Chương 13: Du͙© vọиɠ chiếm hữu

Trong một cảnh tượng như vậy, Chu Cẩn Ngôn không muốn nhìn lại, cũng không muốn đi vào hỏi xem vị tăng nhân kia là ai, vì vậy hắn liền nắm lấy hộp đồ ăn trong tay và quay đầu đi về theo con đường cũ.

Triệu Nhu là công chúa nên cho dù đối phương có là hòa thượng thì cũng có thể hoàn tục, nếu như nàng thật sự có thể tìm được đối tượng mới thì hắn nên chúc phúc cho nàng mới phải.

Kể từ đó hắn cũng có thể tự do, một lần nữa tiến lên trên con đường làm quan của mình, như vậy không phải rất tốt sao?

Chu Cẩn Ngôn tự an ủi mình trong lúc suy nghĩ, nhưng biểu tình trên mặt vẫn không thể nào cười nổi.

Thân ảnh nghèo túng đến cực điểm.

Triệu Nhu không biết Chu Cẩn Ngôn đã tới, cũng không biết Chu Cẩn Ngôn đã thấy nàng và Tuệ Đức hòa thượng ở cùng nhau.

Sau khi tiễn Tuệ Đức hòa thượng đi, nàng còn bởi vì Chu Cẩn Ngôn đã nói sẽ đến xem nàng nhưng lại không tới mà nghĩ thầm, nam nhân này quả nhiên là như nàng suy nghĩ, vẫn lãnh đạm vô tình như vậy.

Triệu Nhu cười cười, quyết định loại bỏ Chu Cẩn Ngôn khỏi tâm trí của mình và ngừng nghĩ về hắn.

Nhưng rồi tới buổi tối, khi nàng tắm xong và nằm lên giường ngủ thì trong mơ lại mơ thấy Chu Cẩn Ngôn.

Ở trong mơ, Chu Cẩn Ngôn và nàng là một đôi phu thê dân gian, tình cảm hai người keo sơn gắn bó giống như thần tiên quyến lữ, tiện sát người khác, nhưng lại bởi vì chính mình lấy người mà bọn họ mơ ước nên bị thổ phỉ bắt đi, dẫn tới việc Chu Cẩn Ngôn vì cứu nàng mà người bị trúng mấy mũi tên rồi chết thảm ở trước mắt nàng.

“Không……”

Tuy rằng đây là mộng nhưng Triệu Nhu vẫn bị vây hãm ở trong đó, ở trong mộng nàng khóc rống thất thanh khi nhìn thấy Chu Cẩn Ngôn chết thảm, nhịn không được xoay người lại trong hiện thực, thống khổ rêи ɾỉ.

Tay càng giống như là đang cố gắng nắm lấy một thứ gì đó, không ngừng nắm loạn.

Mãi cho đến một khi một lòng bàn tay to rộng nắm lấy tay nàng thì mới làm nàng bình tĩnh lại.

“Triệu Nhu, nàng làm sao vậy?”

Chủ nhân của lòng bàn tay này đúng là Chu Cẩn Ngôn. Từ buổi chiều sau khi hồi phủ trở về, hắn đã suy nghĩ thật lâu, nhưng dù thế nào cũng không bỏ xuống được Triệu Nhu, cho nên ban đêm hắn đành phải về lại phủ công chúa, lén lút muốn nhìn nàng một cái.

“Ô ô…… Cẩn Ngôn…… Đừng rời khỏi ta.”

Trong lúc ngủ mơ, Triệu Nhu sờ được tay Chu Cẩn Ngôn thì liền gắt gao nắm chặt không buông ra, nàng trầm mê trong cơn ác mộng không thể tự kiềm chế được, sợ hãi tới mức nghiêng người về phía Chu Cẩn Ngôn.

Chu Cẩn Ngôn nghe thấy nàng gọi mình, lại thấy trán nàng đổ mồ hôi, vẻ mặt thống khổ, trong lòng cũng mềm xuống, vì vậy liền tiến lên an ủi nói: “ Nàng đừng sợ, có ta ở chỗ này.”

