Hôm sau, Đản Đản cùng Tư Vực đi hết một ngày đường, buổi tối cuối cùng đã đến Thuần Dương Thành.
Thuần Dương Thành thực sự phồn hoa, phố thị về đêm thật là náo nhiệt! Đản Đản không khỏi phấn khích, nhìn khắp nơi xem nơi nào náo nhiệt vui vẻ…
Vẫn là Tư Vực nghiêm túc hơn, thúc giục Đản Đản tìm nơi nghỉ chân, vì thế cả hai liền đi thẳng đến dịch trạm y quán, dựa vào lời dẫn khi nhận được khối ngọc xem có thật vậy không.
Kết quả là, chuyện thật không hay ho, người ta đuổi Đản Đản ra ngoài, cái lão cai quản y quán kia quả là không có tính người mà, cũng không hoàn tiền mua khối ngọc của Ma Ma lại, cũng không an bài chổ nghỉ cho hai người. Bất đắc dĩ, cả hai đành phải đi tìm khách điếm.
Nhưng tìm tới tìm lui, đa phần các khách điếm đều không còn chổ, cuối cùng chỉ tìm được một khách điếm còn duy nhất một gian phòng.
"Lão bản, gian phòng này ta chọn! Về phần hắn, người hãy cho hắn ngủ tạm trong phòng củi đi, về tiền bạc ta sẽ trả!"- Tư Vực thẳng thắn nói.
" Ôi! Cô nương, thực xin lỗi! Bổn điểm quả thật là đến cả phòng củi sớm cũng đã đầy rồi! Người xem này…." – Chưởng quầy chính là muốn hai người kia tạm chịu một đêm.
"Cái gì? Sài phòng đều đầy? Chuyện này là sao chứ?" – Tư Vực kinh ngạc. Chuyện gì đây ! Lý nào lại như vậy? Làm gì có chuyện phòng củi mà lại đầy trước cả phòng trọ!.
" Cô nương có điều không biết, ngày mai là hội thưởng nguyệt, cũng là ngày ái nữ của Tri phủ đại nhân kén rể, song hỷ lâm môn, anh hùng khắp nơi đều tụ lại đây, ngài cũng biết đấy, anh hùng hảo hán cũng không phải ai cũng có nhiều tiền, cho nên phòng củi đầy trước cả phòng trọ!" – Trưởng quầy cười nói.
"Ngươi! Cho ngươi một cơ hội, ngươi mau tự mình ra ngoài sân dựng lều ngủ đi! – Tư Vực chỉ vào Đản Đản nói.
" Ha ha! Cô nương, trong sân này cũng đã sớm không còn chổ!" – Một tiểu nhị đi đến bên cạnh nói.
"Cái gì? ! Sân cũng đầy?" – Tư Vực cả kinh – " Được rồi! Ngươi! Tiểu độc nhãn! Đi ra đường cái mà ngủ!"
" Dựa vào cái gì chứ!" – Buồn bực cả nữa ngày Đản Đản há lại để bị ném ra đường ngủ, việc này so với đi làm ăn xin thì có gì khác biệt?
" Có đi hay không!" – Tư Vực nghiêm túc trừng mắt nhìn Đản Đản.
" Không đi! Đánh chết cũng không đi! – Đản Đản kiên định trả lời.
" Có đi hay là không!" -Tư Vực lúc này mắt bốc lên lửa đỏ, bộ dạng " ngươi không đi thì phải chết" cực kì hung ác, dọa chết người!
"Ta……..Ta đi! Ta đi!" – Đản Đản cảm thấy được Tư Vực tức giận như muốn thổi bay mình đi, tính cách luôn luôn bắt nạt kẻ yếu lúc này quả thật phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, một câu nói thôi là bắt người ta ngủ ngoài đường! Có gì hay ho chứ! Đã tránh không trêu chọc vào nàng mà sao vẫn tránh không được bị nàng nổi giận chứ?
Sau đó, Đản Đản liền mang theo chăn đệm đi ra ngoài.
Tư Vực tới phòng rồi, sau khi mục dục canh y liền mơ màng ngủ say, trong lúc ngủ mơ, nàng mơ thấy phụ mẫu mình, có cả ba vị Ca ca, lúc này…..
" Rầm rầm rầm!" – Một chuỗi tiếng đập cửa dồn dập vang đến.
" Ầm ĩ cái gì thế ! Ai to gan vậy!" – Tư Vực đang trong mộng bừng tỉnh dậy, tức giận vừa nói vừa ra mở cửa. Một cửa vừa mở, chỉ thấy Đản Đản tay ôm chăn đệm bộ dáng tội nghiệp đứng giữa hai quan sai.
" Cô nương có biết……" – Hai quan sai nhìn thấy nhan sắc như hoa như ngọc của Tư Vực liền ngây người, cả chưởng quầy và tiểu nhị ngay phía sau cũng đều ngây người theo.
