Chương 5

Cuối cùng, ta đã thuyết phục được nàng ăn uống.

Ta nửa đùa nửa thật nói.

"Dù sao thì ngài cũng phải sống, sống mới có thể chứng kiến Vương Gia bị tướng quân Thẩm Tĩnh Ngâm đánh bại chứ."

Nàng suy tư một lúc.

"Tỷ nói đúng, chỉ khi còn sống, mọi thứ mới có khả năng."

Dù ta đã an ủi nàng như thế, nhưng trong lòng ta biết, điều nàng mong đợi sẽ không xảy ra.

Vương Gia Nguyên Tu của chúng ta, sẽ không thua cuộc trước bất kỳ ai.

Trước khi xuất chinh, Vương Gia đích thân đến chuồng ngựa chọn ngựa.

Ngài ấy dạo quanh chuồng ngựa một hồi lâu, dường như không quyết định được sẽ chọn con nào.

Thực ra Vương Gia không phải người do dự như vậy, có lẽ ngài ấy chỉ muốn ở chuồng ngựa thêm chút thời gian, để gần nàng hơn một chút.

Nam Phi tựa vào đống rơm, cứ ngủ mê mệt, cho đến khi Vương Gia dẫn ngựa đi, nàng vẫn không mở mắt nhìn ngài ấy lần nào.

Vương Gia than thở với ta.

"Cô nàng mèo nhỏ này khi nổi giận, cũng khó chiều đây."

Trong suy nghĩ của ngài ấy, Nam Phi chỉ là một thú cưng.

Nàng phạm lỗi, ngài đánh nàng, nhốt nàng, nhưng chỉ cần nàng chịu hạ mình một chút, ngài ấy vẫn sẽ vuốt ve đầu nàng, ôm nàng trở lại lòng.

Nhưng ngài ấy không biết, trong lòng "mèo nhỏ" là hận nước thù nhà.

Không ngoài dự đoán của ta, một tháng sau, tin tức chiến thắng truyền về.

Vương Gia đã xông qua Nghĩa Hùng Quan, gi/ết ch/ết mười vạn quân Bình Triều.

Nhưng lần này Vương Gia không tiếp tục tiến quân xuống Biện Kinh, bởi vì quân đội của Thẩm Tĩnh Ngâm chống trả quá ngoan cường, quân Hách Lạp cũng chịu tổn thất nặng nề, cần phải trở về tĩnh dưỡng.

Vương Gia chiến thắng trở về, mang theo vàng bạc, lương thực, nữ nhân cướp được từ Bình Triều.

Người Hách Lạp trên hát múa suốt đêm thảo nguyên, ca ngợi Vương Gia Nguyên Tu anh hùng vĩ đại.

Trong bữa tiệc mừng công, Vương Gia đã uống ba chum rượu mạnh, ra lệnh cho ta.

"Cho Nam Phi ra múa."

Nam Phi múa rất đẹp, thân hình mềm mại như không xương, dáng vẻ uyển chuyển, trong một năm qua đã nhiều lần làm hài lòng Vương Gia và các tướng sĩ của ngài tại nhiều bữa tiệc.

Bây giờ nghĩ lại, mỗi lần nàng nhảy múa rạng rỡ như vậy, sẽ mang theo tâm trạng u ám như thế nào.

Trong tháng Vương Gia xuất chinh, Nam Phi đã phục hồi sức khỏe.

Nàng tắm rửa sạch sẽ, mặc lại chiếc áo dài màu hồng của cung đình Bình Triều, đẹp như hoa dại trên thảo nguyên.

Nàng múa bên đống lửa, đẹp như tiên nữ, nhưng ta không nỡ nhìn, bởi nàng mong chờ sự thất bại của Vương Gia, giờ lại phải múa mừng chiến thắng của ngài ấy.

Vương Gia cầm chén rượu, thưởng thức vũ điệu của mỹ nhân, khóe miệng nở nụ cười.

Nhưng ta cảm thấy, nụ cười đó có chút tàn nhẫn.

Nam Phi kết thúc điệu múa, mọi người vỗ tay tán thưởng.

Vương Gia ra hiệu cho mọi người yên lặng, trầm giọng nói.

"Nam Phi, ta có một món quà muốn tặng nàng."

Nam Phi cúi chào, bình tĩnh nói.

"Tạ ơn Vương Gia."

Nàng rất mệt mỏi.

Một thị vệ tiến đến gần Nam Phi với một khay đựng, trên đó là một hộp hình vuông, Nam Phi cầm hộp, mở nắp, nhìn vào thứ bên trong, tiếng thét chói tai phát ra, nàng ném cái hộp ra xa.

Thứ từ trong hộp lăn lóc ra.

Đó là đầu của một nam nhân trẻ tuổi, tóc rối bời, mắt tròn xoe.

Nam Phi run rẩy, mặt tái nhợt như tuyết.

Vương Gia nhấp một ngụm rượu.

"Sao, đầu của Thẩm Tĩnh Ngâm, nàng không thích sao?"

Ah, lúc này ta mới biết, Thẩm Tĩnh Ngâm, vị tướng quân "dụng binh như thần" trong miệng Nam Phi đã bị Vương Gia của chúng ta lấ/y m/ạ/ng.

Tâm trạng của Nam Phi lúc đó phải thế nào đây!