Chương 19: Đố kị

Tỳ nữ dọc theo con đường nhỏ đi tới sân viện, sau khi đến nơi, nàng liền cúi đầu nói: “Điện hạ, phò mã, Tuệ Đức hòa thượng tới chơi, nói là muốn tới chẩn bệnh cho điện hạ, xem bệnh tình của điện hạ có chuyển biến tốt hay không để kê một đơn thuốc mới cho điện hạ.”

“Ồ.” Triệu Nhu đứng lên, gật đầu nói với tỳ nữ ở dưới đình hóng gió: “Là Tuệ Đức tới a, vậy để cho hắn vào đi.”

Tỳ nữ gật đầu, nói vâng rồi mới lui xuống.

“Chờ một chút.” Bỗng nhiên, Chu Cẩn Ngôn đứng lên, “Điện hạ muốn gặp khách lạ nhưng bộ dáng hiện tại lại không ổn, ngươi cho người đi lấy áo khoác ngoài lại đây cho nàng.”

Mấy ngày qua hắn đã biết Tuệ Đức là ai, sau khi biết hắn ta là đại phu trị liệu cho Triệu Nhu, cũng biết chính là tên hòa thượng ngày đó hắn nhìn thấy thì hắn liền sinh ra địch ý đối với hắn, khắp nơi đề phòng hắn và Triệu Nhu có cơ hội ở cùng nhau.

Rốt cuộc, ngoại trừ ngày ấy nhìn thấy Tuệ Đức ra thì mấy ngày nay Tuệ Đức cũng đã có tới đây vài lần trong những ngày xen kẽ, mỗi lần hắn ta tới thì Triệu Nhu đều cười nói với hắn ta, thái độ vô cùng tốt, Chu Cẩn Ngôn xem đến vô vị nhưng lại không có biện pháp nào.

Triệu Nhu không ngờ Chu Cẩn Ngôn sẽ có phản ứng lớn như vậy, nàng sửng sốt một chút, nhớ lại mấy ngày nay khi Tuệ Đức tới chơi thì Chu Cẩn Ngôn đều có biểu tình rất kỳ quái khiến cho nàng tức khắc nghĩ đến một khả năng nào đó.

Chẳng lẽ là hắn ghen?

Triệu Nhu lén nhìn sắc mặt của Chu Cẩn Ngôn thì phát hiện sắc mặt của hắn đã thay đổi rất xấu, tâm tư vừa chuyển, nàng liền có một số ý tưởng……

Trên đường đi đến đình hóng gió, Tuệ Đức bị tỳ nữ dẫn tới đây, vừa nhìn thấy Triệu Nhu, hắn liền lập tức hành lễ, “Điện hạ.”

Hắn mặc một thân áo choàng màu xanh lá, dáng người thon dài, làn da lại trắng nõn, bộ dáng tuấn mỹ, diện mạo tuấn tú đến mức khiến cho Chu Cẩn Ngôn cũng có chút đố kỵ.

Yêu tăng, hòa thượng người ta nên tuân thủ luật giới, ăn chay niệm phật, không gần nữ sắc, còn hắn ta thì mỗi ngày đều chạy đến trong phủ nhà người ta, cách vài bữa lại chạy đến nhìn nữ quyến nhà người ta.

Một khi một người trở nên ghen tuông thì suy nghĩ của hắn sẽ trở nên sai lệch. Chu Cẩn Ngôn biết vị Tuệ Đức này là một đại tăng nổi danh trong kinh thành, vừa tinh thông Phật pháp đồng thời lại còn giỏi y thuật nên danh vọng trong kinh thành rất cao, ngay cả bệnh tình của Triệu Nhu được bình phục nhanh như vậy thì nhất định cũng phải cảm tạ hắn. Nhưng từ đáy lòng hắn chính là không thích sự xuất hiện của hắn ta, bởi vì nhận thức của hắn nói cho hắn biết rằng ánh mắt của Tuệ Đức dành cho Triệu Nhu không giống như đối với những người khác.

Hừ! Đã là hòa thượng mà còn si tâm vọng tưởng.

Chu Cẩn Ngôn sinh ra địch ý nồng đậm đối với Tuệ Đức. Chờ khi hắn nhìn thấy Triệu Nhu mắt cười tiến lên đón hắn ta thì lửa giận trong ánh mắt lại càng mạnh mẽ hơn.

“Tuệ Đức pháp sư tới a, ngươi mau lên đây ngồi đi, đừng đứng ở đó nữa.”

Triệu Nhu đã mặc áo khoác vào và đi xuống đình hóng gió để đón Tuệ Đức lên, nàng biểu hiện thân thiết dựa rất gần Tuệ Đức, hồn nhiên không kiêng kỵ với sự hiện diện của Chu Cẩn Ngôn ở một bên.

Tuệ Đức hơi tránh né sự thân mật của Triệu Nhu, hắn có chút kinh ngạc trước sự gần gũi của Triệu Nhu, nhưng hắn cũng không tỏ ra bộ dáng quá chán ghét mà ngược lại lại có chút thụ sủng nhược kinh, “Điện hạ không cần trực tiếp nghênh đón, bần tăng có thể tự mình đi lên.”

Hắn đi tới, nhìn thấy Chu Cẩn Ngôn thì liền đan hai lòng bàn tay vào nhau và nói: “Phò mã.”

Chu Cẩn Ngôn có địch ý đối với Tuệ Đức nên chỉ ừ một tiếng, làm quyền đáp lại xong liền giả vờ uống trà, không thèm để ý đến một lời của Tuệ Đức.

Lại không ngờ đột nhiên Triệu Nhu bước tới, nói với hắn: “Phò mã, thỉnh chàng đứng dậy nhường chỗ cho Tuệ Đức pháp sư ngồi, bổn cung còn phải để Tuệ Đức pháp sư chẩn bệnh, vị trí này thuận tiện hơn, tương đối gần ta hơn.”

“Cái gì?” Chu Cẩn Ngôn vừa nghe Triệu Nhu nói thì hoàn toàn không tin vào những gì mình nghe được, rõ ràng bên cạnh nàng còn chỗ thì tại sao lại yêu cầu hắn nhường chỗ ?

Chu Cẩn Ngôn đặt tách trà xuống, trong lòng tức giận, l*иg ngực có chút phập phồng, khó hiểu nói: “Không phải bên cạnh nàng còn chỗ hay sao? Để Tuệ Đức pháp sư ngồi ở đó đi.”

Tuệ Đức nhìn thấy sắc mặt Chu Cẩn Ngôn không tốt, cũng không biết vì sao Triệu Nhu lại phải làm như vậy nên hắn liền vội vàng hoà giải nói: “Điện hạ! Không cần làm phiền phò mã nhường chỗ, bần tăng chỉ là tới chẩn bệnh cho công chúa điện hạ, cách cái bàn này cũng có thể khám, nghe, hỏi, và thực hiện bốn xét nghiệm chẩn đoán được, nên sự thuận tiện của khoảng cách này là không cần thiết.”

Triệu Nhu nghe vậy thì gật đầu cười nói: “Tuệ Đức pháp sư cũng nói như vậy, vậy thì là do ta hồ đồ rồi. Bất quá vì phương tiện thì ta nên ngồi gần ngươi hơn, đi, chúng ta qua bên kia ngồi đi.”

Ngón tay nàng chỉ vào vị trí đối diện Chu Cẩn Ngôn, sau khi nói xong, Triệu Nhu còn trộm xem sắc mặt của Chu Cẩn Ngôn.

Thoạt nhìn thì có vẻ không vui……