Sau một đêm, bầu trời hậu cung thay đổi.
Vinh quý phi biến thành Vinh phi, bị cấm túc trong tẩm cung, không có lệnh triệu thì không được phép ra ngoài.
Tai mắt trong cung của ta cũng được Hoàng Đế nhổ sạch.
Ta uể oải nằm trên trường kỷ, lâu lâu lại đưa tay vuốt những lọn tóc đen của Hoàng Đế.
Hôm nay, hắn chưa cột tóc lên, tóc đen như mực tán loạn trên người, trên đùi ta.
“Nghịch tóc có gì vui?” Hoàng Đế gối lên đùi ta, giơ tay vuốt ve mặt ta.
Ta cúi đầu không nói gì, thấy huân hương trong điện sắp hết, liền kêu cung nữ châm thêm.
“Chiếu Hoa cảm thấy không khỏe à?” Hoàng Đế đột nhiên hỏi.
Ta mờ mịt chớp chớp mắt, dùng ánh mắt dò hỏi hắn.
“Thuốc viên kia…” Hoàng Đế mở tay ta ra, khẽ nhéo nhéo lòng bàn tay: “Trẫm đã bảo ngự y xem xét, tra một ít y thư cổ mới biết được, đó là loại thuốc đặc trưng ở Tề quốc các nàng, có thể làm dịu cơn đau và giúp giảm tim đập nhanh. Chiếu Hoa có chỗ nào không khỏe à?”
Ta lạnh lùng rút tay về: “Không sao, thần thϊếp làm chơi thôi.”
Từ chối lần đầu là tình thú, từ chối lần hai là giận dỗi.
Nhưng từ chối đến lần thứ ba thì chính là tát thẳng vào mặt rồi.
Hoàng Đế lạnh mặt, đứng lên gọi người cột tóc cho hắn: “Nếu Chiếu Hoa không có hứng thú thì hôm khác trẫm lại tới.”
Ta quay mặt đi.
“...... Hoàng Thượng.” Một cung nữ bên cạnh bỗng dưng quỳ xuống: “Nương nương làm thuốc viên kia là vì…”
“Im!” Ta ngắt lời cung nữ: “Đây là chỗ ngươi nói chuyện à?”
Cung nhân sợ tới mức mặt tái mét, lập tức ngậm miệng.
Nhưng Hoàng Đế bắt nàng ta nói, nàng ta cũng chỉ có thể nói ra: “Nương Nương thấy Hoàng Thượng mệt mỏi, thường xuyên đau đầu, nên mới chế ra thuốc viên kia. Nương nương lo cho Hoàng Thượng, nhưng lại ngượng ngùng không dám nói…”
Ta đứng bật dậy, mắng cung nữ kia: “Lớn mật lắm rồi!”, sau đó nhanh chóng bước vào nội điện.
Hoàng Đế đuổi theo ta, sắc mặt đã thay đổi.
“Chiếu Hoa, trẫm rất vui.” Hắn nói, ý cười như trào ra từ trong mắt.
Ta lẳng lặng nhìn hắn, chậm rãi nở nụ cười.
Ừ…
Ta cũng rất vui.
Từ ngày hôm đó, Hoàng Đế có chút thay đổi.
Hắn tin ta yêu hắn, tin đến mức hắn vui muốn ch*t, thậm chí còn ít gi*t người đi.
Hắn cũng yêu ta, vì khi muốn mang ta đến căn phòng kia vui vẻ, hắn sẽ dò hỏi ý tứ của ta trước.
Hắn đang thử tôn trọng ta.
Một con quái vật, có thứ mình thích nhưng lại không biết cách trân trọng thế nào.
Giống như ta khi còn bé, thấy hoàng tỷ thích chim chóc, ta liền bắt hết chim chóc trong viện, chế Bách Cầm Đồ cho tỷ ấy.
Hoàng Đế cũng ngốc như vậy.
Hắn không biết rằng —— nếu muốn lấy lòng ta, hắn nên sai người dâng đầu của hắn với Vinh phi lên cho ta.
Như thế ta mới yêu hắn.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, ta nhìn tình yêu trong mắt Hoàng Đế ngày càng sâu nặng, cực kỳ vui mừng.
Điều khiến ta vui hơn nữa là hôm trước ngự y bắt mạch cho ta đã phát hiện ra hỉ mạch.
Ta gần như là vui đến phát khóc.
Hoàng Đế lại có chút bối rối, hắn sửng sốt một lát, đi qua đi lại mấy vòng, cuối cùng mới dừng lại hỏi ngự y có chắc chắn không.
Sau khi nhận được lời khẳng định chắc nịch, hắn khua tay múa chân, vui sướиɠ ôm chặt ta: “Thật tốt quá, Chiếu Hoa! Chúng ta nên có hài tử, nên có một hài tử từ lâu rồi!”
Hoàng Đế vui mừng nhảy cẫng lên như trẻ con, mãi sau mới bình tĩnh lại, vội vàng hỏi ngự y nên chăm sóc ta thế nào, sinh hoạt thường ngày cần chú ý những gì.
Ta dựa vào đầu giường, nhìn hắn bận rộn.
Giơ tay khẽ vuốt bụng, ta không nhịn được cảm thán —— Thật tốt… Vậy là ta lại có thêm một lợi thế.