Đã quên nói, Tư Vực luôn đội khăn che mặt đi lại trong giang hồ, bởi mẫu thân nàng từng bảo hành tẩu giang hồ nếu đeo mặt nạ ắc sẽ hành sự dễ dàng hơn, thế nên nàng luôn che mặt nạ, nhưng vừa rồi ra cửa xem tình hình cũng không nhớ đến cái khăn che mặt.
" Rốt cuộc là chuyện gì thế ? " – Tư Vực hỏi.
" Cô nương có biết tiểu tử này không? Hắn nói hắn đi cùng cô nương, nhưng lại không nói ra được tên cô nương". Quan sai Giáp nói.
" Ngươi nói tên đại đầu đất này?" – Tư Vực buồn bực nói, quả thật là không nói oan cho hắn mà. – " Hắn đã sai phạm điều gì sao?"
" Cũng không phạm sai lầm gì…." – Quan sai Ất nói.
" Vậy các ngươi dẫn hắn đến gặp ta để làm gì?" – Tư Vực mất kiên nhẫn.
" Ha ha! Cô nương ắc là người từ xa đến, Thuần Dương thành này đừng nói đến là kẻ ăn ngủ đầu đường, ngay cả một tên hành khất cũng không có, Tri phủ có lệnh phàm là ai trông giống người bị mắc bệnh phong thì bắt giam, hiện tại vị tiểu ca này chính là…….ha ha ha…." – Quan sai Ất nói rồi cười to.
" Vậy giờ ý ngươi có phải nói hắn bị phong? " – Tư Vực nói.
" Không không không! Nếu cô nương quen biết hắn, vậy cũng không có chuyện gì, chẳng qua là phiền cô nương dàn xếp lại một chút, tránh cho tiểu nhân khó xử!" – Quan sai Giáp nói.
" Được rồi! Các ngươi đi được rồi! Cứ giao hắn cho ta! Còn có việc gì sao? – Tư Vực hỏi.
" Không không không! Không phiền cô nương nghỉ ngơi!" – Nói rồi mọi người thối lui.
Chờ những người liên quan đi rồi, Tư Vực liền một cước đá Đản Đản vào phòng, Đản Đản tựa như một cái trứng lộc cộc lăn thẳng vào bên trong.
" Ối!" – Đản Đản bị đau kêu lên, – " Ngươi…….ngươi ức hϊếp ta!"
" Ta ức hϊếp ngươi! Sao hả! Buổi tối không để người ta ngủ, đá ngươi đã là nhẹ rồi! Nếu là ở nhà! Sớm đã đem ngươi ra chém!" – Tư Vực mắng.
" Hừ! Ngươi dựa vào cái gì mà tùy tiện gϊếŧ người chứ! Ngươi cho ngươi là ai chứ!" – Đản Đản phản bác.
" Ta là….." – Tư Vực nhất thời nghẹn lời, xém chút là nói lộ mất, thất sách mà! – " Ngươi quản ta là ai à! Để yên cho ta ngủ! Dám lộn xộn ta liền làm thịt ngươi đấy!"
" Hừ! Không cần phải nói ta cũng biết! Ai mà muốn ngủ với nhà ngươi!" – Đản Đản tức giận, bất bình.
" Ngươi……" – Tư Vực nghe xong trên mặt vô cớ ửng đỏ, – " Mau ngủ đi! Nếu lại làm ồn đến ta, ta sẽ một chưởng gϊếŧ chết ngươi!"
" Hung dữ gì chứ! Mẫu Dạ Xoa! Không cần phải khoe khoang võ công! Có gì mà hay ho chứ!" – Đản Đản vừa trải tấm đệm vừa than thở.
" Ngươi thử nói thêm một câu nữa xem!" – Đã định nằm xuống Tư Vực đột nhiên ngồi dậy….Nói thế chứ, Đản Đản thấy vậy sợ đến mức chui ngay vào trong chăn.
Buổi sáng thức dậy, trong khách điếm mọi người xếp hàng mua thức ăn sáng đông như quân lính xếp hàng, bất đắc dĩ, Đản Đản cùng Tư Vực đành đi ăn ở quán ăn ven đường.
Ngồi ăn mì hoành thánh ở lề đường, từ nhỏ đã được nuông chiều nên với Tư Vực đây là lần đầu tiên đi ăn ở chổ đầy bụi bậm, hơn nữa nàng khí chất hay diện mạo đều là thuộc hạng thiên kim đại tiểu thư nên quả thật là không được tự nhiên, thành thử ai nấy đều dùng ánh mắt quái dị nhìn nàng cùng Đản Đản, thậm chí người ta đi ngang qua đều ngoảnh lại nhìn. Khiến cho Tư Vực càng tưởng mình ăn uống không giống mọi người nên càng ăn chậm lại.
