Thật lâu sau, hắn khẽ thở dài, tiến lên nắm cằm ta ép ta há miệng ra, một tay đẩy sau lưng cho ta khom xuống.
“Ngoan nào, nhổ thuốc ra, không có độc cũng không được ăn bậy ăn bạ chứ.”
Ta khom người, nhìn chằm chằm mũi giày mình, cười đến sung sướиɠ.
Khôn khéo như Hoàng Đế, chắc hẳn đã sớm biết viên thuốc kia không có độc.
Nhưng hắn không dám đánh cuộc nên muốn xem thử xem ta sẽ làm thế nào.
Hắn nghĩ ta sẽ làm gì?
—— Đ/i/ê/n cuồng biện giải cho bản thân sao? Hay là khóc lóc ỉ ôi lên án hắn không tin ta?
Không.
Ta sẽ dùng cách của chính hắn.
Kẻ đ/i/ê/n cuồng tàn bạo, có thù tất báo như hắn, nếu bị đổ oan chắc chắn sẽ đáp trả bằng cách cực đoan nhất.
Ta dùng lời nói, việc làm của mình để nói với hắn —— “Nhìn đi! Ta với ngươi là cùng một loại ngươi, ta chính là người ngươi tìm kiếm bấy lâu!”
“Cười gì vậy?”
Hoàng Đế thấy ta không nôn thuốc ra được, đỡ ta đứng thẳng dậy.
Động tác của hắn cực kỳ nhẹ nhàng, thêm chút vụng về vuốt lại tóc cho ta: “Chiếu Hoa, nàng buồn sao?”
Hắn thăm dò ta: “Trẫm không đứng về phía nàng ngay từ đầu nên nàng buồn à?”
“Không.” Ta chăm chú nhìn hắn, nở nụ cười: “Hoàng Thượng là cửu ngũ chí tôn, ngài nói ai đúng thì người đó đúng. Thần thϊếp nghe Hoàng Thượng.”
Tất nhiên chưa có ai dùng giọng điệu âm dương quái khí này mà nói chuyện với Hoàng Đế.
Phản ứng đầu tiên của hắn là không vui, nhưng rất nhanh sau đó lại thở dài, ôm ta vào trong lòng: “Sao phải nói chuyện như vậy, giận thì giận thôi, là trẫm không phải.”
Ta chớp chớp mắt, một giọt nước mắt lăn xuống.
Trong lúc hoảng hốt, hình như ta từng thấy một màn này ở đâu rồi.
“Nào nào, muội lại thử thách giới hạn của ta rồi đó! Chiếu Hoa hư!” —— ta nhớ ra rồi, là hoàng tỷ, hoàng tỷ cũng từng bất đắc dĩ thỏa hiệp với ta như vậy.
Haiz!
Vậy mà ta lại dùng chiêu làm nũng thường dùng với hoàng tỷ để đối phó với Hoàng Đế.
Một chiêu hay như vậy, bây giờ… bị ô uế mất rồi.
Đột nhiên, ta cảm thấy cực kỳ tủi thân, ghé đầu lên vai Hoàng Đế khẽ nức nở. Sau đó, tiếng khóc ngày càng lớn —— Không đúng! Không đúng! Không đúng rồi! Ta đã khóc đến mức này, hoàng tỷ kiểu gì cũng tiến lên dùng mứt hoa quả dỗ dành ta rồi!
“Chiếu Hoa?”
Hoàng Đế ôm ta, tay chân có chút luống cuống.
Hắn vuốt vuốt lưng ta, giúp ta nhuận khí, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Vinh quý phi, rồi mặt sầm xuống.
Hắn thật tàn nhẫn, thật lạnh lùng, quát: “Vinh phi sao còn ở đây làm chướng mắt? Cút.”