Chương 6

11

Lục Phi không trả lời ta, thế là ta cho rằng chàng ngầm đồng ý nên tối hôm đó ta ngầm đồng ý đến gõ cửa phòng chàng.

Đây cũng là điều ta cũng đã học được trong thanh lâu, những chị em đó nói với ta rằng khi lần đầu làm chuyện ấy, khó tránh khỏi căng thẳng, để tránh đau đớn, có thể uống rượu khiến mình say chuếnh choáng.

Ta cũng không phải sợ hãi, chủ yếu là lo lắng Lục Phi sẽ sợ hãi.

Trước kia khi còn ở thanh lâu, tú bà đã truyền thụ cho ta rất nhiều kinh nghiệm, ta đã đọc gần như tất cả các tập tranh lưu hành trên đường phố, nhưng bản thân ta chưa bao giờ trải nghiệm.

Huống chi Lục Phi tuy bị gãy chân nhưng thực sự rất đẹp trai, đêm đó ta mặc sa mỏng xông vào thì nhìn thấy chàng... chàng...

Nhớ lại những gì ta thấy đêm đó, tai ta nóng bừng, hơi nóng thiêu đốt từ tận đáy lòng đến tận đầu ngón tay.

Lục Phi uống hai ly rượu, chống cằm ngồi trên chiếc ghế mềm đối diện với ta, mỉm cười gọi ta: “Doanh Chi.”

Một tiếng này cảm giác như nhuộm đầy cảm giác say, mang theo một chút khàn khàn và trầm thấp, lập tức khuấy động những suy nghĩ đang đó ngo ngoe rục rịch trong đầu ta.

Ta chớp chớp mắt, uống ngụm rượu cuối cùng rồi loạng choạng bước tới chỗ chàng.

Lục Phi ngẩng đầu nhìn ta.

“Hai ngày trước, phu quân và ta thưởng ngoạn phong cảnh, cảm thán cuối mùa thu lạnh lẽo, ao sen đầy hoa tàn hiu quạnh.” Ta dịu dàng nói: “Bây giờ ta có một bông sen luôn nở rộ không tàn. Phu quân có nguyện cùng ta thưởng thức không?”

Cách nói văn vở nửa úp nửa mở này là tú bà dạy ta.

Bà nói, đàn ông thường thích nữ tử có tài hoa nhưng lại không hy vọng nữ tử quá có tài hoa, tốt nhất là chút tài hoa mà nữ tử có được ấy đều dùng ở trên người đàn ông.

Lục Phi quả nhiên không giống người thường, chàng căn bản không tiếp thu thủ đoạn này.

Chỉ là bất đắc dĩ mà nhìn ta: “Nói tiếng người.”

Ta kéo vạt áo ra, đem hình xăm bông hoa sen vô cùng tinh mỹ hiện ra trước mặt chàng: “Lục Phi, để ta cho chàng xem một bảo bối nè.”

Ánh mắt của chàng rơi xuống, ngay lập tức trở nên sâu thẳm.

Sau đó chúng ta liền thuận lý thành chương mà lăn vào với nhau.

Tuy rằng ta say đến mơ hồ nhưng vẫn nhớ kỹ đến đôi chân của Lục Phi, rất cẩn thận vì sợ vết thương của chàng sẽ trầm trọng hơn.

Chàng nắm lấy tay ta, nhìn ta thật sâu: “Doanh Chi.”

Ta dành thời gian để trả lời: "Hả?"

"Nàng thực sự sẽ không hối hận sao?” Lục Phi nhìn chằm chằm vào mắt ta, trong mắt có ánh sáng lấp lánh đang nhảy múa, "Có một số việc một khi đã xảy ra, sẽ không thể quay trở lại."

Đã đến lúc này rồi, chàng vẫn còn nói những điều như vậy?

Ta hoàn toàn mất kiên nhẫn, cúi đầu để lại vết răng trên vai chàng, oán hận nói: “Hoặc là nỗ lực, hoặc là câm miệng. ”

Ngoài cửa sổ trời bắt đầu tí tách tí tách mưa to.

