17
Vốn dĩ ta không tức giận đến thế, nhưng ngay khi chàng xin lỗi, ta cảm thấy tủi thân đến mức đầu óc trở nên trống rỗng.
Lúc ta kịp phản ứng lại, ta đã túm lấy áo Lục Phi, nâng thân trên lên và cắn thật mạnh vào cằm chàng một cái.
Lục Phi kêu lên một tiếng, nhưng bị ta cắn đến chảy máu, chàng cũng không hề tức giận mà ôm eo ta chặt hơn.
"Chàng thấy ta cả ngày hao tổn tinh thần lo lắng, lòng nóng như lửa đốt, giờ giờ phút phút lo lắng chàng sẽ ch.ết, kéo Đàm Vân đi khắp nơi tìm thầy thuốc... "
Ta run giọng hỏi chàng: “Có phải là chàng thấy ta buồn cười lắm không? Khi ta nói với chàng rằng chúng ta sống chung một chăn và ch.ết trong cùng một hố, có phải là trong lòng chàng cười nhạo ta là kẻ ngốc đúng không?”
"Ta không có."
Lục Phi vội vàng nói, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy vẻ mặt mất bình tĩnh trên khuôn mặt thong dong của chàng.
"Doanh Chi, ngay từ đầu ta đầu không đem những việc này nói cho nàng biết, là bởi vì Lãnh Nguyệt và Hàn Tinh ở bên cạnh nàng. Sau này ta tống bọn họ ra ngoại viện, vốn dĩ ta muốn tìm cơ hội thẳng thắn với nàng, nhưng... Người của Lục Văn muốn tìm một thứ ở chỗ ta nên thường phái người theo dõi trong phủ, ta không dám đánh cuộc.”
Chàng nhìn chằm chằm vào mắt ta: “Ngày hôm đó, Lãnh Nguyệt đã bí mật lẻn vào thư phòng của ta và tìm thấy bản đồ đội hình phòng thủ quân sự khu vực phía đông nam trong ngăn bí mật.”
Ta sửng sốt: “Làm sao nàng ấy tìm được ngăn bí mật trong thư phòng của chàng?”
Lục Phi không nói chuyện, chỉ nhìn ta.
Lúc này ta mới kịp phản ứng lại: “… Nàng ấy theo dõi ta à?”
Trước đây, khi ta có ý đồ cố gắng quyến rũ Lục Phi, ta đã từng đột nhập vào thư phòng của chàng.
Kết quả, chàng trêu đùa ta vài câu, thấy ta trừng mắt nhìn chàng với đôi mắt đỏ hoe, để dỗ dành ta, chàng mở ngăn bí mật của thư phòng ngay trước mặt ta, từ chỗ sâu bên trong lấy ra một chiếc bình ngọc nhỏ xinh đẹp rồi tặng nó cho ta.
Vì vậy, ta dễ dàng biết được ngăn bí mật trong thư phòng ở đâu.
Chỉ là chưa từng nghĩ đến ngày đó Lãnh Nguyệt đi theo ta lại biết được chuyện tối mật như vậy.
"Sau khi Lãnh Nguyệt qua đời, mặc dù ta tuyên bố với thế giới bên ngoài rằng nàng ấy bệnh cấp tính mà ch.ết, nhưng Hàn Tinh, với tư cách là bạn đồng hành của nàng ấy, lại biết rất rõ nguyên nhân thực sự. Cho nên, hắn đã quy phục Lục Văn, cùng nhau nội ứng ngoại hợp, mấy tên thích khách hôm nay chính là do hắn tiến cử tới.”
Ta hít sâu một hơi, bỗng nhiên nhớ tới thân phận thật sự của chính mình.
" Cho nên, chàng cũng biết mục đích chân chính của việc ta tới hòa thân?"
Khóe môi Lục Phi hơi nhếch lên: “Đúng vậy, ta biết phụ hoàng của nàng vẫn không chịu hết hy vọng, ông ấy vẫn muốn thu thập tình báo từ ta, mang về để gây chiến với nước Tấn và giành lại những thành trì đã mất.”."
Chàng vẫn gọi hoàng đế là “phụ hoàng của nàng”, có lẽ vì chàng còn không biết thân phận thật sự của ta.
