01
Xe lăn bị đẩy qua đây, Lục Phi thở dài: "Thật đáng tiếc, thân thể của ta như thế này, sợ là sẽ làm công chúa tủi thân rồi."
“Aizz, đó cũng là chuyện bất đắc dĩ.”
Ta cùng hắn thở dài, cuối cùng tự an ủi mình nói: “Quên đi, gả cũng gả rồi, chúng ta cứ chắp vá mà sống đi, còn có thể hoà ly sao?”
Người đàn ông đeo mặt nạ bạc có lẽ là thuộc hạ của Lục Phi, nghe xong lời này liền đỡ Lục Phi ngồi cạnh ta, còn nhân tiện trừng mắt liếc ta một cái.
Ta không cam lòng yếu thế mà trừng lại.
Hắn ta rút một thanh kiếm từ bên hông, hướng về phía ta.
Ta liền lập tức tháo chiếc trâm vàng sắc nhọn trên đầu ra.
Lục Phi ngồi bên cạnh, rất có hứng thú nhìn một lúc, cuối cùng mỉm cười xua xua tay: "Thôi, A Thất, ngươi đi xuống đi."
“Điện hạ —— ”
Lục Phi vẫn đang cười ôn hòa như nắng ấm mùa xuân, nhưng trên mặt A Thất lại có vẻ nghiêm túc khó hiểu, chắp tay quỳ xuống: “Vâng.”
Khi trong phòng chỉ còn lại hai chúng ta, hắn đưa tay kéo tầng tầng lớp lớp rèm giường xuống rồi thì thầm:
“Đại hôn có nhiều lễ tiết rườm rà, công chúa đã mệt mỏi một ngày dài, không bằng nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Nghe hắn nói như vậy, ta lập tức nâng cao tinh thần: “Ngươi muốn động phòng với ta sao?”
Trước khi mạo danh để thay thế công chúa tới hòa thân, ta vẫn luôn được đào tạo để trở thành một hoa khôi trong lâu.
Cầm kỳ thi họa đều là những thứ học qua loa, điều ta học được nhiều nhất là cách hầu hạ nam nhân như thế nào.
Cơ thể rách nát này cũng được nuôi dưỡng một cách tinh xảo, với bộ ngực căng mọng, vòng eo thon gọn, đôi môi đỏ mọng, cánh tay như ngó sen, cùng một đôi mắt mèo ngấn nước.
Tú bà từng nói cho ta: " Doanh Chi, ngươi là vưu vật trời sinh. Chỉ cần cởi bỏ quần áo, sẽ không có người đàn ông nào không thích ngươi."
(Vưu: vật tuyệt phẩm, đặt biệt hơn cả,Vật: bất kỳ thứ gì ở trong trời đất. Vưu vật: vật tuyệt phẩm nhất trong muôn vật ở đời. Vì thế Vưu vật dùng để chỉ đàn bà đẹp.)
Không ngờ tới, ta vừa hé vạt áo ra một chút, Lục Phi đã dùng một tay giữ ta lại: “Không cần.”
Ta ngẩng đầu, hoài nghi mà nhìn phía hắn: “... Ngươi không phải đàn ông?"
“... "
Lục Phi nghẹn lại một lát, ánh mắt tối sầm: “Công chúa cũng biết, thân thể ta tàn tật, sợ là không thể động phòng.”
“Không thành vấn đề!” Ta, một người rất chuyên nghiệp, vung tay lên, mười phần ân cần nói: “Ta có thể làm được.”
Sau đó Lục Phi liền vươn tay tới, lột chiếc váy cưới màu đỏ thẫm có những hình thêu tinh xảo trên người ta ra.
Ta luôn ghi nhớ lời dặn của tú bà, vặn vẹo thân thể một cách ra vẻ: “Phu quân … ”
Giọng nói nhẹ nhàng khơi gợϊ ȶìиᏂ cảm.
Lục Phi lại tháo những chiếc trâm phức tạp trên đầu ta ra, ta dùng sức đẩy tay anh ấy: “Ay nha, chàng đừng như vậy.”
