Nhưng không ngờ, mọi chuyện lại đi ngược với mong đợi, mộng đẹp tan vỡ.
Sau đó, Vương Gia không nói gì nữa, ta chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Nam Phi.
"Đừng chạm vào ta! Cút đi! Tên cầm thú!"
Ta không đành lòng nghe tiếp, xoay người bỏ đi.
Sáng hôm sau, Vương Gia ra ngoài cưỡi ngựa đi săn như thường lệ, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra vào đêm qua.
Vết thương mà Nam Phi dùng hết sức đâm vào bụng Vương Gia, đối với cơ thể đã luyện tập qua bao trận chiến của ngài ấy cứ như là gãi ngứa vậy.
Ta vào trong lều Vương Gia, thấy Nam Phi nằm trong chăn lông cừu, toàn thân bầm tím, hơi thở yếu ớt.
Ta che chăn lại cho nàng, cho nàng uống một ngụm nước, nàng từ từ tỉnh lại.
Nàng mở mắt ra, nước mắt to như hạt đậu trào ra.
Hôm đó, nàng khóc trong vòng tay ta rất lâu, lúc đầu là khóc thầm, sau đó là khóc thành tiếng, cuối cùng là khóc lớn đến xé lòng.
Đau khổ giữa người với người không thể lan truyền, dù ta có cố gắng hình dung, cũng không thể thấu hiểu nổi nỗi đau của nàng, ta chỉ biết vuốt ve mái tóc dài của nàng, nhẹ nhàng an ủi.
"Mọi chuyện sẽ qua, mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Ta không phải đang an ủi nàng.
Ta thực sự tin rằng nàng có thể vượt qua, mọi chuyện đã đến nước này, Vương Gia không gϊếŧ nàng, nàng vẫn còn sống, số ng là còn hy vọng, đúng không?
Đúng như ta dự đoán, mọi chuyện dần trở nên yên bình.
Sau trận ồn ào đó, Nam Phi trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều.
Vương Gia cũng không còn truy cứu, vẫn chiều chuộng nàng như một công chúa Bình Triều.
Thậm chí, khi chúng ta hỏi về việc xử lý đầu lâu của Thẩm Tĩnh Ngâm, Vương Gia không chút do dự nói.
"Vẫn gửi trả lại Bình Triều, đổi lấy bạc từ nhà họ Thẩm."
Quả là Vương Gia, mọi chuyện đều không thể ngăn cản được ngài ấy kiếm bạc.
Đúng là, dưới sự cố gắng không ngừng nghỉ của ngài ấy suốt nhiều năm, Hách Lạp từ một quốc gia nghèo khó dần trở nên mạnh mẽ và giàu có.
Khi thu về, Nam Phi mang thai.
Vương Gia rất vui mừng, ngài ấy nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng và nói.
"Nếu nàng sinh hạ hoàng tử, ta sẽ phong nàng làm vương hậu. Sau này, dù công chúa Bình Triều thật sự đến, cũng chỉ có thể làm phi tần, phục vụ cho nàng."
Nam Phi sững sờ, vội vàng bày tỏ lòng biết ơn. Nàng đã chấp nhận hiện thực.
Cuối cùng Vương Gia vẫn sẽ tấn công Bình Triều, cướp thêm nhiều bạc từ Bình Triều.
Nếu Bình Triều không đưa bạc, thì phải đưa công chúa.
Lần sau nhất định phải là công chúa thật, Vương Gia không dễ bị lừa gạt nữa.
Thực ra Vương Gia không mấy quan tâm đến nữ nhân, ngài ấy còn cho rằng nuôi nữ nhân tốn kém.