Thời tiết ngày càng lạnh hơn.

Trên chóp mũi ta đều là những giọt mồ hôi tinh mịn.

Cuối cùng, Lục Phi nâng người dậy, hôn hôn lên mắt ta, áy náy nói: “Là ta không tốt.”

Ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp nhuốm một màu hồng nhạt của hắn, trong đầu chỉ còn lại có một suy nghĩ.

- --Những gì ta nói ngày hôm đó trước mặt Thập hoàng tử và Nhị hoàng tử cũng không tính là nói dối.

Có một số việc, say khi xảy ra một lần sẽ trở nên thuận lý thành chương hơn rất nhiều.

Một buổi sáng sớm nào đó, Lục Phi thức dậy đến thư phòng xử lý công việc, ta ngủ nướng, lúc tỉnh dậy đã gần trưa.

Đàm Vân mang đến cho ta một chiếc váy màu đỏ tươi mới may.

Ta buộc áo chặt áσ ɭóŧ, nhảy ra khỏi giường, nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương đồng một lúc rồi quay lại hỏi nàng ấy: “Vòng eo của ta lại gầy nữa phải không?”

"Đúng vậy, điện hạ cố ý phân phó nô tỳ. Hiện tại công chúa làm lụng vất vả, cần ăn nhiều đồ ăn ngon để bồi bổ cơ thể. Vì vậy, nô tỳ đã yêu cầu phòng bếp nấu canh long nhãn bồ câu bổ dưỡng... "

“Không cần đâu, vòng eo thon gọn sẽ đẹp hơn.”

Ta xua xua tay với nàng ấy, suy nghĩ một lúc rồi quyết định truyền lại một số kinh nghiệm:

"Ngoại hình của phụ nữ là quan trọng nhất. Nếu không đủ xinh đẹp, người đàn ông dù có yêu ngươi đến đâu thì sớm hay muộn cũng sẽ thay lòng đổi dạ. Vì vậy, việc giữ gìn vóc dáng và vẻ ngoài của mình là điều không thể thiếu... "

Đàm Vân sửng sốt một lát: “Thật vậy sao?"

Ta đang định gật đầu thì giọng nói của Lục Phi đột nhiên vang lên sau lưng: “Đương nhiên là giả rồi.”

Quay đầu lại, ta thấy Lục Phi đang ngồi trên xe lăn, khóe môi hơi nhếch lên, nhưng trong mắt lại không có ý cười.

Đàm Vân và A Thất rất thức thời lui xuống.

Ta bước đến gần trước mặt Lục Phi, hỏi chàng: "Chuyện của chàng giải quyết nhanh như thế sao?"

Chàng không trả lời mà kéo ta ngồi lên đùi chàng, ánh mắt nặng nề nhìn ta:

"Doanh Chi cảm thấy, ta là bởi vì dung mạo mới thích nàng sao?"

Ta gật gật đầu, rồi lại lắc đầu.

"Nếu ngoại hình của ta bị hủy hoại hoàn toàn, chàng vẫn sẽ thích ta sao?"

Lục Phi không chút do dự trả lời: “Đương nhiên, nàng là thê tử của ta.”

Lòng ta càng thêm chua xót.

"Vậy... nếu như ta không phải công chúa, cũng không thể bị đưa tới đây hòa thân, trở thành thê tử của chàng, chàng có còn thích ta sao?"

Câu hỏi này vừa ra khỏi miệng, Lục Phi chưa kịp trả lời, ta cũng cảm thấy chính mình vô cớ gây rối, cắn môi nói: "Thôi, chàng không cần trả lời ta."

Ta quay đầu đi, không muốn Lục Phi nhìn thấy mình như thế này.

Nhưng chàng lại khe khẽ thở dài, quay mặt về phía ta và nhìn ta một cách nghiêm túc:

"Cho dù nàng không phải công chúa, không thể tới hòa thân, nhưng nếu ta biết trên thế giới có nàng tồn tại, ta cũng sẽ nghĩ mọi cách để kết hôn với nàng."