Ta thở phào nhẹ nhõm một hơi, đột nhiên cảm thấy mình không có tư cách gì để chỉ trích Lục Phi.
Dù sao đến bây giờ ta cũng chưa nói với chàng rằng ta không phải là Công chúa Nguyên Gia thật sự.
Ta suy nghĩ hồi lâu, bỗng nhiên lại ý thức được một điều: “Tại sao trong ngăn bí mật thư phòng của chàng lại có bản đồ quân sự và phòng thủ khu vực phía Đông Nam?”
Lời này vừa nói ra, bầu không khí trong phòng nhất thời cứng lại.
Ta rụt rụt cổ: “Có phải ta đã phát hiện ra bí mật khó lường nào đó không? Chàng muốn gi.ết ta diệt khẩu sao?”
Lục Phi bất đắc dĩ mà cười một chút: "Ta và nàng chính là muốn sinh tử gắn bó, nếu gi.ết nàng thì ta làm sao bây giờ?"
Sau một lúc im lặng, chàng mới lần nữa lên tiếng:
"Ta đã lên kế hoạch cho ván cờ này suốt ba năm, nhắm tới vị trí đó - lời đồn là không sai, ta quả thực lòng muông dạ thú, mơ ước ngôi vị hoàng đế."
Ta có chút kinh ngạc, nhưng kỳ thật cũng không quá kinh ngạc.
Suy cho cùng, nếu ta ở vị trí của Lục Phi, lão hoàng đế không thích ta và các huynh đệ tỷ muội đều châm chọc mỉa mai ta, có lẽ ta cũng có suy nghĩ giống như Lục Phi.
Chàng khe khẽ thở dài, cúi người xuống, áp mặt vào hõm vai ta, thấp giọng nói:
“Ta cũng không phải con trai của ông ấy, mà là con trai duy nhất của cố trưởng công chúa. Ông ta có ý nghĩ mờ ám với chính chị gái của mình và dùng thủ đoạn gi.ết ch.ết cha ta. Sau khi mẹ ta qua đời vì bệnh tật, ông ta lại dùng chính cách đó để gi.ết ta một lần."
Trong giọng nói của chàng có nhiễm chút sự oán hận.
Ánh nến uốn khúc, rơi vào đáy mắt chàng, lộ ra cảm giác quạnh quẽ và yếu ớt hiếm thấy.
Ta giật mình, bỗng nhiên hiểu được, cả người phát lạnh: “Chân của chàng, là do bọn họ cố ý?”
Lục Phi nhẹ nhàng gật gật đầu.
“Ta cũng không tính là hoàn toàn lừa dối nàng … Lúc trước ta ở trên chiến trường bị người đánh lén, từ trên ngựa ngã xuống, kinh mạch ở hai chân đứt từng khúc.”
“Chính A Thất là người đã tìm ra Mạnh thần y cho ta, hắn nấu canh thuốc để ta ngâm mình hàng ngày, còn nối lại từng tấc kinh mạch đứt gãy của ta, phải đến nửa năm sau ta mới có thể bước xuống đất đi lại. "
Khi chàng nói những lời này, ngữ khí của chàng không nhanh không chậm, phảng phất vân đạm phong khinh, nhưng ta có thể nghe thấy sự nguy hiểm tột độ lúc đó chỉ qua vài từ ngữ ít ỏi.
Ta đưa tay ra, lặng lẽ ôm lấy vòng eo thon gọn của chàng.
"Doanh Chi, là lỗi của ta khi đã giấu nàng một chuyện, nàng có thể mắng ta, đánh ta, giận ta... đều không sao cả."
Chàng nói, giọng điệu có thêm vài phần chua chát, “Nhưng, đừng rời khỏi ta, đừng không thích ta.”
Gió và tuyết bên ngoài càng thêm lạnh thấu xương, các hạt tuyết đập vào cửa sổ giấy, lại thêm tiếng gió thổi qua khiến cỏ cây bị gãy rụng.
Mà ở trong nhà, ngọn lửa than đang cháy trong chiếc l*иg đồng, hơi ấm lan tỏa, dần dần làm nóng lên sự ái muội của mùa đông.