Nhưng cái tên Đản Đản lại không chú ý gì, đã ăn hết từ sớm, ngồi nhìn bộ dáng Tư Vực ăn hoành thánh, trong lòng không khỏi tán thưởng Tư Vực ăn uống bộ dáng trông thật đẹp!.
" Ngươi nhìn cái gì! Trên mặt ta dính gì à!" – Tư Vực nhận thấy Đản Đản nhìn chằm chằm mình.
" Xinh đẹp thì ta nhìn! – Đản Đản cứ thế trả lời, nghe thế trong lòng Tư Vực bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ.
" Bánh đậu xanh mới ra lò đây! Mau đến nếm thử nào! " – Người bán hàng rong hô to.
Nhìn theo ánh mắt Đản Đản, biết chắc là mang theo Đản Đản thì sẽ gặp phiền toái mà. Tư Vực bất đắc dĩ bảo Đản Đản : " Ngươi mau về khách điềm trước đi, ta có việc phải làm, xong ắc sẽ tìm ngươi, ngươi hãy mau chuẩn bị một ít hành lý."
" Ngươi ăn no rồi à?" – Đản Đản chỉ vào non nữa bát mì hoành thánh còn thừa của Tư Vực.
" Ai tham ăn giống như ngươi chứ! Mau trở về đi!" – Tư Vực thúc giục.
Thế là Đản Đản và Tư Vực rời nhau kẻ đi đông người đi tây.
Nói đến Thuần Dương Thành, người đến người đi vô cùng náo nhiệt.
Đản Đản tai phải, tai trái đều nghe được là đêm nay có hội thưởng nguyệt, đứng trên đài thưởng nguyệt có thể nhìn thấy ánh trăng sáng tỏ đặc biệt.
Trước khi rời khỏi Vạn Hoa Cung đã nghe các tỷ tỷ nói đến đài thưởng nguyệt tại Thuần Dương Thành, nghe nói là có thể đứng trên kẻ khác sung sướиɠ ngắm trăng, nếu có may mắn cũng muốn được nếm thử cảm giác đó. Thế nên, Đản Đản liền động tâm.
" Nếu khiến cho tiểu mỹ nhân cùng xem, nàng ắc sẽ không cứ rầu rĩ cả ngày không vui nữa! Đúng rồi! Nhất định phải cho nàng xem! Hề hề!" – Đản Đản càng nghĩ càng cao hứng, hớn hở không nhìn trước ngó sau, thấy dưới chân có viên đá nhỏ, giơ chân đá bay, kết quả là, cục đá văng trúng một con chó lớn, con cho tức giận, nổi điên lên đuổi theo cắn Đản Đản, rượt Đản Đản chạy từ thành Đông sang thành Tây.
Đản Đản bỏ chạy thục mạng, chợt thấy phía trước đông chật người, ở giữa là một cái lôi đài lớn, đầu óc đột nhiên lóe sáng, người đông thế này chó chắc sẽ không duổi theo mình được, thế rồi Đản Đản liền chạy lên trên lôi đài.
" Vị anh hùng kia muốn lãnh giáo à!" – Lúc này một Đại hán tay cầm đại đao đứng trên đài ngạo mạn, không ngờ, một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa lại cả gan lên lôi đài.
" Ồ! Tiểu huynh đệ quả là cam đảm mà!" – Đại hán tiếp tục nói.
Mọi người nhìn thấy một tiểu tử tuổi không quá mười sáu trên lôi đài, cùng bàn bạc bản lĩnh của tiểu tử này. Đản Đản nãy giờ thở hổn hển kiệt sức vì bỏ chạy, tai ù nên cái gì cũng không hề nghe thấy.
" Đã có gan khiêu chiến ta đây sẽ bồi tiếp ngươi!" – Đại hán kia bắt đầu trầm giọng, đao trên tay vung lên.
Đản Đản vừa thấy tình thế này lại càng luống cuống,
trước gặp lang sói sau gặp hổ, sợ tới mức chạy loạn hết cả lên, tránh né đường đao của đại hán kia bổ xuống.
Sức người có hạn, Thuần Dương Thành rất rộng, Đản Đản đã bị chó ruột suốt một buổi, bây giờ lại phải trốn tránh đợt tấn công của Đại hán kia, thật là họa vô đơn chí mà.
Đại hán kia đã liên tiếp đánh mấy chục đối thủ, cũng có chút mệt, lại không ngờ là tên tiểu tử này linh hoạt như vậy, vốn định là đánh trúng hắn rồi thôi, nhưng giờ đành phải đuổi theo hắn như vậy.
Cho nên, ngay tức thì vung một đao giáng xuống phía ót Đản Đản, Đản Đản thực sự không thể tránh kịp, mắt nhìn thấy đại đao hướng về phía đầu mình giáng xuống, cảm thấy vô cùng căng thẳng —Thôi xong rồi!!.