Trong lúc nói chuyện còn dùng ngón tay lau tầng mồ hôi mỏng trên trán Triệu Nhu, khuôn mặt vốn nên lãnh đạm lại càng dịu dàng nhu tình nhìn Triệu Nhu, dung túng để nàng ôm mình ngủ.

Chu Cẩn Ngôn nghĩ, dường như trong lòng hắn đã không cẩn thận mà bị nữ nhân này chiếm giữ rồi.

Nhưng dường như hắn đã phát hiện những điều này quá muộn, bên người nàng tựa hồ như đã có một người khác, vậy thì hắn còn có cơ hội hay sao?

Chu Cẩn Ngôn thở dài trong lòng, nhìn mặt Triệu Nhu, lại nhớ tới cảnh tượng buổi chiều khi nghe thấy nàng cười nói cùng với nam nhân khác, nội tâm liền nổi lên đố kỵ không thôi, sinh ra một tia ý nghĩ tội lỗi.

Ngay khi ý tưởng này nảy mầm thì hắn liền không thể quay lại, tựa như cơn điên đã chiếm lấy nội tâm hắn.

Buổi tối hôm nay, hắn muốn ở bên cạnh nàng, muốn ôm nàng, kéo nàng vào trong lòng ngực mình.

Dù chỉ là đêm này, hắn cũng cam tâm tình nguyện.

Ánh mắt Chu Cẩn Ngôn tối sầm lại, cảm thấy hành vi này của mình thật sự là ti tiện. Nhưng sau khi tưởng tượng như vậy hắn vẫn cố tỉnh táo lại, trộm bò lên trên giường nàng, dựa vào bên người nàng, nhẹ nhàng vòng tay qua người nàng, ôm nàng vào lòng.

Hắn nguyên bản là muốn ôm Triệu Nhu như vậy đi vào giấc ngủ, nhưng lại không ngờ Triệu Nhu đang bị hắn ôm lấy, không biết là bởi vì sợ hãi hay như thế nào mà lại vùi vào trong ngực hắn làm nũng, còn phát ra tiếng thút thít như mèo kêu.

Cảm nhận được thân thể nóng bỏng đang dựa vào mình, thân thể Chu Cẩn Ngôn cứng đờ ra, bụng dưới nóng lên, côn ŧɦịŧ nháy mắt sung huyết dựng thẳng, thế nhưng vừa lúc đυ.ng phải chân của Triệu Nhu ở trong lòng.

“A……”

Chu Cẩn Ngôn xấu hổ cực kỳ, muốn tiến lên né tránh nhưng Triệu Nhu lại vươn tay ôm lấy eo hắn, trong miệng nỉ non nói: “Đừng đi……”

Nói xong đầu nhỏ còn dây dưa cọ vào cổ Chu Cẩn Ngôn, mùi hương từ trên người nàng tiến vào trong mũi Chu Cẩn Ngôn, núʍ ѵú còn dán vào quần áo rộng thùng thình, áp vào ngực hắn.

Lúc này, Chu Cẩn Ngôn không nhịn nổi nữa, rốt cuộc hiện tại tâm trạng hắn đã thay đổi nên tự nhiên sức chống cự đối với sự dụ hoặc của Triệu Nhu cũng đã hạ thấp xuống.

Có một thì có hai, từ khi hắn bắt đầu trộm bò lên trên giường ôm Triệu Nhu thì phòng tuyến bên trong nội tâm của hắn đã sớm bị phá vỡ hoàn toàn.

Vào buổi chiều sau khi nhìn thấy vị tăng nhân kia, hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ tâm tư của mình, hắn phát hiện hắn thực sự rất quan tâm đến Triệu Nhu.

Sự đố kỵ và tính chiếm hữu càng làm cho hắn sinh ra ý niệm tội lỗi và ti tiện, hắn muốn chiếm hữu Triệu Nhu, đem nàng vây ở bên người mình……

P/s: Tác giả xin hạt để ra chương, editor xin ⭐ để có động lực ra nhìu chương hơn =))))

Vote tùy tâm, chương ra nhìu hay không là tùy các bạn.

Nói zậy thui chứ vẫn ráng ngày 2 3 chương cho các nàng =))))