Ỡm ờ giữ đón mừng hay từ chối, niềm vui của chốn khuê phòng.
Khi hắn cởi một dải lụa trên rèm xuống rồi trói hai cổ tay ta lại với nhau, nội tâm ta đã tràn đầy mong đợi.
Vay mượn từ môi trường xung quanh để tăng thêm sự thú vị.
Không ngờ Lục Phi lại dùng tay trái kéo chăn bông, che kín bông sen mỏng manh trên ngực ta rồi nằm xuống bên cạnh ta:
"Nếu công chúa không thành thật, vậy thì ngủ như thế này đi."
?
Ta không dám tin tưởng, có ôn hương nhuyễn ngọc ở bên cạnh, thế nhưng Lục Phi thực sự nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ sâu.
Nhưng trái tim tràn ngập mong chờ của ta bị dội một chậu nước lạnh, ta chẳng buồn ngủ chút nào, ta đành phải nằm cạnh hắn, cố ép mình chìm vào giấc ngủ bằng cách hồi tưởng lại quá khứ.
Ta từ nhỏ đã lớn lên ở thanh lâu, nghe nói mẹ ta cũng là xuất thân trong thanh lâu và không may mang thai ta sau khi bị một đại quan lừa dối tuyên bố muốn cưới bà về nhà.
Bà qua đời không lâu sau khi sinh ra ta.
Tú bà thấy ta xinh đẹp, dễ thương, là nhân tài đáng bồi dưỡng nên giữ ta lại nuôi dưỡng trong lâu.
Bà ấy dạy ta đọc sách biết chữ, cầm kỳ thư họa, nữ công trù nghệ, khuê các kỹ xảo, đồng thời thề muốn đào tạo ta trở thành hoa khôi toàn năng giỏi nhất.
Tuy nhiên, chỉ một tháng trước khi ta chuẩn bị cập kê, bỗng nhiên có người ra mặt, dùng vạn lượng hoàng kim chuộc ta, mang ta tiến cung.
Thế nên ta mới biết biên cương đại bại, Trấn Quốc tướng quân ch.ết trận, thiếu niên tướng quân Tấn quốc liên tiếp tấn công bảy thành, khiến vùng đất vốn đã nghèo nàn của nước Sở càng trở thêm dậu đổ bìm leo.
Mắt thấy hai nước lại sắp đánh nhau, hoàng đế nhanh chóng đề nghị hòa thân, nhưng ông lại luyến tiếc đứa con gái duy nhất của mình nên liền tính toán để ta, người có ngoại hình tương tự công chúa, thế thân nàng gả qua đây.
Ngày đó ta quỳ gối trong hoàng cung, công chúa ngồi trên ghế cao, nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lùng.
Vẻ mặt tựa thù hận, lại tựa không cam lòng.
"Hoa khôi của thanh lâu... tiện nhân không lên được mặt bàn như vậy, cũng xứng có khuôn mặt giống bổn cung?"
02
Tú bà đã dạy ta:
"Doanh Chi, với thân phận như ngươi, cái gọi là cốt khí chẳng chỉ là để nâng giá lên cao hơn mà thôi, thể diện và lòng tự trọng gì đó, sớm ném xa một chút đi."
Ta cụp mắt xuống, thuận theo nói: “Vâng, nô tì thân phận ti tiện, công chúa là cành lá vàng, sao có thể so sánh được với nhau?”
Công chúa bước tới, mũi đao của chủy thủ trong tay vạch tới vạch lui trên mặt ta.
Ta kinh hồn táng đảm mà nhìn nàng, cho đến khi hoàng đế mở miệng: "Được rồi, Nguyên Gia, nếu con làm hỏng khuôn mặt này, ai sẽ thay thế con đi hòa thân?"
Nàng hừ lạnh một tiếng, ném chủy thủ đi rồi ra lệnh:
“Hãy xăm một bông hoa sen lên ngực nàng ta - không được dùng ma phí tán, hãy để tiện nhân này chịu đau một chút."
