Đêm đó, gió lạnh sao mờ.
Quân Hách Lạp chuẩn bị tận dụng đêm tối để tiến hành một cuộc tấn công mới.
Lúc này, một binh sĩ vội vã tiến vào, trao cho Vương Gia một lá thư.
Sau khi đọc xong, sắc mặt Vương Gia biến đổi.
Ngài ấy đi qua đi lại trong lều, tỏ ra rất bồn chồn.
Ta không nhịn được phải hỏi.
"Vương Gia, đã xảy ra chuyện gì?"
Vương Gia nhìn ta với vẻ buồn bã, như thể lời ngài sắp nói ra rất khó nói.
"Kỳ Tề... Vương hậu và vương tử, đã mất tích rồi."
"Cái gì? Sao lại như vậy?"
"Hiện tại vẫn chưa rõ tình hình cụ thể. Có thể họ đã bị nhóm người Khắc Tứ bắt cóc, lũ kh/ốn ki/ếp, tận dụng lúc ta không ở đấy, làm những chuyện bẩn thỉu, ta nhất định phải l/ột d/a chúng!"
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?"
Vương Gia suy nghĩ một lúc rồi quyết định.
"Kỳ Tề, chúng ta hãy nhanh chóng trở về Hách Lạp một chuyến."
Rời bỏ trận địa trong thời điểm mấu chốt như vậy, không phải là chuyện đùa.
Vương Gia ra lệnh cho phó tướng giữ vững, bao vây Nghĩa Hùng Quan, không được tấn công mạo hiểm, chờ ngài ấy trở về, sau đó mới quyết định.
Đêm hôm đó, Vương Gia dẫn ta và một số hộ vệ thân cận, âm thầm rời khỏi Nghĩa Hùng Quan.
Suốt đường đi, Vương Gia không ngừng tiến lên, hầu như không ăn, không uống, không ngủ.
Sau khi lao nhanh qua năm ngày đêm, cuối cùng chúng ta đã trở lại vương trướng của Hách Lạp.
Vương Trướng đã hỏng, mọi người đã tìm kiếm nhiều ngày nhưng không tìm thấy tung tích của vương hậu và vương tử.
Chú chó săn mà Vương Gia mang về đã quen với mùi của vương hậu, dựa vào nó dẫn đường, chúng ta đến một vách đá cách vương trướng hàng trăm dặm.
Chó săn sủa điên cuồng về phía vách đá, sắc mặt của Vương Gia càng lúc càng tái nhợt.
Ta có linh cảm không lành.
Vương Gia ra lệnh.
"Mang dây thừng đến đây, ta muốn xuống kiểm tra."
Mọi người khuyên Vương Gia không nên tự mình xuống, vách đá quá sâu, rất nguy hiểm.
Vương Gia không để ý đến chúng ta, đích thân buộc dây thừng quanh eo và bắt đầu leo xuống vách đá.
Chúng ta ở trên cầm dây thừng, im lặng chờ đợi.
Sau một thời gian dài, từ dưới vách đá, vang lên tiếng thét đau đớn xé lòng của Vương Gia...
Là lỗi của ta
Ta không nên kể cho vương hậu nghe về việc Nghĩa Hùng Quan sắp thất thủ.
Ta nghĩ nàng ấy sẽ thuyết phục đệ đệ mình đầu hàng, xin Vương Gia tha mạng.
Không ngờ rằng, nàng ấy lại ôm vương tử nhảy xuống vực t/ự t/ử.
Một nữ nhân dịu dàng, yếu đuối như Thố Ti Thảo ấy lại có thể cương liệt đến vậy.
Nàng ấy không muốn thấy đệ đệ đầu hàng, cũng không chấp nhận được việc hắn có thể bị Vương Gia chặt đầu.
Vì vậy, nàng ấy đã chọn cách này để kết liễu bản thân, cũng hủy diệt Vương Gia.
Và Bình Triều, may mắn thoát khỏi một kiếp.
Tâm lý của Vương Gia bị ảnh hưởng, không thể trở lại Nghĩa Hùng Quan để chỉ huy.
Quân Hách Lạp ở Nghĩa Hùng Quan không còn ai dẫn dắt, tinh thần quân đội hỗn loạn, Hàn Trầm Phong tận dụng cơ hội tấn công, đánh tan nát quân Hách Lạp.
Trong số năm mươi nghìn kỵ binh xuất chinh, chỉ có vài nghìn người trở về.
Hàn Trầm Phong đuổi theo vào Hách Lạp, buộc người Hách Lạp phải từ bỏ những cánh đồng cỏ màu mỡ ở phía nam, di cư về phía bắc.
Trong lần đối đầu cuối cùng giữa hai quân, Hàn Trầm Phong yêu cầu Vương Gia giao nộp Hàn Thanh Tuyệt.
Lúc này Vương Gia đã biết Hàn Thanh Tuyệt là ai.
Ngài ấy cười lớn.
"Một đồng xu, đổi lấy thi thể toàn vẹn của tỷ tỷ ngươi, thế nào?"
Sau đó, khi dọn dẹp đồ đạc của vương hậu, ta phát hiện thư tuyệt mệnh của nàng, chữ viết lộn xộn, câu chữ rời rạc, có lẽ được viết trong lúc tâm trạng cực kỳ hỗn loạn.
"Tĩnh Ngâm lang, thϊếp là Thanh Tuyệt. Thϊếp gả cho kẻ thù, chàng canh giữ biên cương. Chàng tử trận, thϊếp lẻ loi sống sót... Thϊếp không muốn con ta huỷ hoại quê hương mình. Chỉ có cái chết, giải thoát tội nghiệt của ta..."