Ta hít hít cái mũi, cảm thấy lòng mình mềm đến mức hóa thành sương mù, đành phải càng dùng sức mà ôm chàng chặt hơn:
“Vậy thì chàng phải hứa là về sau không được gạt ta, bất luận có việc gì đều không được gạt ta nữa.”
“… Được.”
Có những làn khói lượn lờ bay ra từ lư hương, xung quanh như có như không tồn tại một mùi hương ngọt ngào nào đó.
" Còn có một việc."
Lục Phi có chút ngoài ý muốn nhìn ta: "Cái gì?"
Ta đưa tay cởi từng khuy từng khuy chiếc áo choàng ướt đẫm tuyết tan của chàng, sau đó đến chiếc áo gấm đen và chiếc thắt lưng nạm ngọc.
“Chàng vẫn luôn lừa dối ta, mỗi lần đều là ta mệt đến muốn ch.ết … “ Ta để lại một dấu răng trên vai chàng, “Sau này đổi lại là chàng.”
Lục Phi mỉm cười, tiến tới hôn lên chóp mũi ta, ánh mắt lấp lánh: “Được, về sau đến lượt ta hầu hạ phu nhân.”
18
Sau này, Lục Phi nói cho ta biết, Mạnh thần y là bạn cũ của phụ thân chàng, lần này hồi kinh, vốn dĩ chính là chàng mời tới.
“Là bởi vì bệnh của Giản quý phi sao?”
Lục Phi híp mắt cười một chút: “Bà ấy không phải là bị bệnh, là trúng độc.”
Thì ra là trúng độc a...
Trúng độc...
Lục Phi làm sao biết được?
Chàng dường như nhìn thấu được sự nghi hoặc trong lòng ta, cười cười nói: “Doanh Chi thật là đơn thuần đáng yêu, đương nhiên là bởi vì, độc là do ta hạ.”
Ta rụt cổ lại, tự nhiên cảm thấy nụ cười ôn hòa dịu dàng của chàng thoạt nhìn trông có vẻ sát khí.
Cúi đầu tự hỏi trong chốc lát, ta lại suy nghĩ cẩn thận một chuyện nữa: “Vậy kết quả chẩn đoán mạch của các đại phu mà ta tìm tới trước đây cũng đều là giả?”
"Là thật.” Lục Phi ôm ta ngồi lên đùi chàng, "Ta đã dùng thuốc do Mạnh thần y đưa cho, nếu không thì sao có thể giấu được năm lần bảy lượt các thái y trong cung đến kiểm tra chứ?"
"Hôm đó ta đưa chàng đi gặp Mạnh thần y, gặp được Lục Mẫn. Sau đó, hắn nổi cơn thịnh nộ đi đập phá cửa hàng trang sức của mẫu thân Lệ Phi khiến hoàng đế tức giận, khiển trách hắn và Lục Văn, đều là do chàng sắp đặt sao?"
"Ừ. Cho dù nàng không chọc tức Lục Mẫn, ta cũng sẽ để A Cửu tìm cách khác."
Lục Phi mỉm cười hôn lên môi ta một cái: “Phu nhân thông minh hơn so với ta tưởng tượng nhiều.”
Ta sửng sốt một lúc rồi chợt nhận ra: “Chàng nói ta ngốc sao?!”
"Lục Phi, chàng thật quá đáng! Đêm nay chàng ngủ một mình đi!"
Vừa nói ta vừa định đứng dậy khỏi lòng chàng thì người này đã đẩy ta trở lại rồi thuận tay hạ màn ngủ xuống.
Chàng vừa cầm tay ta, vừa thong thả ung dung mà nói: “Đêm nay ta sẽ ngủ một mình, vậy thì ban ngày nàng có thể ở cùng ta nhiều thêm một chút.”
Kể từ khi sự thật rằng đôi chân của chàng không bị khuyết tật bị vạch trần, sự nhiệt tình của ta và Lục Phi đối với vấn đề này đã bị đảo ngược so với trước đây.
Đặc biệt là thời điểm chỉ có hai chúng ta.
Ta đá đá chân mình và chất vấn chàng: “Lục Phi, không phải là chàng nói thân thể chàng bị tàn tật, không tiện hành động sao?”
Chàng phớt lờ ta, thậm chí còn đúng lý hợp tình nắm lấy mắt cá chân của ta: “Ừm, gạt nàng đó."
…