(ma phí tán: thuốc tê thời cổ đại)
Công chúa Nguyên Gia trời sinh đã có một bông hoa sen trên người, là báo hiệu điềm lành nên hoàng đế đặc biệt yêu thương nàng.
Ta bị mấy cái cung nhân lột xiêm y, ấn ở trên phiến đá, phải mất một ngày một đêm mới đạt được hiệu quả tương tự.
Đến cuối cùng, ta đau đến mức không thể phát ra âm thanh.
Bình tĩnh mà xem xét, công chúa thật là có chút lấy oán trả ơn.
Suy cho cùng, nếu không có ta thì chính nàng ấy mới là người phải đến Tấn quốc hoà thân.
Trong số các quan chức cung điện cùng ta lên đường, có hai người là ám vệ của triều đình nước Sở, nghe nói bọn họ muốn giám sát ta và mang về một số tin tức từ nước Tấn.
Đúng vậy.
Ngay từ đầu, bọn họ đều cho rằng ta sẽ bị lão hoàng đế nạp vào hậu cung.
Ngay cả bản thân ta cũng nghĩ vậy, còn có chút tiếc nuối.
Suy cho cùng, lão hoàng đế dù càng già càng khỏe mạnh đến đâu cũng không thể so sánh với vẻ tươi tắn và ngon miệng của một chàng trai trẻ.
Không nghĩ tới, cuối cùng lại gả cho Lục Phi, dùng để xung hỉ.
Họ có ý hạ nhục nhưng ta không phải là công chúa thực sự nên cũng không có cảm thấy nhục nhã.
Trời còn chưa sáng Lục Phi đã tỉnh dậy, vừa nghe thấy động tĩnh, ta lập tức trợn mắt, giọng nói êm ái:
"Phu quân nếu đã tỉnh rồi, xin hãy cởi dải lụa này ra đi."
Lục Phi nâng người dậy, chống cánh tay dựa vào đầu giường, cười cười nhìn phía ta: “Ồ, tại sao vậy?”
“Phu quân cởi trói cho thϊếp thân, thϊếp thân mới có thể hầu hạ phu quân mặc quần áo rửa mặt được.”
Lục Phi lắc lắc đầu: "Không thể, công chúa là cành vàng lá ngọc, làm sao có thể làm việc hầu hạ người khác được. Vẫn nên tiếp tục trói lại thôi."
Rốt cuộc ta cũng nóng nảy: “Lục Phi, ngươi mau cởi trói ra đi, ta con mẹ nó muốn đi ngoài!”
Sau đó Lục Phi cười lớn và tháo dải lụa ra cho ta.
Ta đang định rời khỏi giường, nhưng hắn đã đưa tay kéo ta lại, quấn áo choàng bọc lấy đầu ta: “Công chúa, đừng quên mặc quần áo vào.”
Ngoài cửa có nha hoàn dẫn ta đi, đến lúc ta làm xong việc trở lại, Lục Phi đã mặc quần áo chỉnh tề, đang ngồi ở trước bàn dùng đồ ăn sáng.
A Thất đeo mặt nạ đứng bên cạnh anh, cúi đầu nhỏ giọng nói điều gì đó.
Đêm qua ánh nến mờ mịt, giờ phút này ta mới nhìn rõ Lục Phi.
Dưới lông mày là một đôi mắt trong veo điềm tĩnh, sống mũi cao, nước da trắng như ngọc, nốt ruồi nơi khóe mắt tăng thêm chút dục sắc, nhưng biểu cảm lại xa cách, lạnh lẽo.
Người đẹp như vậy lại bị gãy chân, lại sống không được bao lâu, đây có lẽ là hồng nhan bạc mệnh trong truyền thuyết.
Ta đứng ở cửa, nhất thời sửng sốt một lúc, hắn liền giương mắt nhìn sang:
"Công chúa đã chuẩn bị xong rồi thì hãy đến dùng bữa đi. Lát nữa sẽ vào cung bái kiến phụ hoàng."