàng, ta nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng vẫn là không muốn cứ như vậy mà xa cách nàng......"

"Cho nên, lúc này ta mới tới." Chu Cẩn Ngôn thâm tình nhìn Triệu Nhu, khi nói xong lời cuối cùng thì hắn mới nuốt nước miếng, có chút sợ hãi, nói: "Ta chỉ là muốn hỏi điện hạ, trong lòng điện hạ còn có ta hay không ? Hay là điện hạ đã có tình cảm với Tuệ Đức rồi ?"

Triệu Nhu không ngờ Chu Cẩn Ngôn sẽ hỏi nàng như vậy, nàng có thể nhìn thấy ánh mắt lo lắng từ trong mắt của hắn và sự sợ hãi trong lời nói của hắn.

Hắn sợ câu trả lời của nàng, hắn thật sự quan tâm đến nàng, quan tâm rất nhiều, thậm chí ngay cả trong tình huống này rõ ràng là hắn không sai nhưng hắn vẫn phải hèn mọn đặt lòng tự trọng xuống, thật cẩn thận hỏi nàng nghĩ gì về Tuệ Đức.

"Đại đầu đất......"

Vào giờ phút này, trái tim của Triệu Nhu đã mềm đến rối tinh rối mù rồi.

Người nam nhân cao ngạo và tự tin này hiện tại lại nguyện ý ngây ngốc đến chờ nàng, thậm chí còn hèn mọn như vậy, điều đó cũng đã đủ để chứng minh là hắn thật sự thích nàng, thực sự quan tâm đến nàng rồi.

Như vậy, nàng còn điều gì không thỏa mãn nữa.

Huống chi, tất cả những việc này đều là vì để trả thù cho sự vô tâm lạnh nhạt lúc trước của hắn mà làm ra. Nếu tính cả lúc trước thì vốn dĩ chính là Chu Cẩn Ngôn bị nàng cưỡng chế ép làm phò của nàng, cho nên việc hắn đối xử lạnh nhạt với nàng cũng là chuyện bình thường.

Ngược lại là nàng, nàng lại nhân cơ hội này thân cận với Tuệ Đức để thử hắn, vắng vẻ hắn, nên có vẻ nàng đã hơi có chút lòng dạ hẹp hòi.

Triệu Nhu càng nghĩ càng cảm thấy chính mình mới là kẻ ngu ngốc nhất, nước mắt nàng xông ra, rốt cuộc khắc chế không được cảm xúc mà trực tiếp ôm lấy Chu Cẩn Ngôn, ở trong ngực hắn gào lên khóc, "Thực xin lỗi...... Ô...... Tất cả những chuyện này là do ta...... Không phải như chàng nghĩ ...... Trong lòng ta vẫn luôn chỉ có chàng, chưa từng có người nào khác...... Thực xin lỗi...... Thực xin lỗi...... Ô ô......"

Tác giả: không giỏi viết diễn biến tình cảm, mọi người nhẹ nhàng xem là tốt rồi......

Ngoài ra, chương sau chuẩn bị ăn thịt, hẳn là sẽ có khá nhiều.