"Nguyên Gia công chúa trong lời đồn tính tình kiêu ngạo ương ngạnh, ta không có hứng thú với công chúa trong lời đồn, chỉ biết hiện tại nàng đang ngồi trước mặt ta là người mà ta thích. Người mà ta muốn sinh tử gắn bó cũng chính là nàng.”

Nắng mùa đông hiếm khi chiếu sáng rực rỡ như vậy.

Đôi mắt chàng luôn lười biếng và thờ ơ, giống như nước hồ trong vắt.

Ta hoảng hốt trong giây lát.

Đây là điều ta chưa bao giờ nghe đến.

Tú bà nói: "Doanh Chi, trên người ngươi, thứ quý giá nhất chính là vẻ bề ngoài."

Công chúa Nguyên Gia nói: “Nếu không có khuôn mặt tương tự bổn cung, loại tiện nhân như ngươi chỉ đáng ch.ết trên giường đàn ông.”

Chính vì vậy, dù hiện tại ta đang hạnh phúc với Lục Phi nhưng ta chỉ quan tâm đến kɧoáı ©ảʍ nhất thời và không bao giờ dám tưởng tương lai như thế nào.

Nhưng giờ phút này, Lục Phi lại nâng mặt ta, hôn lên mắt ta rồi nói cho ta:

"Doanh Chi, ở nàng có rất nhiều thứ còn quý hơn vẻ ngoài rất nhiều."

"Đêm đó ta đã hỏi nàng, đã cho nàng một cơ hội đổi ý... "

Chàng đưa tay cởi từng lớp chiếc váy mùa đông phức tạp của ta.

"Nhưng bây giờ nàng đã lựa chọn rồi, không được phép quay đầu lại nữa."

12

Sau đó, ta sửa sang lại quần áo, đẩy Lục Phi ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy Đàm Vân đang đứng ở góc hành lang nói chuyện với A Thất.

“Nàng đừng nghe công chúa nói hươu nói vượn.” A Thất nói: “Ta thích nàng mới không phải vì nàng đẹp.”

“Vậy chàng cảm thấy là ta khó coi sao?”

“Không phải … “ Hôm nay A Thất không đeo mặt nạ, đột nhiên lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng như thiếu nữ “Nàng là nữ tử đẹp nhất mà ta từng thấy.”

Ta ở bên cạnh ho dữ dội.

A Thất quay đầu thấy ta, lại quỳ xuống: “Là thuộc hạ nói năng không chú ý, không có ý mạo phạm công chúa.”

Ta rộng lượng nói: “Không có việc gì, ta sẽ không trách ngươi.”

Lục Phi bình tĩnh nói: "Công chúa khoan dung, chưa từng trách ngươi, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, không thể lại mạo phạm nàng."

"Vâng."

"Ta có chuyện khác quan trọng phân phó cho ngươi, đi theo ta."

Lục Phi mang theo A Thất đi rồi, ta đứng ở tại chỗ, nhìn Đàm Vân với vẻ mặt ngượng ngùng, tò mò nói:

"Chuyện gì đã xảy ra giữa ngươi và A Thất vậy?"

"Dạ... nửa tháng trước.” Nàng ngượng ngùng nói: “A Thất nhờ A Cửu đưa cho nô tì một chiếc trâm cài tóc bằng vàng để bày tỏ tình cảm. Sau khi suy nghĩ kỹ, nô tì cho rằng chàng là người bình dị gần gũi, tuy ít nói nhưng lại vô cùng dịu dàng nên đã đồng ý với chàng … ”

Dịu dàng, bình dị gần gũi, đây là đang nói về A Thất?

Quả nhiên, tình yêu khiến người ta mù quáng.

Ta sờ lêи đỉиɦ đầu của Đàm Vân và nói: “Một khi đã như vậy, chờ ngươi thành thân với A Thất, ta sẽ trang điểm cho ngươi.”

Đàm Vân đỏ mặt cảm ơn rồi quay vào căn bếp nhỏ chuẩn bị đồ ăn nhẹ.